Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

Thanh Thư Vô Kị - Đệ nhị chương

Đệ nhị chương: Ỷ Thiên Đồ Long công
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng



Tống Thanh Thư trong lòng có lo lắng bao nhiêu, mọi người cũng chỉ xem y như một hài tử bốn tuổi. Du Đại Nham thụ thương trở về, thọ yến cũng dẹp bỏ. Tống Thanh Thư bị mẫu thân dẫn về, ăn mấy miếng lung tung, mới biết Trương Tam Phong nhận ra chỉ lực của Đại Lực Kim Cương chỉ, liền để Tống Viễn Kiều, Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình ba người tới Thiếu Lâm truyền tin, Du Liên Châu cùng Mạc Thanh Cốc tới Lâm An bảo hộ Long Môn tiêu cục (cái tiêu cục nhận ủy thác của Ân Tố Tố mang Du Đại Nham về Võ Đang sơn). Chúng hiệp nói đi là đi, trong nháy mắt, Võ Đang Sơn rộng lớn trở nên vắng vẻ.

Tống Thanh Thư tới nửa đêm vẫn chưa ngủ được, sau đó lại thấy có chút đói bụng, đơn giản là xuống giường, định ra đại sảnh ăn chút điểm tâm. Y rón rén không dám phát ra tiếng động, khi tới đại sảnh liền thấy một người đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui.

Trong bóng tối mông lung chỉ thấy người này thân hình thon dài, bước chân ngưng trọng, chính là thái sư phụ. Tống Thanh Thư biết Trương Tam Phong lúc này nhất định không dễ chịu, vừa định vứt luôn mặt mũi, dùng nũng nịu thần công hống hắn vui vẻ thì lại bị một người từ phía sau ôm lấy.

Tống Thanh Thư kinh hãi, nhưng không giãy dụa, quả nhiên quay đầu lại liền thấy gương mặt tiều tuỵ của Trương Thuý Sơn. Đang muốn thấp giọng hỏi, Trương Thuý Sơn đã nhu nhu đầu y, ý muốn y nhìn vào trong đại sảnh.  

Tống Thanh Thư nhìn theo, liền thấy một chữ "Võ", tiếp theo là chữ "Lâm", một mạch tổng cộng hai mươi bốn chữ, chính là: "Võ lâm chí tôn , Bảo đao Đồ Long, Hiệu lệnh thiên hạ, Mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, Thuỳ dữ tranh phong?" (Tạm dịch: Trong võ lâm bảo đao Đồ Long là chí tôn, hiệu lệnh thiên hạ không ai dám không theo, Ỷ Thiên kiếm không xuất hiện thì lấy gì cùng nó tranh phong?)

Chỉ thấy Trương Tam Phong viết một lần lại một lần, hai mươi bốn chữ kia lặp đi lặp lại, nét bút càng lúc càng dài, động tác càng lúc càng chậm, về sau lại tung hoành xuất nhập, giống như đang thi triển quyền cước.

Cho dù Tống Thanh Thư đối với võ công còn mơ hồ, cũng không khỏi nhìn tới hoa mắt. Y tập võ đã hơn một năm nhưng mỗi ngày cũng chỉ luyện tập Võ Đang trường quyền. Giờ đây nhìn tới Ỷ Thiên Đồ Long công tung hoành xuất nhập khiến y được mở rộng nhãn giới, bèn chuyên tâm ghi nhớ.
Trong hai mươi tư chữ, có hai chữ "Bất", hai chữ "Thiên", nhưng hình đồng mà ý bất đồng, khí giống mà thần không giống, biến hoá vi diệu. Y nhìn nhìn, nhưng nghĩ Trương Tam Phong càng đánh càng thạo, chính mình theo không kịp, liền đơn giản nhắm hai mắt lại, tự hồi tưởng trong đầu.

Bộ quyền pháp này, Trương Tam Phong đánh một lần lại một lần, hồi lâu sau mới huýt dài một tiếng, hữu chưởng (tay phải) hoa thẳng xuống nhanh hơn chớp giật, chính là một chữ "Phong" sau cùng.

Trương Tam Phong ngửa đầu, mắt nhìn tới một nơi xa xăm, "Thuý Sơn, nhất lộ thư pháp này như thế nào?"

Trương Thuý Sơn lấy làm kinh hãi, không ngờ chính mình trốn sau cột, sư phụ mặc dù không quay lại nhưng đã sớm biết, liền ôm Tống Thanh Thư đi tới đại môn, nói: "Đệ tử được nhìn lén tuyệt nghệ của sư phụ, thực sự là mở rộng tầm mắt. Chờ đại sư ca bọn họ trở về cùng chiêm ngưỡng, được không ạ?"

Trương Tam Phong lắc đầu nói: "Ta hưng trí đã hết, chỉ e có viết nữa cũng không ra được hảo tự như vậy. Viễn Kiều, Tùng Khê không hiểu thư pháp, cho dù xem cũng không lĩnh ngộ được bao nhiêu. Thanh Thư, ngươi xem có hiểu không?"

Tống Thanh Thư đang chìm trong suy tư nghe vậy liền sửng sốt, quy quy củ củ trả lời: "Thái sư phụ, có mấy chữ Thanh Thư không biết." Y cũng không phải nói điêu, chữ "Long" phồn thể tới bây giờ y còn không biết viết, ngẫm nghĩ nhiều cũng không ra không bằng quên luôn đi.

Trương Tam Phong nghe vậy bật cười, nghĩ thầm bản thân cũng quá nóng vội, Tống Thanh Thư tuy rằng thông tuệ nhưng chung quy vẫn chỉ là hài tử bốn tuổi, nghĩ vậy liền vung tay áo, tiến vào nội đường.

Trương Thuý Sơn không dám đi ngủ, sợ ngủ sẽ quên luôn võ công tinh diệu, liền nhanh chóng mô phỏng theo quyền lộ của Trương Tam Phong mà diễn luyện. Hắn vừa luyện liền quên cả thời gian, tới lúc thu tay mới phát hiện thái dương đã qua chính ngọ (giữa trưa), bất tri bất giác đã luyện hết nửa đêm cùng một buổi sáng.

Trương Thuý Sơn nhìn quanh đình viện, bất ngờ phát hiện Tống Thanh Thư đang ngồi ở một góc, mở đôi mắt to thật to, hiếu kì nhìn hắn.

"Thanh Thư, sao ngươi còn chưa đi ngủ? Nếu lúc ngũ thúc luyện võ làm bị thương ngươi thì biết làm sao?" Trương Thuý Sơn tưởng tượng tới cảnh ấy liền nhịn không được lo lắng, ngữ khí cũng trở nên nóng nảy.

Tống Thanh Thư cười cười, đêm qua y xem thái sư phụ đánh quyền còn chưa hiểu hết, sẵn có một người diễn luyện trước mắt sao có thể không xem? Nhưng y nghe ra quan tâm trong lời Trương Thuý Sơn, nhớ tới những năm gần đây được hắn chiếu cố, rốt cục nhịn không được cúi đầu hỏi: "Ngũ thúc, người phải đi sao?"

"Đúng vậy, đi báo thù cho Du tam thúc của ngươi." Trương Thuý Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.

Tống Thanh Thư biết lần này hắn rời Võ Đang sơn, phải mười năm sau mới quay trở lại. Mà mười năm sau...

Nhưng cái gì y cũng không thể nói. Lời đến miệng rồi lại quay ngược về, đành miễn cưỡng cười cười: "Ngũ thúc, trên đường đi nhất định phải bảo trọng."

Trương Thuý Sơn vỗ vỗ đầu Tống Thanh Thư, cũng không lưu ý tới ánh mắt phức tạp của tiểu hài tử, xoay người rời đi.

10 nhận xét:

  1. hô..hô....chương truyện đã bắt đầu dài ra. Ta hảo hạnh phúc xP

    Cơ mà bữa nay ta mới để ý nha nàng. Hình như trên blogspot đâu bấm like đc đâu nhỉ :( Ta đáng lẽ là chương này đang tính lười cmt cho nàng đây xP mà thấy chả có chỗ bấm like nên thôi lên nhiều chuyện với nàng một chút....hì.hì....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. đồ lười biếng :(( chỗ like ngay bên trên khung com mà *nức nở* cơ mà thôi hok like thì 888 vs ta càng tốt

      Xóa
    2. *giãy đành đạch* ta đã nói ta ứ bấm like đc cơ mà....nó có hiện ra cho ta bấm đâu cơ chứ!!!

      thôi miễn like cho ta đi...ta 88 với nàng đc rồi :"> *vẫy vẫy đuôi* Tết nhất ăn chơi cỡ nào rồi nười đẹp?!? Ta nhìn Tết mà thèm ah!! Hảo mún về!! Oaoaaaa.... :((((

      Xóa
    3. nàng ở đâu mà "nhìn Tết"???

      Xóa
  2. chẹp chẹp, tiểu Thanh Thư nhu thuận thế này, tiểu công nào mà hem thương nà :))
    tks nàng :*

    Trả lờiXóa
  3. Lần đầu ghé nhà nàng ủng hộ, nhìn thấy mấy chữ “Ỷ thiên đồ long công” ta ngốc lăn ra, mãi 1 hồi mới tiêu hóa được ý nghĩa… tiềm ẩn của nó =))
    Tks nàng rất nhiều ^^
    Mà ta có… xíu ý kiến, thiệt tình là khi lần đầu vào nhà nàng ta vào bằng đt cơ, nhưng hok hiểu sao cái comm load hoài nó vẫn ko hiện, đành chờ tới lúc onl máy mới có mặt để báo danh với chủ nhà ^^
    Ta nghĩ đt chắc chỉ comm được trên wp thôi hay sao ấy =”= (sao nàng hok làm bên wp cho dễ comm hơn >”<) => người tự hào đọc bằng đt vẫn comm chứ ko đọc chùa như ta mà bấm tới bấm lui trong cái blogspot còn ngán, huống hồ gì mấy bạn khác đã chơi điện thoại thì cũng dùng chiêu “im lặng là vàng” chịu khó mà comm ủng hộ cho nàng =”=

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hì hì, thì lúc nào các nàng rảnh onl = máy com là ta vui rồi :p chuyển nhà rắc rối lắm, cơ mà wp khó dùng, gà mờ như ta đành chịu ;__;

      Xóa
  4. xem film từ lâu quên hết chi tiết =.= xem có chút mơ hồ
    tính đợi có thêm vài chương rồi đọc nhưng mà hay quá cơ k kiềm được
    he he cố gắng làm hoàn nhé
    vừa ủng hộ bạn vừa chờ :d

    Trả lờiXóa
  5. à Mộng Mộng cho mình hỏi là Thanh Thư hơn Vô Kỵ mấy tuổi vậy?
    aaiz, khi nào tiểu Kỵ mới xuất hiện nha, mong chờ hai đứa nhỏ mũm mĩm đáng yêu luyện võ với nhau quá >.<

    Trả lờiXóa