Đệ thập bát chương: Trao đổi điều kiện
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Vương Bảo Bảo từ trong hôn mê tỉnh lại.
Nhưng hắn cũng không vội vã mở mắt, mà muốn cảm nhận một
chút tình cảnh hiện tại.
Nga, vết thương trên bụng vẫn còn đau nhức, nhưng lại có
cảm giác lạnh lẽo, hẳn đã được thượng dược.
Xúc giác cảm nhận được làn gió phất qua, nhưng không lớn,
hẳn là đang ở trong phòng.
Thân mình đang nằm trên một nơi mềm mại, bàn tay tiếp xúc
với thứ gì đó giống vải bông, xem ra hắn là đang nằm trên giường
Vương Bảo Bảo còn đang suy đoán không biết mệt, chợt nghe
được một thanh âm lạnh lùng:
"Tình rồi thì cũng đừng giả bộ ngủ nữa."
Vương Bảo Bảo mở mắt, trưng ra một nụ cười xán lạn hướng
Tống Thanh Thư đang ngồi bên giường: "Thanh Thư thực tốt với ta a, cư
nhiên chăm sóc ta cả một đêm."
"Nói đi, hàn độc của sư đệ ta giải như thế nào?"
Tống Thanh Thư lười nói lời vô ích với hắn, y thừa biết ưu điểm mạnh nhất của
người này chính là ở cái miệng.
"Di? Chúng ta hiện đang ở đâu?" Quả nhiên, Vương
Bảo Bảo lại bắt đầu phát huy sở trường. Hắn nhìn nhìn một chút ngôi nhà tranh
bọn họ đang ở, tuy không bày biện nhiều đồ nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp, không
giống như nơi ở tạm bợ của thợ săn.
"Của người hảo tâm." Tống Thanh Thư cũng không
nói thật. Đêm qua sau khi Vương Bảo Bảo hôn mê người của phái Cổ Mộ đã xuất hiện.
Tống Thanh Thư thế mới biết, những sự việc phát sinh trước đó đều rơi vào mắt
bọn họ.
Bất quá như vậy mới hợp lí, dù sao đây cũng là địa bàn của
người ta. Nhưng hẳn là họ thấy Diệt Tuyệt sư thái không có nguy hiểm tới tính
mạng nên mới không đứng ra can thiệp. Bằng không với quan hệ sâu xa giữa Cổ Mộ
cùng Nga Mi, cho dù gian kế của Vương Bảo Bảo có thực hiện được cũng không dễ
dàng để giết Diệt Tuyệt sư thái.
Tống Thanh Thư cũng không dám hi vọng xa vời có thể tiến
nhập cổ mộ, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng hỏi xem có chỗ để nghỉ ngơi không. Lát
sau liền được đưa tới đây, còn có dược trị thương, nước sạch cùng thực vật, y
liền xử lí qua loa thương thế của Vương Bảo Bảo.
Vết thương của hắn mặc dù nhìn kinh khủng, nhưng lúc đó
tránh cũng khéo, Diệt Tuyệt sư thái sức cùng lực kiệt cũng không đâm được sâu,
chỉ cần cầm máu liền không còn gì đáng ngại.
"Ta khát." Vương Bảo Bảo ngồi dậy, vươn tay về
phía Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cố nhẫn nại, đưa cho hắn chén nước.
"Ta đói bụng." Vương Bảo Bảo uống xong nước, cư
nhiên vẫn hướng y cười cười.
Tống Thanh Thư nói đi nói lại với bản thân, phải nhẫn nại,
phải nhẫn nại. Cau mày tiếp lấy cái chén, rồi đưa cho hắn một chiếc bánh bao.
Vương Bảo Bảo thật chậm rãi cắn cắn nuốt nuốt hết cái bánh
bao này, mới lau miệng, ngẩng đầu cười với y: "Thêm một cái nữa."
Tống Thanh Thư diện vô biểu tình nhìn nhìn hắn hồi lâu,
mới phun ra một câu: "Ngươi nói hàn độc của sư đệ ta có thể trị, là gạt ta
sao?"
Vương Bảo Bảo kêu oan thấu trời: "Sao ta có thể lừa
dối Thanh Thư chứ? Năm đó ta để hắn trúng Huyền Minh thần chưởng, cũng không
phải muốn hành hạ hắn, mà là lấy đó để áp chế phu phụ Trương Thúy Sơn nói ra
nơi ở của Tạ Tốn. Ta đã dự tính như vậy tất phải có phương pháp giải độc cho
Trương Vô Kị chứ."
Tống Thanh Thư bán tín bán nghi, bất quá mấy lời này cũng
có chút đạo lí. Dù gì đi nữa, nếu có phương pháp khác giải trừ hàn độc trên
người Trương Vô Kị, Tống Thanh Thư nhất định sẽ tận lực truy tìm. Dù sao Cửu
Dương chân kinh cũng quá mờ mịt, nếu có thể giúp Trương Vô Kị giảm bớt vài năm
đau khổ, y đương nhiên sẽ không buông tha.
"Bánh bao." Vương Bảo Bảo xòe bàn tay run rẩy
trước mặt y.
Phải nhẫn nại, phải nhẫn nại. Tống Thanh Thư lấy thêm một
chiếc bánh bao trên bàn đưa cho hắn. "Hàn độc phải giải thế nào?"
Vương Bảo Bảo liền lắc lắc ngón trỏ, "Đang ăn không
được nói chuyện."
Tống Thanh Thư xanh mặt, biết người này lấy chọc giận y
làm vui, y càng tức giận hắn càng hớn hở. Bởi vậy hít sâu một hơi, bình tâm
tĩnh khí nhìn Vương Bảo Bảo dùng tốc độ của một con rùa giải quyết bánh bao
trong tay, sau khi hắn ăn xong không đợi mở miệng lập tức đưa tới một chén
nước.
Ý cười trên mặt
Vương bảo Bảo càng lúc càng sâu, nghĩ thầm Tống Thanh Thư thực là một con người
thú vị, nhanh như vậy đã học được cách hầu hạ người khác.
Bất quá sau khi hắn uống nước súc miệng, lại phát hiện
Tống Thanh Thư đang ngồi yên một chỗ, trái ngược với tư thái vừa nãy, chỉ nhàn
nhạt nhìn hắn không nói lời nào.
Vương Bảo Bảo lúc đầu cũng dương dương tự đắc ngồi nguyên,
hắn thầm nghĩ Tống Thanh Thư sốt ruột muốn biết cách giải trừ hàn độc cho sư
đệ, khẳng định sẽ không nhịn được mở miệng. Nhưng thời gian chậm rãi trôi đi,
Vương Bảo Bảo bắt đầu phát hiện bản thân sai lầm rồi, hắn không nên cũng một kẻ
tu đạo trên núi Võ Đang so bì tính nhẫn nại.
Bởi vậy, Vương Bảo Bảo đành ho nhẹ một tiếng để phá vỡ
trầm mặc, sờ mũi nói: "Ngươi muốn cứu sư đệ, vậy định lấy gì ra đổi?"
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói: "Đêm qua ta cứu tính
mệnh ngươi, còn chưa đủ sao?"
Vương Bảo Bảo liền bĩu môi: "Ỷ Thiên kiếm của ta còn
bị ngươi đem đi lấy lòng ngươi khác a!"
Tống Thanh Thư mặt không đổi sắc, "Trên người ngươi
còn trúng Thập hương nhuyễn cân tán."
Vương Bảo Bảo luồn tay xuống dưới tóc, bỗng từ búi tóc lấy
ra một viên dược hoàn nhét vào miệng rồi cười hì hì: "Hiện tại độc đã giải
được rồi."
Tống Thanh Thư ngẩn người, lúc y thượng dược chữa thương
cho Vương Bảo Bảo đã sớm đem mấy thứ bình sứ linh tinh tịch thu hết, không ngờ
hắn còn giấu một viên trong tóc. Sợ rằng không phải đã chuẩn bị từ trước, mà là
đêm qua lúc hắn thụ thương đã nghĩ tới y sẽ lấy giải dược đi cứu Diệt Tuyệt sư
thái nên giữ lại cho chính mình một viên.
Thực sự là đáng sợ!
Giống như chơi cờ, Tống Thanh Thư cùng lắm cũng nghĩ xem
bước tiếp theo đối phương sẽ đi thế nào, nhưng Vương Bảo Bảo hiển nhiên đã nghĩ
tới mười bước về sau... Nếu Tống Thanh Thư không được lão thiên gia ưu ái, cho
biết trước hướng đi của cả thế giới này, thì y trước Vương Bảo Bảo căn bản là
không có lực chống đỡ.
Tống Thanh Thư vẫn còn chìm trong khiếp sợ, nhưng chợt
phát giác Vương Bảo Bảo không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt y, hớn hở khoe
ra khối cơ thể được bảo dưỡng thực tốt.
Tống Thanh Thư nhíu mày, cảm thấy hắn tiếp cận có chút quá
gần.
Thật giống như đêm hôm qua hắn chợt áp sát lại. Rốt cuộc
là muốn làm cái gì?
Lúc này, tiếng cười ngọt nị của Vương Bảo Bảo từ đỉnh đầu
y truyền đến: "Thanh Thư, kì thực nội thương của ngươi còn chưa khỏi, đại
khái cũng chỉ còn tầm năm thành đi?"
Tống Thanh Thư chấn động ngẩng đầu lên, lại phát hiện khóe
miệng Vương Bảo Bảo cong thêm một chút.
"Nga, xem ra chỉ còn tầm ba thành." Vương Bảo
Bảo mỉm cười, hơi cúi người xuống, hai tay chống trên tay ghế đem cả người Tống
Thanh Thư vây lại, hưởng thụ nhìn đôi mắt kia lóe lên một tia kinh hoảng:
"Hàn độc tên người tiểu tử Trương Vô Kị kia, ta vốn định đem đổi lấy nơi ở
của Tạ Tốn."
"Ngươi nằm mơ đi, Vô Kị thà chết cũng không nói ra
nơi ở của nghĩa phụ đâu." Tống Thanh Thư trừng mắt nhìn hắn, bỗng có cảm
giác mình đang từ thợ săn trở thành con mồi. Rõ ràng chỉ vài phút trước y còn
là người nắm quyền chủ động...
Vương Bảo Bảo nở một nụ cười ý vị thâm trường với Tống
Thanh Thư: "Đúng vậy, cái này ta biết. Bởi vậy chúng ta liền trao đổi một
điều kiện, có giá trị tương đương với nơi ở của Tạ Tốn."
Tống Thanh Thư cảm giác hai người lúc này thực sự quá gần,
thời điểm Vương Bảo Bảo nói chuyện y đều có thể cảm giác được hơi thở của hắn
phun trên mặt. Tống Thanh Thư không dấu vết nhích lại gần lưng ghế, thản nhiên
nói, "Ngươi hẳn đã sớm nghĩ ra?"
Vương Bảo Bảo dùng đôi phượng mâu hẹp dài sâu thẳm quan
sát Tống Thanh Thư một hồi, sau khẽ cười nói: "Đúng vậy, ta nghĩ ra rồi.
Tống Thanh Thư, nếu ngươi muốn giải trừ hàn độc của sư đệ, vậy dùng thân thể
ngươi đổi đi!"
Tống Thanh Thư sửng sốt, lập tức liền cười dài:
"Ngươi muốn thuần phục ta sao? Không sợ ta làm nội ứng?"
"Nga? Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu ý ta..." Đôi
mắt Vương Bảo Bảo lóe lên, đối với con người trì độn này, hắn quyết định thuận
theo dục vọng của mình.
Hắn là người nghĩ gì làm nấy, liền cúi người
xuống, hai tay cố định đầu Tống Thanh Thư hướng đôi môi y hung hăng hôn tới.
Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, y chỉ thấy trước mắt một trận
bóng đen, sau đó là một thứ mềm mại nhưng mang theo khí tức bá đạo mạnh mẽ tập
kích đôi môi...
--------------------------
Sắp có điểm thi rồi a~~~ mấy đứa bạn ta thi Ngoại thương vs ĐHQG đã biết hết rồi *phát cuồng - ing*
Chúc nàng có kết quả thi tốt nhé :)
Trả lờiXóaai~ nụ hôn đầu của Thanh Thư ah~
Trả lờiXóaTại sao first kiss của Thanh Thư lại là với tên Bảo Bảo này, way sơ maaaaaaa????
Trả lờiXóaOa. Không chịu đâu. Nụ hôn đầu bé Thư nhà ta *lăn lộn* ko chịu đâu. Ta đi chém tác giả. Gru
Trả lờiXóaxin lỗi ta bỏ cmn truyện đây =''= đọc ức chế pro vãi! sao cứ đọc mấy truyện cổ trang thì lại bị mấy cmn tình huống cẩu huyết máu chó này ! vãi thật thôi cứ tìm truyện dị thế đọc vậy =''= ít nhất nó cũng ít phát sinh tình huống cmn cẩu huyết
Trả lờiXóaNếu np thì đã 🤣🤣🤣 càng thích bảo bảo r nga~~~
Trả lờiXóaMé sét đánh chết thằng chó này đi
Trả lờiXóa