Đệ nhị thập cửu chương: Tắm rửa
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Tống Thanh Thư không có biện pháp a, Trương Vô Kị còn nói
điểm huyệt để tránh y lộn xộn đụng tới vết thương, sau này sẽ để lại di chứng.
Nhưng Tống Thanh Thư phát hiện mình bị ôm vào lòng thực quá hấp dẫn sự chú ý,
nhịn không được vận Bắc Minh chân khí giải khai huyệt đạo rồi úp mặt vào lòng
Trương Vô Kị, mắt không thấy tâm liền tịnh a.
Tống Thanh Thư cảm thấy hai tay Trương Vô Kị đang ôm y bởi
vì hành động này mà siết càng chặt, nhất thời có chút cảm khái. Tiểu mao đầu
năm đó nay đã lớn như vậy rồi, cư nhiên không ngại mệt nhọc ôm y đi suốt một
quãng đường dài thế này.
Tống Thanh Thư suy nghĩ vẩn vơ, nhưng cũng cảm giác được
lồng ngực Trương Vô Kị không còn băng lãnh như trước kia mà ấm áp như ánh mặt
trời, nhất thời có chút buồn ngủ. Đám đệ tử phái Nga Mi cùng bọn họ đồng hành,
bất kể lúc đi hay lúc nghỉ nếu không phải tình huống bắt buộc thì nhất định
không hé ra một lời giống như là câm điếc. Tống Thanh Thư dưới tình huống cực
độ nhàm chán này rốt cục nhịn không được lăn vào giấc ngủ.
Lần tới y mở mắt ra thì đã phát hiện mình nằm trong một
gian khách điếm, còn ngửi được thoang thoảng một cỗ trà hương, thiếu chút nữa
lệ rơi đầy mặt.
Y rốt cục cũng được trở lại thế giới văn minh a, thực không dễ dàng gì.
Tống Thanh Thư quay đầu liền phát hiện Trương Vô Kị đang
ngồi bên giường, tay cầm một chén trà ngây ngốc dõi theo y. Phản ứng đầu tiên
của Tống Thanh Thư là sờ lên mặt xem nhân bì diện cụ có còn hay không.
Ha, vẫn còn, Tống Thanh Thư yên lòng. Tuy rằng y hạ quyết
tâm giấu diếm thân phận, nhưng mỗi khi đối mặt với Trương Vô Kị đều có chút
chột dạ. Y ho nhẹ một tiếng phá vỡ trầm
mặc: "Chúng ta đang ở đâu?"
Trương Vô Kị phục hồi lại tinh thần, chậm rãi đỡ Tống
Thanh Thư dậy, còn cẩn thận lót sau lưng y vài cái gối mềm rồi mới nói:
"Chúng ta nghỉ ngơi tại trấn này một đêm, lúc kê dược cho phái Nga Mi đi
mua ta đã nhờ các nàng mua hộ ít dược cho ngươi, tốt hơn dược chúng ta dùng khi
còn trong cốc."
Tống Thanh Thư tiếp chén trà hắn đưa qua, chưa kịp uống
liền hỏi: "Vậy còn phái Nga Mi?"
"Ngày mai bọn họ đi, chúng ta ở lại đây dưỡng thương
cho ngươi." Trương Vô Kị nói bằng một giọng đương nhiên.
Tống Thanh Thư nhíu mày, phái Nga Mi hẳn là lên Quang Minh
đỉnh, chuyện này nếu Trương Vô Kị không xuất hiện không phải sẽ chết rất nhiều
người sao, liền nói ngay: "Chúng ta cũng đi cùng bọn họ thôi, phái Nga Mi
xuất động nhiều người như vậy khẳng định là có đại sự gì."
Trương Vô Kị nhìn y thật sâu, thấy y đã nói vậy thì cũng
không phản đối, chỉ nói: "Ta sợ chân ngươi có vấn đề gì."
"Khụ, vậy làm phiền ngươi... ôm ta vậy." Tống
Thanh Thư xấu hổ cười cười, nhớ tới tình huống trên đường đi hôm nay, may mắn hiện tại đang đeo nhân bì diện cụ, nếu không sau này không biết phải giấu
mặt đi đâu nữa.
Trương Vô Kị nghe vậy liền mỉm cười, không nói gì thêm.
Chỉ là Tống Thanh Thư nhìn tới tiếu dung của Trương Vô Kị
liền ngẩn ngơ, lúc này y mới phát hiện ra, gặp lại Trương Vô Kị suốt năm ngày
nhưng đây là lần đầu tiên y thấy hắn tươi cười.
Sao lại thành ra như vậy chứ? Khi hắn còn nhỏ không phải thực
thích cười sao?
Tống Thanh Thư ngây ngốc nhìn hắn, mơ hồ nghĩ tới ... có
lẽ có liên quan tới y, nhưng liên quan thế nào thì lại nói không nên lời.
"Uống trà nhanh, không là sẽ nguội đấy." Trương
Vô Kị lên tiếng nhắc nhở.
Tống Thanh Thư thu hồi tầm mắt, khẽ nhấp một ngụm trà,
hương thơm quen thuộc lan tỏa khiến y không khỏi nhắm mắt lại thở dài. Giống
như nhiều năm về trước, mỗi lần luyện kiếm trở về Trương Vô Kị đều chuẩn bị sẵn
một chén trà cho y giải khát...
Ai... khi đó thực tốt đẹp biết bao! Đảo mắt một cái đã lớn
như vậy rồi...
"Tiền bối, tiểu nhị đã chuẩn bị xong nước ấm rồi, để
ta giúp ngươi tắm." Thanh âm của Trương Vô Kị đột nhiên truyền đến, đánh
tan hồi ức tốt đẹp của Tống Thanh Thư.
Phải rồi, hiện tại y là một lão nhân.
Tống Thanh Thư cấp tốc nhập vai, ách giọng nói:
"Không cần phiền phức vậy, ngươi cứ tẩy đi."
Trương Vô Kị thản nhiên đáp: "Nghe nói ngày mai phái
Nga Mi sẽ tiếp tục đi về hướng tây, tiến vào sâu trong sa mạc, sẽ không có
thành trấn để nghỉ ngơi đâu, tiền bối thực sự chịu được sao?"
Ai mà chịu được chứ! Tống Thanh Thư buồn rầu nghĩ, từ lúc
y gãy chân tới giờ đã năm ngày chưa được tắm một lần. Điều này khiến cho một kẻ
ưa thích sạch sẽ như y vô cùng khó chịu, thế nhưng... nhưng... "Vậy lau
lau người là được rồi, ta như thế này làm sao tắm?"
Trương Vô Kị liền cười nói: "Vậy giao cho ta
đi." Dứt lời liền cướp lấy chén trà từ tay Tống Thanh Thư, không cho y
nhiều lời ôm luôn vào bên trong.
Sau bình phong đặt một thùng gỗ thực lớn, bên trong rất ít
nước vì thành bị cắt mất một khối khá sâu, xem ra là muốn thò chân của y ra bên
ngoài. Tống Thanh Thư thấy vậy liền yên tâm, mặc cho Trương Vô Kị thả cả y cùng
y phục vào thùng, sau đó rất tự giác bắt đầu cởi y phục.
Hồn nhiên không phát giác người phía sau vì động tác này
của y mà hơi thở càng lúc càng thô.
Sau khi Tống Thanh Thư cởi hết toàn bộ y phục thì mới phát
hiện ra thân thể này đâu giống bộ dáng một lão nhân bốn năm mươi tuổi chứ. Thế
nhưng cởi cũng cởi xong rồi, y còn biết làm thế nào? Huống hồ lúc Trương Vô Kị
giúp y chữa thương chân khẳng định cũng đã phát hiện ra rồi.
Tống Thanh Thư liền không thèm để ý nữa, cầm khăn mặt định
lau lau thân thể dính nhớp, lại bị Trương Vô Kị chặn lại: "Ta giúp ngươi
rửa mặt đã."
Tống Thanh Thư lập tức run lên, rửa mặt? Có trời mới biết
người này có thể rửa trôi luôn cái nhân bì diện cụ không a? Liền vội vàng cự
tuyệt: "Không cần, không cần, tự ta làm được." Dứt lời cầm khăn ẩm
xoa lung tung trên mặt một hồi, xong xuôi mới phát hiện Trương Vô Kị đang nhìn
mình chằm chằm.
Ách, không phải y đã tẩy luôn cái diện cụ đi chứ? Tống
Thanh Thư trừng mắt, y đã rất cẩn thận rồi mà.
Nhưng Tống Thanh Thư không biết rằng, cái nhân bì diện cụ
mỏng như cánh ve này có duy nhất một nhược điểm là không được dính nước. Một
khi dính nước thì mất đi độ đàn hồi, trở nên hoàn toàn thiếp hợp với
ngũ quan người mang, giống như một lớp màng trong suốt. Chỉ tới bao giờ mặt nạ
hoàn toàn khô ráo mới khôi phục lại như cũ.
Bởi vậy trong mắt Trương Vô Kị, trung niên nhân xấu xí này
rửa mặt xong liền biến thành sư huynh hắn vẫn tâm tâm niệm niệm. Gương mặt anh
tuấn không hề khác xưa, ôn nhu nở nụ cười với hắn.
Mũi Trương Vô Kị thực xót, suýt nữa thì rơi lệ. Suốt năm
năm nay, mỗi ngày hắn đều mơ, mơ rằng sư huynh vẫn còn sống. Nhưng hôm nay y
xuất hiện trước mắt thì hắn lại bắt đầu hoài nghi, có phải hay không mình lại
đang nằm mơ.
Kì thực từ lúc hắn nhảy xuống lỡ đả thương người này đã
thấy rất kì quái.
Sao lại trùng hợp như vậy? Tựa như là đang chờ hắn nhảy
xuống? Nếu không phải có âm mưu gì, thì chỉ có sư huynh cũng từng nhảy xuống
mới biết được địa điểm.
Bởi vậy hắn ôm một tia hi vọng quan sát y. Hôm nay khi
Tống Thanh Thư nhìn thấy Diệt Tuyệt sư thái, bởi vì quá kinh ngạc nên đã quên
che giấu âm thanh nguyên bản của mình, Trương Vô Kị liền phát hiện được.
Từ một khắc đó, thế giới trong mắt hắn vốn chỉ có hai sắc
trắng đen liền trở nên rực rỡ muôn màu.
Hắn không biết vì sao sư huynh không chịu nhận hắn. Quá
thất vọng vì hắn? Hay là không muốn gặp lại? Sao lại dùng tên giả là Vi Tiểu
Bảo? Chẳng lẽ có liên quan gì đến Vương Bảo Bảo sao?
Nhưng, bất kể vì sao, hắn cũng sẽ không để sư huynh rời đi
nữa.
Tống Thanh Thư dưới tầm mắt của Trương Vô Kị cảm thấy được
có chút bất an, đang muốn đuổi hắn ra ngoài thì nghe được người phía sau lên
tiếng: "Nằm xuống, ta giúp ngươi gội đầu."
Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, liền ngoan ngoãn nằm
xuống bồn tắm. Chuẩn xác mà nói thì phải là nổi trên mặt nước. Y nhìn lên đỉnh
đầu, thấy trong mắt Trương Vô Kị tràn ngập yêu thương cùng nhu tình, đột nhiên
thấy có chút cổ quái.
Không phải y đang mang bộ mặt đại thúc sao? Sao hắn lại lộ
ra biểu tình như thế?
Tống Thanh Thư cảm thấy ánh mắt nóng cháy kia khiến y vô
pháp nhìn thẳng, liền nhắm mắt lại trốn tránh.
Gội đầu xong xuôi rồi đỡ y ngồi lên, Tống Thanh Thư phát
hiện đối phương còn chưa dừng tại, cầm tạo giác (aka bồ kết, ở đây chắc dùng làm xà phòng tắm =.=') chậm rãi dao
động trên thân thể y, nhưng thực giống như đang vuốt ve thứ bảo vật gì đó.
Từ lúc Tống Thanh Thư tu luyện Tiểu vô tướng công, thân
thể trở nên mẫn cảm tới cực điểm, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận rõ
từng vết chai trên bàn tay Trương Vô Kị.
Bàn tay đó, cầm tạo giác, cẩn thận tỉ mỉ từ cánh tay tẩy
tới bả vai, từ sau lưng tẩy tới trước ngực... Tống Thanh Thư biết mình không
nên để ý, thế nhưng... tốc độ di chuyển của bàn tay kia... cũng quá hành hạ
người đi?
Thủy khí bốc lên mờ mịt, cũng không biết hô hấp của ai rối
loạn trước, hay là sớm đã rối loạn ...
thịt thịt thịt ;)))))))))))
Trả lờiXóa