Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Tình nan tự chế - Chương 6.2

Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng

Bước sang tháng hai, hoa mai dần lụi tàn. Triều đình vắng bóng Thái tử, Hoàng hậu vẫn bị giam cầm như trước. Không khí khẩn trương dần dần dịu lại, nhưng người có chút kiến thức đều biết hết thảy chỉ là chút bình yên trước cơn bão táp. Nắng sớm mới lên, trong Trấn quốc phủ nguy nga đã tụ tập một đám đông nhân mã.

"Giờ Dậu đêm nay, Thanh Thường sẽ dẫn người tới Sùng Võ môn, Ngọc Kinh môn cùng kinh thành đại lộ, phóng hỏa quấy rối tại năm điểm." Triệu Nhất Sùng vươn đầu ngón tay, chỉ vào mấy điểm đỏ trên tấm da dê, "Năm nơi này đều rất gần hoàng cung, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng triệu Cửu Môn đề đốc tiến cung tra hỏi. Thiên Hồng, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"

"Hồi nhạc phụ, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng!" Ước tầm năm mươi tuổi, gương mặt như chữ Quốc (国???), Cửu Môn đề đốc Tôn Thiên Hồng ôm quyền trả lời, "Loạn sự phát sinh, tiểu tế sẽ phong tỏa cửa thành, hạ lệnh giới nghiêm, sau đó lãnh binh tiến cung."

"Ân! Việc này quan trọng nhất là phải giữ bí mật, trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu bị tiết lộ chứ?"

"Nhạc phụ yên tâm, tiểu tế vẫn luôn lưu ý, Tây Bắc doanh ngoài kinh thành không hề có dị động, hơn nữa lực chú ý của Hoàng thượng đều đặt trên Mạc Bắc quân, chắc hẳn sẽ không lưu ý nội biến trong kinh thành."

"Hảo!" Triệu Nhất Sùng vừa vuốt chòm râu bạc trắng vừa cười, thần sắc hài lòng đến cực điểm.

Cửu Môn đề đốc có trong tay hơn năm vạn binh, Đông Đan Cửu Trọng cũng có thể điều động tám ngàn thân binh vị chi đã được sáu vạn. Hơn nữa Triệu Nhất Sùng biết mình quyền cao chức trọng dễ dẫn tới đại họa, những năm gần đây hao hết tâm tư bí mật bồi dưỡng binh sĩ ngoài thành cũng được thêm hai vạn. Mà trong cung Cấm vệ quân ước chừng ba vạn, Đới đao thị vệ một vạn năm ngàn, so sánh nhân số đích xác phần thắng rất cao.

Ngoại thành trăm dặm tuy có Tây Bắc đại doanh mười lăm vạn binh, nhưng nhất định phải có thủ lệnh của Hoàng đế mới điều động được, chỉ cần bọn họ lấy danh nghĩa hộ giá, nhanh chóng khống chế hoàng cung, bức Đông Đan Quế thoái vị, sau đó để Đông Đan Cửu Trọng ra mặt với thân phận Thái tử thì hết thảy nguy cơ đều được hóa giải.

Tính toán hết đủ đường, tự cho là nắm chắc phần thắng, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Đan Cửu Trọng vẫn im lặng không có ý kiến, đã thấy hắn khoanh tay đưa lưng về phía bọn họ, chuyên chú ngắm câu đối trên tường.

Thuận thế nhìn theo, Triệu Nhất Sùng chợt biến sắc, câu đối được viết theo sấu kim thể (thể chữ gầy mảnh), tuấn mỹ phiêu dật, sắc sảo mà dứt khoát.

"Phong diêu thúy diệp, bất nhiễm hồng trần."

Đông Đan Cửu Trọng nhẹ giọng ngâm, quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Triệu Nhất Sùng. Hắn làm bộ như không thấy bất an trong mắt đối phương, mỉm cười hỏi:

"Mấy chữ này viết thật tốt, không biết là bút tích của vị danh sư nào?" "Chỉ là một người vô danh, khiến Thái tử chê cười rồi." Nguyên lai không phải hắn nhận ra nét chữ, Triệu Nhất Sùng âm thầm thở phào.

"Người mặc dù vô danh, nhưng chữ viết thật sự tốt. Phải chăng là vật yêu thích của Trấn quốc công, có thể nhường lại cho ta không?" Đông Đan Cửu Trọng tỏ vẻ thờ ơ nói.

"Tạ ơn Thái tử đã thưởng thức!" Triệu Nhất Sùng sao dám đưa câu đối cho hắn, lập tức cười cười: "Mấy chữ này dù hảo, nhưng rốt cuộc chỉ là bút tích vô danh, không xứng với thân phận Thái tử. Lão thần có vài bức trân quý khác, đợi hôm nào Thái tử rảnh rỗi thỉnh người chọn lựa."

Đông Đan Cửu Trọng cũng không cưỡng ép, câu lên khóe môi mỉm cười, đem lực chú ý dời đi.
Xong xuôi, Triệu Nhất Sùng âm thầm trách cứ chính mình cơ ý, quên đem câu đối cất đi, để đến lúc bị Đông Đan Cửu Trọng nhìn thấy.

Nguyên lai câu đối này là của phụ thân Đông Đan Cửu Trọng - Đông Đan Lung. Năm đó hai phụ tử trước sau bị đưa vào cung, Hòa Thạc Vương phi bị ban rượu độc, vương phủ điêu linh bại tán. Trân bảo tài vật trong phủ đều bị quan lại chia nhau, Triệu Nhất Sùng quyền cao chức trọng, đối với tài vật thờ ơ, chỉ yêu thư họa của Đông Đan Lung. Câu đối này chính là một món đồ tốt vơ vét được trong vương phủ ngày đó.

Hoàn hảo hắn không nhận ra...

Triệu Nhất Sùng yên lòng, lại không biết một chút thần sắc chấn kinh, thấp thỏm của mình đã sớm lọt vào mắt Đông Đan Cửu Trọng, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn cười càng thêm sáng lạn, ấm áp như gió xuân.

Đang lúc ngươi lừa ta gạt, tổng quản Trấn quốc phủ gấp gáp tiến vào, quỳ xuống:

"Khấu kiến Thái tử, lão gia, các vị thiếu gia, cô gia."

"Có chuyện gì?"

"Bên ngoài có rất nhiều Cấm vệ quân, nói phụng mệnh Hoàng thượng đến thỉnh Thái tử tiến cung."

Nghe vậy, tất cả đều biến sắc.

"Chẳng lẽ để lộ ra tiếng gió gì, rơi vào tai Hoàng thượng?"

Mọi người không ai bảo ai cùng bối rối đứng lên, nhi tử thứ ba của Triệu Nhất Sùng là Triệu Quý Thường tính tình hấp tấp nhất, lập tức nói:

"Chúng ta khởi sự sớm! Giết cho hắn không kịp trở tay!"

"Mọi sự chưa chuẩn bị thỏa đáng, sao có thể liều lĩnh!" Triệu Thanh Thường là người phản đối đầu tiên, "Lúc này nổi dậy sẽ không thể lấy cớ mang binh tiến cung hộ giá, Cấm vệ quân nhân mã tuy ít nhưng lại chiếm giữ địa lợi, đến lúc đó nhất định phong tỏa cửa cung, giằng co cùng chúng ta."

"Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Thái tử đi vào hang cọp?" Bị Triệu Quý Thường chất vấn, mọi người cùng không biết phải nói sao. Cuối cùng Triệu Nhất Sùng vẫn là kẻ từng trải nhất, sau giây lát liền tỉnh táo lại.

"Thái tử, người thấy thế nào?"

"Chúng ta hợp tác là việc cơ mật, phụ vương vị tất đã phát hiện, triệu ta tiến cung không chừng là có việc phân phó mà thôi." Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói.

"Lời của Thái tử cũng là suy nghĩ của lão thần, nhưng đến đây truyền Thái tử tiến cung thì không khỏi quá mức trùng hợp, nói không chừng là Hoàng thượng đã nhìn ra dấu vết gì, triệu Thái tử tới chất vấn."  Triệu Nhất Sùng nhíu chặt hai hàng bạch mi (lông mày trắng), nhất thời chần chừ không quyết.

"Xem tình hình trước mắt, ta không thể không đi, nếu không chính là phạm tội bất kính, Cấm vệ quân cũng sẽ lập tức áp giải ta tiến cung. Phụ hoàng nếu trong lòng đã có nghi vấn, sẽ càng vì thế mà tin là thật."

"Nhưng Thái tử đi lần này cát hung khó liệu."

Đông Đan Quế vốn có tiếng là tâm ngoan thủ lạt, nếu việc dự mưu làm phản bị hắn biết được, Đông Đan Cửu Trọng tuyệt đối không còn cơ hội sống sót để xuất cung, rắn không thể không có đầu, nếu không có Thái tử, bọn họ xuất binh vô danh (tức danh không chính ngôn không thuận - không có lí do chính đáng), hoàn toàn không có khả năng thành công.

Nghe vậy, Đông Đan Cửu Trọng trầm tư hồi lâu, sau hướng Tôn Thiên Hồng nói: "Tôn đại nhân, để triệu tập binh mã cần tối thiểu bao nhiêu thời gian?"

"Hai canh giờ là có thể tiến công hoàng cung."

"Ân! Vất vả ngài rồi." Đông Đan Cửu Trọng nhã nhặn tạ ơn Tôn Thiên Hồng xong, đối Triệu Nhất Sùng nói: "Vậy chúng ta lấy hai canh giờ làm hạn định. Trong cung có một tiểu thái giám họ Lâm là thân tín của ta, nếu quá hai canh giờ ta vẫn không có tin tức, thỉnh Trấn quốc công mang binh tới cứu, nếu bình an vô sự, ta cũng sẽ để hắn mang tín vật của ta tới thông báo với ngài."

Nghe Đông Đan Cửu Trọng nói vậy, Triệu Nhất Sùng thầm suy tính, nếu trong hai canh giờ trong cung truyền đến tin dữ, rốt cuộc nên lãnh binh tới cứu hay mang theo gia quyến trốn khỏi kinh thành?

Trong lòng đắn đo không thôi, cuối cùng, Triệu Nhất Sùng cắn răng, một hơi đáp ứng.

"Hảo! Vậy lấy hai canh giờ làm hạn định!" Dù sao mưu phản cũng là tội tày đình, trời đất bao la sẽ không còn chỗ cho Triệu gia dung thân, vậy vô luận thế nào hắn cũng phải kiên trì xuất trận, đồng thời trong lòng cũng nghĩ đến một nước cờ khác, nếu Đông Đan Cửu Trọng ngộ hại trong cung, hắn vẫn như cũ chiếm lấy hoàng cung, trước tiên giết Đông Đan Quế, sau đó lập Từ Ân còn nhỏ tuổi lên ngôi, đến lúc đó hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, nói không chừng lại là một cảnh tượng khác.

Âm thầm tính toán hiển lộ hết bản chất gian hiểm, Triệu Nhất Sùng ngẩng đầu nhìn về phía Đông Đan Cửu Trọng, chỉ thấy hắn khoé môi mang cười, tao nhã hữu lễ nghiêng người rồi mới rời đi.
Một cỗ dự cảm bất an chợt nổi lên trong lòng Triệu Nhất Sùng, nhưng nháy mắt lại bị quyền lực to lớn sắp tới tay hoà tan...

8 nhận xét:

  1. Bây giờ ta mới biết được nơi này, cám ơn nàng đã edit truyện. Ta không có account của blogspot nên không biết nơi này, nếu wordpress thì ta có thể follow được, blogspot thì thua :(

    Trả lờiXóa
  2. hì, đành phải chịu vậy
    cơ mà nàng add mail vào cái ô trên kia kìa *chỉ chỉ* bao h có bài mới nó sẽ báo đó ^^

    Trả lờiXóa
  3. thanks nàng đã edit truyện nha. truyện hay lắm. nàng dịch cũng hay nữa, lại ko sai chính tả. cố lên nha nàng . chờ chap mới nà

    Trả lờiXóa
  4. aizz đến gần hết chiện ta phát hiện ta chỗ like chỗ quên mất *xí hổ* nhưng ta xẽ com bù nại cho nàng hén mấy chương nì hoa mét wá bh thèn hoàng đế nó mới xuống lỗ để ta đy dòm xuân cung đồ a =w=~~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. nàng đọc từ từ bình tĩnh nhở :)) thấy com rải từ trưa đến h :))

      Xóa
    2. hý hý ta nà ta thương nàng vs thương xuân cung đồ cụa ta mờ

      p/s: nàng phấn đấu tìm thêm mấy bộ như này về edit cũng xẽ hấp dẫn lớm đó ủng hộ nàng edit nha nàng làm rất mượt ta xúc động wá cơ >//<~~~

      Xóa
  5. già rùi mà còn ham hố quyền lực, bị con nít nó gạt nè :))
    tks nàng.

    Trả lờiXóa