Thủ tín
Tác giả: Đông Lan
Tác giả: Đông Lan
Edit: Tiểu Mộng.
Văn án: Phẫn trư ăn tiểu dương
Bóng núi thấp thoáng xa xa, có
dáng người như ngọc.
"Tiên tử, ngày ấy vãn sinh ở
bên Thương Tâm kiều, may mắn được thấy thiên nhan tiên tử, từ đó nhớ mãi không
quên, ngẫu nhiên được biết tiên tử
thường lui tới nơi này, vãn sinh cầm lòng không được tới làm phiền..."
Nhíu mày, không nói.
"Tiên tử, hôm qua vãn sinh
thấy cánh tay người tựa hồ bị thương, vãn sinh đặc biệt chuẩn bị chút thảo
dược, tiên tử yên tâm, vãn sinh biết nam nữ thụ thụ bất thân, vãn sinh đặt dược
tại đây. Tiên tử, vãn sinh xin cáo lui trước."
Giương mắt, cất dược vào tay áo.
"Tiên tử, sáng nay vãn sinh
bắt được con thỏ nhỏ này trong núi, vãn sinh thấy nó nhu nhược đáng yêu, thầm
nghĩ, tiên tử hẳn sẽ thích nó. Tiên tử cùng thỏ nhỏ một chỗ thật giống như Hằng
Nga nơi Nguyệt cung cùng thỏ ngọc..."
Khóe miệng run rấy, ôm thỏ nhỏ
vào lòng.
"Tiên tử, mấy hôm trước thấy
tiên tử với vãn sinh cũng không phải phi thường chán ghét, nên hôm nay vãn sinh
vẫn tới đây, tiên tử vì sao không mở miệng nói chuyện... Hay là... hay là tiên
tử người...?"
Một trận tất tác. (từ tượng thanh)
"Tiên tử chớ lui bước, vãn
sinh vừa rồi đã thất lễ, vãn sinh là
người đọc sách, tự nhiên biết phát hồ vu tình chỉ hồ vu lễ, chính là..."
"Tiên tử, hôm nay vãn sinh
tới chậm, vãn sinh sáng nay vừa xuất môn đã bị A Hoa quấn lấy, A Hoa là hàng
xóm của vãn sinh, A Hoa đối vãn sinh vẫn luôn... cái kia... nhưng trái tim của
vãn sinh đã sớm dành trọn cho tiên tử..."
Nhíu mày, A Hoa? Cẩu? Nữ nhân?
Quả nhiên là nữ nhân, hừ!
"Tiên tử mỗi ngày đều ở
trong miếu này sao? Tuy rằng nơi đây sơn linh thủy tú, phong cảnh hữu tình,
nhưng miếu này có chút khó coi, vãn sinh cảm thấy người hẳn là phải ở nơi tốt
hơn... Mà không..."
Khiêu mi, lắc đầu, mỉm cười.
"Ý của tiên tử... phải chăng
người nguyện ý ở nơi này?"
Gật đầu, bằng không ngốc thư sinh
ngươi sao có thể tìm đến.
"Hẳn là tiên tử cảm thấy vãn
sinh thật phiền toái, vãn sinh tới lần này là muốn cáo từ tiên tử. Vãn sinh thuở
nhỏ mồ côi cha, mẫu thân bị cữu cữu ép tái giá, đều là nhờ tổ mẫu nuôi dưỡng,
vãn sinh gian khổ học tập, chính là muốn báo đáp công ơn này. Đây là ngọc bội
gia truyền của vãn sinh, tổ mẫu đã từng nói, là để tặng người bên mình trọn
đời, vãn sinh đem nó tặng cho tiên tử... Người đợi sau khi vãn sinh có được
công danh... nhất định sẽ tam môi lục sính, đường đường chính chính thú tiên tử
vào đại môn Lục gia."
Đang định mở miệng... sao lại
chạy mất rồi? Nhíu mày hồi lâu, cất ngọc bội đi.
Năm năm sau.
Nơi này vẫn y nguyên thanh sơn lục
thủy, bất quá căn miếu đổ nát đã biến thành lương đình phong nhã, người ngọc
một thân hồng y, dung nhan không hề thay đổi.
"Tiên tử, vãn sinh tới chậm.
Từ ngày vãn sinh bái biệt tiên tử, cả ngày hồn vía lên mây, đi trên núi không
cẩn thận một bước hụt ngã vào sơn cốc, may mắn được một thợ săn hảo tâm cứu giúp.
Nhưng vãn sinh đã trễ lộ trình, khi tới kinh thành thì thi Hương đã sớm xong xuôi,
lại phải đợi thêm ba năm. Vãn sinh không còn mặt mũi nào tới gặp tiên tử, may
mà trời không phụ người có lòng, nay vãn sinh đã đậu tiến sĩ..."
Thợ săn? Sơn cốc?
"Tiên tử, vãn sinh... vãn
sinh tới lần này là vì Thái thú đối vãn sinh rất thưởng thức, muốn gả nữ nhi cho vãn sinh... Nhưng trong lòng vãn sinh vẫn chỉ có mình tiên tử, chỉ là vãn
sinh sớm đã nghĩ tới, năm đó đều là vãn sinh nhất sương tình nguyện, không biết
tiên tử đối vãn sinh..."
"Đoạn Hoa Trọng."
"Ân? Tiên tử... tên là Đoạn
Hoa Trọng? Thực là một cái tên dễ nghe, Hoa trọng cẩm quan thành (trích bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ)... Quả thực
rất hay... Nhưng sao thanh âm tiên tử lại... thầm thấp êm tai..."
"Ân? Tiên tử đang làm gì vậy?
Người đè lên vãn sinh làm gì?"
"Lão tử tân tân khổ khổ ở
đây chờ tú tài nghèo nhà ngươi nhiều năm như vậy, con mẹ nó, thế mà câu đầu
tiên ngươi nói lại là muốn cưới nhi nữ của Thái thú? Lão tử bị ngươi hại thảm,
ngươi còn khoái hoạt tiêu dao? Không có cửa đâu!"
"Lão, lão tử? Tiên tử sao
lại nói chuyện như vậy? Tiên tử người sao có thể thoát y phục vãn sinh..."
"Lão tữ há lại chỉ thoát y
phục của ngươi? Lão tử còn muốn XX ngươi!"
Lệ rơi đầy mặt... Tiên tử thật là
đáng sợ...
Đông!
Cái gì nện vào đầu vãn sinh?
Ngọc bội...
"Mảnh ngọc vỡ này của ngươi
lão tử đeo suốt năm năm! Con mẹ nó, ngươi cư nhiên dám bội bạc! Đều là lỗi của
ngươi, ai bảo ngươi không dưng tặng dược cho ta? Không dưng tặng thỏ cho ta ăn?
Còn mỗi ngày đều nói thích ta? Đều là ngươi câu dẫn ta!"
"Tiên tử... Có gì rồi từ từ
nói... Tiên tử đã ăn con thỏ? Tiên tử... người cắn nơi đó của ta làm gì a a
a... Ân... Tiên tử... Hảo hán... Vãn sinh biết sai rồi... Là vãn sinh có mắt
không tròng... Vãn sinh không nên quấn lấy đại hiệp..."
Đầu đang vùi trong ngực đối
phương liền ngẩng lên: "Có mắt không tròng? Ngươi mắng ta? Ta nói cho
ngươi biết, coi trọng ta là phúc khí của ngươi! Ngươi nên ngoan ngoãn thụ mệnh
đi, năm đó ta bị thương, nghĩ muốn tìm một chỗ yên tĩnh yên tĩnh liền bị ngươi
sảo tới không được sống yên ổn, ngươi còn muốn chạy? Nói cho ngươi hay, ta là
người của Thiên Nhất giáo, coi trọng nhất chính là chữ tín, huống chi ta...
Quên đi, ngươi nên ngoan ngoãn để ta ăn thôi!"
"Thiên Nhất giáo...? Ma (giáo)
... a a... Tiên tử, hảo hán, đại hiệp... Giữa ban ngày ban mặt, ngươi không
nên... a a... ngươi... Cái gì tiến vào vậy... a... Khổng Tử Mạnh Tử Lão Tử Trang
Tử Hàn Phi Tử ... ai cứu cứu vãn sinh a..."
"Còn nghĩ tới nam nhân
khác?! Cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế hay Như Lai Phật Tổ cũng không cứu nổi ngươi
đâu!"
Hồi lâu.
"Ngươi bây giờ đã là người
của ta."
"Ân..."
"Nằm yên ổn trong ngực ta,
để ta ôm một cái."
"Ân..."
"Ngươi lập tức theo ta về Thiên
Nhất giáo."
"Ân..."
"Tổ mẫu của ngươi ta cũng đã thu xếp, ngươi theo ta là được rồi."
"Ân... Vãn sinh đã là tàn hoa bại liễu, thể xác hay tinh thần đều chỉ có thể mặc ngươi xử trí..."
Khóe miệng run rẩy.
"Xem ra ngươi vẫn chưa ngoan."
"Tiên tử... A a ... Ngươi
lại muốn làm gì? Nơi đó... nơi đó... còn rất đau a... Tiên tử... Đừng tiến vào
nữa... Tha cho ta đi..."
Thế nên, lại một màn xuân sắc.
Thư sinh rưng rưng nói với học trò:
"Về sau có gặp người xinh đẹp giống như tiên tử, ngàn vạn lần đừng giống
như người nọ... bởi tiên tử không nhất định là nữ nhân a~~~!"
----------oOo----------
Đang tính up Thanh Thư Vô Kị mà gặp cái này chết mê chết mệt nên làm luôn =))
=)))) Ai kêu em trai thư sinh nói nhiều quá làm gì!!! Không nghe người ta đáp lại câu nào mà cứ tưởng bở, tự biên tự diễn, cuối cùng bán thân hồi nào ko hay =)))))) Đúng là chết vì tình là cái chết bất thình lình =))))))) Thôi thì coi như em trong họa có phúc đi....Sống an nhàn phè phỡn 1 đời, làm phu tử mà truyền đạt "kinh nghiệm sống" cho đệ tử mình. Tránh sau này lũ chúng nó cán vào vết xe đổ của em ah!!!
Trả lờiXóaCái đoản văn này vừa dễ thương mà vừa mắc cười kinh khủng....!!! =)))))))) Cám ơn Tiểu Mộng nha!!
thanks, nàng nhìu nha, ta ít com nhưng vẫn like đều đều, mặc dù biết nhà nàng hơi trễ nhưng kệ vậy ^^
Trả lờiXóa