Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Thanh Thư Vô Kị - Đệ nhị thập tam chương


Đệ nhị thập tam chương: Trong bụi cỏ
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng



Đang lúc Trương Vô Kị huyết mạch sôi sục, mặc kệ bị sư huynh đánh chửi phỉ nhổ cũng muốn thỏa mãn khao khát trong lòng thì chợt kinh ngạc phát hiện sư huynh vươn tay kéo hắn vào lồng ngực.

Trương Vô Kị hưng phấn tới cả người run rấy, lẽ nào sư huynh cùng hắn tâm ý tương thông, cũng đang nghĩ tới chuyện đó? =))))))))))))))

Nếu như... Nếu như sư huynh muốn hắn... Vậy hắn...

Trương Vô Kị đang nghĩ lung tung trong đầu, chợt nghe được sư huynh ghé vào tai hắn thì thầm: “Vô Kị, đừng nhúc nhích, có người tới.”

Câu nói này giống như một thùng nước đá rót xuống, Trương Vô Kị lập tức bình ổn hô hấp, giống như Tống Thanh Thư giả bộ ngủ.

Chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra, một người tiến vào phòng. Trương Vô Kị cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, bởi hương khí trên người này chính là của túi hương thường ngày Vệ Bích mang theo.

Vệ đại ca muộn như vậy lén lút vào phòng bọn họ làm gì?

Vệ Bích nhìn thấy hai người trên giường lõa thân ôm nhau ngủ, không khỏi sửng sốt, một lát sau mới nhẹ giọng hỏi: “Vô Kị đệ, ngươi đang ngủ sao?”

Trương Vô Kị cảm nhận được Tống Thanh Thư ở dưới thân hắn khẽ nhéo một cái, lập tức hiểu ý không trả lời mà nhắm nghiền hai mắt làm bộ ngủ say. Hắn bỗng cảm thấy Vệ Bích kéo mình từ trên người Tống Thanh Thư xuống, Trương Vô Kị thầm kêu một tiếng bất hảo, đột nhiên cảm giác được huyệt Thiên Trung trên ngực tê rần, tiếp đến là các huyệt Kiên Trinh, Thần Tàng, Khúc Trì cũng đều bị điểm.

Trương Vô Kị nguyên bản lo lắng sau khi Vệ Bích điểm huyệt mình sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với Tống Thanh Thư, nhưng sau đó phát hiện sư huynh chỉ bị điểm huyệt như mình, Vệ Bích cũng không làm thêm chuyện gì khác mới yên lòng.

Vệ Bích điểm huyệt hai người xong, lách mình rời khỏi căn phòng nhỏ. Trương Vô Kị thực nghi hoặc tại sao hắn làm vậy, đồng thời dùng phương pháp giải huyệt mà Tạ Tốn từng dạy muốn giải huyệt. Đang lúc lo lắng, đã thấy sư huynh ở bên cạnh đứng dậy, phất tay giải huyệt cho hắn.

“Sư huynh...” Trương Vô Kị hoang mang vô cùng.

“Chúng ta đi theo xem một chút, có lẽ là có sự tình gì không muốn chúng ta biết đến.” Tống Thanh Thư ném y phục cho hắn, chính mình cũng mặc vào y phục. Phương pháp giải huyệt là y học được ở cổ mộ, ở đó cất giấu rất nhiều võ công bí tịch, một phần là do Dương Quá thu thập tới, còn phần nhiều là võ lâm nhân sĩ sợ võ học thất truyền trong chiến loạn nên đem nhờ Cổ Mộ phái bảo quản, có điểm giống với Lăng Hoàn Phúc Địa trong Thiên Long Bát Bộ (Lăng Hoàn Phúc Địa: là một mật thất trong Lăng Ba động trên Vô Lượng sơn của Tiêu Dao phái, cất giữ rất nhiều bí kíp, hầu như đầy đủ võ công các phái trừ một số kí kíp nổi tiếng còn thiếu).  Hoàng sam nữ tử tùy Tống Thanh Thư lựa chọn, y lại biết tham nhiều nuốt không trôi, chỉ chọn lấy vài tuyệt học hữu dụng. Di vị hoán huyệt đại pháp (công phu di chuyển vị trí các huyệt đạo --> Vệ Bích tưởng điểm trúng huyệt Tống Thanh Thư nhưng hóa ra điểm lệch) đương nhiên là kĩ năng thiết yếu để hành tẩu giang hồ.

Trương Vô Kị tiếp nhận y phục mặc vào, tâm tình không khỏi có chút uể oải. Hắn chăm chỉ luyện công hai năm nhưng vẫn cần tới sư huynh bảo hộ.

Tống Thanh Thư lại không nhận thấy tâm tư tiểu hài tử của Trương Vô Kị, y bước về phía cửa phòng, ngưng thần nghe ngóng liền nhận ra phương hướng đuổi theo. Trương Vô Kị theo sau y có chút quá sức, Tống Thanh Thư liền đưa tay truyền chân khí qua, càng khiến tâm Trương Vô Kị nổi lên một trận không cam lòng.

Hai người đuổi một hồi, phát hiện có tiếng nói ở bên trái rừng cây, liền tìm cách tiến lại gần, may mắn đây là một bãi đá, hai người liền ngồi xổm nấp sau một tảng đá lớn.

Vừa lúc nghe được Vệ Bích nói: “Chủ thượng, hôm nay sư huynh của Trương Vô Kị tới.”

Tống Thanh Thư nghe vậy chau mày, Vệ Bích từ lúc nào làm việc cho người khác? Nhưng khi y nghe được lời tiếp theo liền sáng tỏ.

“Sư huynh? Ngươi là nói tới Tống Thanh Thư?”

Thanh âm này, Tống Thanh Thư tuyệt đối không quên được.

Đích xác là Vương Bảo Bảo.

Tống Thanh Thư liền minh bạch tại sao Vệ Bích trùng hợp cứu được Trương Vô Kị từ tay Kim Hoa bà bà, Chu gia trang tại sao nhanh như vậy liền biết thân phận Trương Vô Kị, nguyên lai là có Vương Bảo Bảo đứng sau. Tống Thanh Thư nhìn sang Trương Vô Kị, chỉ thấy sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng tới dọa người, liền biết hắn cũng nhận ra thanh âm kia.

Đầu Trương Vô Kị như muốn vỡ ra, hắn vốn không hề ngu xuẩn, chỉ là kinh nghiệm giang hồ còn quá non nớt, lúc này nghĩ lại, những sự tình từ sau khi gặp Vệ Bích tới giờ quả thật là đâu cũng có sơ hở, chỉ là lúc đó mình không để ý thôi.

Hắn hại nghĩa phụ...

Trương Vô Kị thân hình lung lay như sắp đổ, phụ mẫu hắn thà chết cũng không chịu hé ra nửa lời, nhưng hắn lại chắp tay nói tường tận cho người khác... Hắn... Hắn...

Tống Thanh Thư bị biểu tình tuyệt vọng trên mặt Trương Vô Kị khiến cho hoảng sợ, vội túm lấy tay hắn, nhất thời cũng không lưu ý Vệ Bích cùng Vương Bảo Bảo đang nói gì.

Trương Vô Kị ngây người hồi lâu, mãi mới lấy lại được tinh thần thì chợt nhìn tới gương mặt lo lắng của Tống Thanh Thư, thoáng cái liền quên mất mình đang ở đâu, nức nở nói: “Sư huynh...”

Thanh âm của hắn tuy nhỏ nhưng giữa ban đêm yên tĩnh cũng để kinh động tới Vương Bảo Bảo cùng Vệ Bích.

“Ai!” Vệ Bích lớn tiếng quát.

Tống Thanh Thư vội vã kéo Trương Vô Kị bỏ chạy vào sâu trong rừng, mặc dù y cho rằng hiện tại có thể đánh thắng Vương Bảo Bảo, nhưng lại có thêm một Vệ Bích, y không nắm chắc có bảo vệ được Trương Vô Kị đang thất hồn lạc phách hay không.

Tống Thanh Thư cũng không biết đường, chỉ là kéo Trương Vô Kị chạy lên một sườn núi, càng leo càng cao, thật lâu cũng không dám dừng lại thở dốc. Chạy nguyên nửa đêm cho tới khi sắc trời bừng sáng, mới thấy mình đang ở giữa một rừng cây phủ đầy tuyết. Y quay đầu nhìn lại phía xa xem Vương Bảo Bảo có đuổi theo hay không, vừa nhìn liền không khỏi rên lên một tiếng, chỉ thấy trên nền tuyết mênh mông lưu lại hai hàng dấu chân dài thật dài.

Tây Vực lạnh lẽo khủng khiếp, tuy lúc này mới là đầu mùa đông nhưng trên ngọn núi này đã có tuyết đọng. Y kiệt lực leo lên đây, không ngờ lại càng làm lộ rõ hành tung. Đúng lúc này mơ hồ nghe được phía trước truyền tới một đợt sói tru, thê lương vô cùng. Tống Thanh Thư đi tới vách núi xem, chỉ thấy trên vách núi đối diện có bảy, tám con sói lớn đang ngẩng cao đầu, hướng bọn họ giương nanh múa vuốt, hiển nhiên đang muốn có thức ăn ấm bụng, chỉ là hai vách núi cách nhau một vực sâu vạn trượng nhìn không thấy đáy nên mới không có cách nào qua đây. Y quay đầu lại, trong lòng chợt nhảy dựng lên, chỉ thấy trên sườn núi có mấy chấm đen đang chậm rãi tiến về phía trước, thân hình đi đầu đích thị là Vương Bảo Bảo.

Tống Thanh Thư lập tức kéo Trương Vô Kị chạy vào trong rừng. Tuy cũng có tuyết đọng nhưng cây cỏ trong rừng này cao tới tầm thắt lưng nên dấu chân chắc không lộ rõ. Chạy được hồi lâu, Tống Thanh Thư kiệt sức dừng lại, mới phát hiện Trương Vô Kị bị mình lôi kéo nãy giờ vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, ánh mắt mơ hồ.

Tống Thanh Thư nghĩ khu rừng này rộng lớn, trốn bên trong hẳn không dễ bị tìm ra, liền kéo Trương Vô Kị ngồi xuống một lùm cỏ cao tới thắt lưng, vỗ vỗ gương mặt hắn nghiêm túc nói: "Vô Kị, ngươi bị kẻ xấu lừa gạt, là bọn chúng không đúng, không phải lỗi tại ngươi.

Đáy mắt như ao tù nước đọng của Trương Vô Kị bỗng nhiên lóe lóe, cất giọng nói khàn đặc: "Không phải... lỗi của ta?"

Tống Thanh Thư nghe thanh âm cẩn cẩn dực dực của hắn mà tâm khẽ nhói đau, nghĩ thầm đây vốn là một hài tử ngây thơ cỡ nào a, cư nhiên bắt hắn phải tiếp xúc với giang hồ hiểm ác, liền nghiêm túc gật gật đầu: "Không phải lỗi của ngươi."

Trương Vô Kị yên lặng nhìn y, đột nhiên nhào vào lòng y khóc òa lên: "Sư huynh... Sư huynh... Là ta hại nghĩa phụ..."

Tống Thanh Thư vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ngươi yên tâm, Tạ lão tiền bối võ công cái thế, bọn họ không làm gì được người đâu." Nhưng kì thực trong lòng y cũng không dám chắc chắn như thế. Ỷ Thiên kiếm của Vương Bảo Bảo hai năm trước đã rơi vào tay Diệt Tuyệt sư thái, hắn đương nhiên sẽ nhớ thương Đồ Long đao của Tạ Tốn. Nếu xuất động tất cả đám cao thủ trong Nhữ Dương Vương phủ thì Tạ Tốn đã mù mắt cũng khó lòng chống đỡ.

Bất quá, cũng có thể bọn họ sẽ lạc đường trên biển mà chui vào bụng cá a.

"Không có gì, may mắn là giờ ngươi đã biết âm mưu của bọn họ, không có ngươi dẫn đường, đám người đó không dám tùy tiện ra khơi đâu." Tống Thanh Thư thoải mái nói, loại vận khí kia vốn chỉ dành cho Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố, người khác sao có thể dễ dàng tìm đến Băng Hỏa đảo như vậy.

Trương Vô Kị cũng biết sự tình đã như vậy, có hối hận nữa cũng không được việc gì, liền lau khô mắt, phẫn hận siết chặt nắm tay.

Tống Thanh Thư vừa định bồi thêm vài câu, nhưng chợt nghe có tiếng bước chân lại gần, hẳn đã có người tìm đến đây.

"Thanh Thư, đã hai năm không gặp a, ngươi có nhớ ta không?" Thanh âm ngọt nị khiến người khác phải rùng mình vang lên trong bóng tối.

Tống Thanh Thư biết hắn kì thực chưa thấy bọn họ mặc dù đứng cách có ba trượng, là do cỏ ở đây mọc cao che khuất cả thân hình y cùng Trương Vô Kị.

Trương Vô Kị cũng ngậm miệng không nói, nhưng hắn mẫn cảm phát hiện sư huynh bên cạnh khi nghe được thanh âm này thì hình như... phẫn nộ vô cùng.

Từ phía xa xa vọng tới tiếng sói tru cùng tiếng người gào thét, hẳn là người của Chu gia cùng đám sói kia đang xông vào đánh nhau, nhất thời hỗn loạn vô cùng.

Tống Thanh Thư thực hi vọng đám sói kia nuốt hết những người này đi, nhưng y không nghĩ tới Vương Bảo Bảo lại không hề quan tâm tới chuyện ở phía xa, vẫn thản nhiên nói tiếp: "Thanh Thư a, hai năm nay, ta đoán ngươi cũng giống ta, vẫn luôn nhớ tới nụ hôn khó quên kia phải không?"

Trương Vô Kị vừa định khinh bỉ lời nói của Vương Bảo Bảo, thì phát hiện bàn tay sư huynh đang nắm lấy hắn chợt siết lại. Hắn quay đầu nhìn, liền thấy sư huynh vẫn luôn bình tĩnh lại đang hô hấp rối loạn,

Tống Thanh Thư hận không thể nhảy ra bóp chết Vương Bảo Bảo, nhưng y thừa biết là Vương Bảo Bảo chỉ muốn dụ họ ra ngoài. Nghiến răng căm hận cùng nguyền rủa hắn một nghìn lần, Tống Thanh Thư không ngờ lại bị người bên cạnh đẩy ngã xuống đất.

"Vô Kị, ngươi muốn làm gì?" Tống Thanh Thư khẽ giọng hỏi, y khó hiểu nhìn người bên trên. May mắn tiếng đánh nhau ở xa không ngừng truyền tới, khiến Vương Bảo Bảo không phát hiện ra bọn họ.

"Sư huynh, hắn nói, là thật sao?" Trương Vô Kị nghiêm túc hỏi.

Đối diện với ánh nhìn chằm chằm của Trương Vô Kị, nhãn thần Tống Thanh Thư có chút mơ hồ.

"Sư huynh!" Mấy chữ này gần như là thoát ra từ kẽ răng Trương Vô Kị, hắn cùng Tống Thanh Thư ở chung đã bao lâu, dù phải cách biệt hai năm nhưng sao không rõ thần sắc này của y chứng tỏ điều gì? Nhớ lại ngày hôm qua hai người mới gặp lại, khi hắn hỏi sư huynh có bị người ta khi dễ không thì trong nháy mắt đó thân hình y cứng nhắc, Trương Vô Kị thực hận không thể lao ra cùng Trương Bảo Bảo liều mạng.

Tống Thanh Thư níu tay Trương Vô Kị, thấp giọng nói: "Bình tĩnh nào, hắn là muốn dụ chúng ta ra ngoài."

"Thế nhưng... Thế nhưng..." Trương Vô Kị hồng hộc thở gấp, thế nhưng sư huynh của hắn bị tên hỗn đản kia hôn a! Trương Vô Kị nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư dưới thân một lát, đột nhiên nói: "Ta cũng muốn."

"Ngươi cũng muốn cái gì?" Tống Thanh Thư ngẩn ngơ.

Trương Vô Kị nhìn Tống Thanh Thư đang ngã trên cỏ, y vội vàng đuổi theo Vệ Bích nên lúc đi không kịp buộc tóc, mái tóc thật dài xõa tung trên nền tuyết đọng, toát ra sức quyến rũ mê loạn, gương mặt tuấn tú vì thời gian dài chạy trốn mà hồng hồng, đôi môi đỏ mọng vì khó hiểu mà khẽ nhếch lên tản ra hơi thở mê hoặc lòng người. Trương Vô Kị nghĩ tới đôi môi căng mọng này cư nhiên bị tên hỗn đản nào đó hôn, nhất thời tức giận không thể kiềm chế, mạnh mẽ cúi đầu ấn xuống môi sư huynh.

Tống Thanh Thư đối Trương Vô Kị tuyệt đối không chút phòng bị, bởi vậy khi phát hiện mình bị hắn hôn liền ngẩn ngơ không hiểu là chuyện gì.

Hơn nữa, sự tình phát sinh cũng quá nhanh.

Đôi môi chỉ vừa tiếp xúc, liền lập tức rời đi.

Trương Vô Kị đắc ý cười nói: "Ha ha, sư huynh, ta cũng hôn ngươi rồi." =.='

Tống Thanh Như bị hành động của hắn làm cho cả kinh tới muốn nhảy dựng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình dương dương tự đắc kia thì nhất thời cười khổ. 

Xem ra y đã suy nghĩ nhiều rồi, Trương Vô Kị căn bản là tâm lí tiểu hài tử, giống như có người đoạt bánh ngọt của hắn liếm liếm, hắn liền giật lại liếm một cái để tuyên bố chủ quyền. =)))))))

Y bất quá chỉ là cái bánh ngọt kia thôi.

Trương Vô Kị bất mãn truy hỏi: "Sư huynh, so sánh ta cùng hắn ngươi có cảm giác gì?"

Tống Thanh Thư theo phản xạ nói:"Hắn thực ghê tởm."

"Ừm, vậy còn ta thì sao?" Trương Vô Kị vẫn bám riết không tha, còn không quên bỏ thêm một câu: "Sư huynh, ngươi nhớ kĩ lời ngươi đã nói, tuyệt đối không được gạt ta đấy!"

Tống Thanh Thư ngẩn người, sờ sờ cánh môi vừa bị đụng chạm. Loại lễ tiết này thực giống như hôn.... =)))))))))))) Y suy nghĩ một chút, rồi thành thực trả lời: "Cũng không phải... chán ghét..."

Trương Vô Kị vui vẻ ra mặt, còn định cúi đầu hôn thêm mấy cái nữa. =)))))))))))

Đúng lúc này thanh âm của Vương Bảo Bảo theo tiếng đánh nhau không ngừng truyền tới: "Thanh Thư a, ta vừa nghe Vệ Bích nói ngươi cùng sư đệ cư nhiên là lõa thân cùng nhau ngủ, tình cảm của hai người quả nhiên không thường a! Trách  không được còn đáp ứng ta dùng thân thể ngươi đổi lấy phương pháp giải trừ hàn độc cho sư đệ, quả thực là huynh đệ tình thâm..."

Trương Vô Kị cứng đờ, thân thể ấm áp nháy mắt trở nên lạnh như băng.

Hắn cho dù ngây thơ tới mức nào thì qua tối nay cũng hiểu được rằng mình đối sư huynh ôm ấp tình cảm khác thường. Mà Vương Bảo Bảo kia hiển nhiên cũng đồng dạng. Trương Vô Kị chợt nhớ lại Tống Thanh Thư đã từng nói tìm được biện pháp để giải hàn độc, chỉ là chưa thể nói với hắn.

Hắn lại nhớ tới, Tống Thanh Thư vì hắn mà một thân võ công đều sắp hỏng, sớm muộn gì cũng tới lúc phải phế bỏ, mà hiện tại không biết chừng vì muốn giữ lấy tính mạng của hắn, còn thực sự phải khuất thân cho Vương Bảo Bảo.

Tống Thanh Thư nghe được Vương Bảo Bảo cư nhiên lôi cả chuyện này ra nói, hơn nữa còn nói tới loạn thất bát tao, nhất thời muốn nổi gân xanh. Tuy rằng đám Chu Trường Linh ở phía xa, còn vì hỗn loạn nên chưa chắc đã nghe thấy, nhưng y cũng tức giận tới mơ hồ, sắc mặt trở nên khó coi tới cực điểm.

"Sư huynh..." Trương Vô Kị thấy vậy càng chứng thực suy nghĩ trong lòng, cả người đều phát run. Rút cuộc nhịn không được, quát to một tiếng, từ bụi cỏ xông ra lao về phía Vương Bảo Bảo. 

----------------------------------

Tiểu Vô Kị liếm bánh ngọt, còn chúng ta cũng đc liếm chút nước thịt sau bao nhiêu chương ăn chay niệm phật :))

4 nhận xét:

  1. NGọt quá:)),đọc chương này thấy tim hồng bay phấp phới ahh >.<

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ta chỉ thấy buồn cười thôi =))))) vừa edit vừa cười sặc sụa =))))))

      Xóa
  2. Bao giờ Vô Kỵ mới trưởng thành đây =))

    Trả lờiXóa
  3. Có 1 chỗ dịch thành Trương Bảo Bảo...nàng xem sửa lại nhé...thanks nàng,truyện hay lắm.

    Trả lờiXóa