Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

Thanh Thư Vô Kị - Đệ thập chương


Đệ thập chương: Khu độc
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng

Nương tựa

Trương Tam Phong vốn định kéo Trương Vô Kị trong lòng Tống Thanh Thư ra, nhưng chậm một bước, đã phát hiện trên gương mặt Tống Thanh Thư nổi lên một mạt thanh khí, so với Trương Vô Kị còn rõ rệt hơn.

Thầm thở dài một hơi, Trương Tam Phong không thể làm gì khác ngoài đi tới phía sau Tống Thanh Thư, vươn hai tay đặt lên yếu huyệt trên lưng y, trước tiên phải cứu y đã.

Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, lạnh tới sắp mất đi ý thức, chợt một cỗ nhiệt khí dũng mãnh từ sau lưng tiến vào, y vội vã luân chuyển một vòng khắp toàn thân, rồi không do dự mà truyền cho Trương Vô Kị trong lòng.

Trương Tam Phong không biết phải làm sao, chỉ đành cảm thán Tống Thanh Thư huynh đệ tình thâm, lại không biết chăm lo sức khỏe chính mình.

Cứ như vậy, Tống Thanh Thư liền trở thành trạm chuyển phát giữa mọi người và Trương Vô Kị, người khác vốn định để y rời đi, nhưng chỉ cần Trương Vô Kị tỉnh dậy, nhất định sẽ khóc nháo muốn tìm y, chỉ cần nằm trong lòng Tống Thanh Thư liền thôi khóc nháo, cho dù hàn độc phát tác cũng sẽ cắn răng chịu đựng. Tống Thanh Thư không còn cách nào, chỉ đành ngày đêm ở bên hắn, thậm chí chuyển luôn tới ở vân phòng.

Trương Tam Phong từng khuyên Tống Thanh Thư, cứ trường kì như vậy nội lực của y cũng dần bị hàn độc ăn mòn, đối với tu vi ngày sau rất bất lợi.

Nhưng Tống Thanh Thư cũng không để tâm, y biết mấy ngày này là quãng thời gian khó khăn nhất của Trương Vô Kị, về sau hắn luyện Cửu Dương chân kinh hàn độc trong cơ thể cũng nhân tiện bị loại bỏ. Cho dù ngày sau Trương Vô Kị không thể hồi phục, chính là chút tổn hại nho nhỏ của y so ra cũng có đáng gì?

Chỉ là những suy nghĩ này không thể nói ra cùng mọi người, chỉ đành nói nốt một ngày nữa thôi, ngày mai lại nói nốt một ngày, cứ như vậy nhiều lần, trở thành ngày nào cũng ở bên chăm lo cho Trương Vô Kị.

Tống Viễn Kiều tuy rằng xót xa nhi tử, nhưng cũng không thể để Trương Vô Kị khóc nháo, chỉ đành thở dài. Hắn nợ ngũ đệ, nhi tử của hắn lại trả nợ thay hắn, trong lòng nhủ thầm về sau nhất định phải tìm cơ hội bồi thường cho Thanh Thư.

Cứ như vậy, Võ Đang ngũ hiệp cùng Trương Tam Phong sáu người thay phiên nhau chữa thương cho bọn họ suốt ba ngày ba đêm, vất vả không thể chịu nổi, cũng may hàn độc trong cơ thể Trương Vô Kị đã bớt dần, thời gian mỗi người duy trì được cũng kéo dài, tới ngày thứ tư, sáu người mới có thể tranh thủ được chút nhàn rỗi để chợp mắt. Tới ngày thứ tám, mỗi người chia nhau chữa thương cho hắn hai canh giờ, lúc này công lực bị hao tổn mới bắt đầu bù đắp lại.

Mấy ngày này nội thương của Tống Thanh Thư cũng không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn có dấu hiệu nặng thêm, nhưng nội lực mọi người truyền vào cơ thể y giống như dòng nước xiết giải khai rất nhiều kinh mạch.  Kinh mạch trong cơ thể như dòng suối, nội lực như nước trong đó lưu động. Tu luyện nội lực bình thường chỉ có thể chậm rãi khai thông, mà Tống Thanh Thư có lòng tốt nên được báo đáp, tuy rằng nội lực của y không tăng nhưng kinh mạch mở rộng ra mấy lần, về sau tu luyện nội lực ắt là làm ít mà hưởng nhiều.

Mà y ôm Trương Vô Kị giống như ôm một khối băng, tuy nội lực trong cơ thể không có mấy nhưng luôn ở trong trạng thái vận sẵn để chống lại hàn độc, Tống Thanh Thư cũng không hiểu vì sao, nhưng mơ hồ đoán rằng ôm Trương Vô Kị cũng có công hiệu như nằm trên Hàn Ngọc sàng của phái Cổ Mộ (cái này xuất hiệp trong Thần điêu đại hiệp, có ai còn nhớ ko?), đối với tu luyện nội lực hẳn có tác dụng không nhỏ. Ban đầu là cắn răng kiên trì, nhưng rồi an ủi bản thân như vậy, kì thực ôm Trương Vô Kị chữa thương, cũng không phải là một loại khổ sai.

Huống chi mỗi khi Trương Vô Kị thần trí thanh tỉnh, đôi mắt đen như mực kia vẫn luôn toàn tâm tín nhiệm chăm chú nhìn y, cho dù bị hàn độc hành hạ thống khổ vô cùng vẫn quật cường không phát ra nửa điểm thanh âm, khiến trong lòng Tống Thanh Thư tràn ngập tự hào.

Đây là sư đệ của y, về sau sẽ là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.

Qua hơn mười ngày, Trương Vô Kị rất có tiến triển, hàn độc giảm bớt, thần trí khôi phục, đã có thể ăn uống chút ít, mọi người đều nói cái mạng nhỏ của hắn đã được cứu về rồi. Ai ngờ tới ngày thứ ba mươi sáu, Du Liên Châu đột nhiên phát giác, cho dù mình thúc dục nội lực ra sao cũng không trừ bỏ nổi một tia hàn độc. Thế nhưng Trương Vô Kị vẫn lạnh lẽo, gương mặt tái xanh. Du Liên Châu còn tưởng công lực mình không còn dồi dào, nói với sư phụ. Trương Tam Phong thử một lần cũng vô pháp khả thi. Liên tiếp năm ngày, sáu người dùng trăm phương nghìn kế, thử đủ loại phương pháp vận khí, đem cả nội lực Tống Thanh Thư ra chữa trị nhưng vẫn không có nửa điểm công hiệu.

Trương Vô Kị nói: "Thái sư phụ, tay chân ta đều ấm, nhưng đỉnh đầu, ngực cùng bụng ngày càng lạnh."

Tống Thanh Thư sờ soạng mấy nơi hắn nói tới, phát hiện quả thật lạnh lẽo vô cùng, những nơi còn lại đều ấm áp như thường nhân.

Trương Tam Phong thầm kinh hãi, an ủi Trương Vô Kị: "Thương thế của ngươi đỡ nhiều rồi, chúng ta không cần cả ngày ôm ngươi nữa. Ngươi lên giường thái sư phụ ngủ một lúc đi" rồi ôm hắn đến giường của mình.

Trương Vô Kị mở to mắt, vươn tay kéo Tống Thanh Thư: "Ta muốn sư huynh."

"Hảo, Thanh Thư, ngươi ở lại cùng Vô Kị đi." Trương Tam Phong nghĩ có người ở cùng Trương Vô Kị cũng tốt, thời điểm hàn độc phát tác cũng có người chăm lo, liền hướng Tống Thanh Thư gật đầu, rồi cùng chúng đệ tử ra ngoài.

Tống Thanh Thư ngồi bên giường, đặt tay trên đỉnh đầu Trương Vô Kị, tuy có đưa vào nội lực cùng không thể sưởi ấm hắn, nhưng tay y vốn có độ ấm, đặt lên dù chẳng làm gì cũng khiến Trương Vô Kị thoải mái hơn.

Trương Vô Kị chớp chớp đôi mắt tròn xoe, lăn lăn vào bên trong nói: "Sư huynh, ngươi ngủ cùng ta luôn đi."

Tống Thanh Thư tính toán bản thân cũng đã mười mấy canh giờ chưa chợp mắt, cũng không khách khí cởi giầy nằm xuống. Không nghĩ tới y vừa chui vào chăn cả người Trương Vô Kị liền dán lại.

Khi nãy chữa thương Trương Vô Kị đã cởi bỏ y phục toàn thân, lúc này dán sát lại không một khe hở, Tống Thanh Thư lập tức cảm giác được ngực cùng tiểu phúc hắn lạnh như băng.

"Thật thoải mái a... cơ thể sư huynh... hảo ấm áp.." Trương Vô Kị híp mắt, giống như mèo con sợ lạnh chui vào lòng Tống Thanh Thư cọ cọ, còn không thỏa mãn với một tầng ngăn cản mà đưa tay cào cào y phục y ra, sau đó không chút khách khí áp lên.

Một khắc da thịt tương thiếp đó, Tống Thanh Thư lạnh tới rùng mình, tuy rằng cả người Trương Vô Kị không hề lạnh, nhưng hàn độc chủ yếu tập trung tại ba nơi kia, băng lãnh từ ngực cùng tiểu phúc hắn truyền tới khiến cả người Tống Thanh Thư đều nổi da gà.

Y hít sâu một hơi, chậm rãi thôi động nội lực trong cơ thể để toàn thân ấm lên vài độ, khiến Trương Vô Kị càng thoải mái mà cười tới đôi mắt cong cong.

"Sư huynh, thật thoải mái a, so với mấy hôm trước được thái sư phụ cùng các sư bá sư thúc chữa thương cho còn thoải mái hơn." Trương Vô Kị vừa nói vừa cười hì hì.

Tống Thanh Thư đặt bàn tay trên huyệt Lao Cung ở đỉnh đầu hắn muốn để nơi đó bớt lạnh, nghe vậy không khỏi bật cười: "Vậy lát nữa gọi thái sư phụ đến ngủ cùng ngươi, lão nhân gia công lực tinh thuần, đảm bảo so với hiện tại ngươi càng thoải mái." =)))))))))))

Trương Vô Kị còn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi mới lắc lắc đầu: "Không, ta chỉ muốn sư huynh, không cần những người khác."

Tống Thanh Thư cười thầm, y biết Trương Vô Kị ỷ lại rất nhiều vào mình, nhưng Vô Kị mới chín tuổi lại mất đi phụ mẫu, bất quá là đem y thành thay thế phẩm của bọn họ mà thôi. Tống Thanh Thư vốn quyết tâm cải tạo toàn bộ tính cách của Trương Vô Kị, nhưng thấy hắn mấy ngày nay khổ sở, cũng tạm buông tha vấn đề này mà chuyên tâm sủng hắn.

Trương Vô Kị lẳng lặng nằm trên người Tống Thanh Thư, trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng hỏi: "Sư huynh, có phải ta ... sắp chết?"

Tống Thanh Thư đang buồn ngủ, nghe thấy lời này của hắn tức thì giật mình: "Nói bậy! Hàn độc này có là cái gì? Ngươi nhất định sẽ sống, ta đảm bảo."

Trương Vô Kị ngẩng đầu, nhãn đồng trong sáng yên lặng nhìn y, rất lâu sau mới run run giọng: "Sư huynh, ngươi không gạt ta?"

Tống Thanh Thư vuốt vuốt đầu hắn, ôn nhu cười: "Vô Kị, sư huynh sẽ không gạt ngươi."

Trương Vô Kị liền ngưng khóc mà cười: "Sư huynh, ngươi nhớ kĩ đó, về sau vĩnh viễn cùng không được gạt ta."

Tống Thanh Thư cười gật gật đầu.

--------------------------------

Đáng lẽ có truyện sớm hơn, cơ mà mấy bữa nay ta bị đau bụng, xl mn ;__; 

Mà ta đặt Tình yêu của đau dạ dày rồi nhé *khoe-khoang-ing* đặt trên Tiki, tại ta đoán chỗ ta ngừi ta không nhập về, ko biết bh mới nhận đc nhỉ *mơ màng*

5 nhận xét:

  1. Tiểu Thanh chiều chồng từ nhỏ a :))
    tks nàng :*

    Trả lờiXóa
  2. Vô Kỵ từ nhỏ mà đã gian rồi nhé. Chỉ muốn ngủ bên Thanh Thư, bảo đổi sang Trương Tam Phong là em từ chối ngay :))

    Trả lờiXóa
  3. Trương Vô Kị liền ngưng khóc mà cười: "Sư huynh, ngươi nhớ kĩ đó, về sau vĩnh viễn cùng không được gạt ta."
    câu này nghe mà tình cảm thật sâu đậm ah~

    Trả lờiXóa
  4. "Đây là sư đệ của y, về sau sẽ là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa."
    =>
    Đây là trượng phu của y,về sau sẽ là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. =)))))))))))))

    Trả lờiXóa
  5. Hay quá àh
    Tks bạn nha 😘😘

    Trả lờiXóa