Đệ tam thập nhất chương: Khinh công
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Bắc Minh thần công coi trọng nhất là nội lực. Chỉ cần nội
lực thâm hậu, võ công trong thiên hạ đều tùy tâm sở dụng, giống như Bắc Minh (theo truyền thuyết là biển ở tận cùng
phía bắc thế giới, ánh mặt trời không chiếu tới được), thuyền lớn thuyền
nhỏ đều chứa được, cá lớn cá bé đều dung. Lấy nội lực làm gốc, chiêu số chỉ là
lớp vỏ ngoài.
Bắc Minh chân khí của Tống Thanh Thư tuy chưa đại thành,
nhưng đã có thể biến ảo thành âm dương cương nhu các loại thuộc tính chân khí,
bởi vậy chân khí y đưa vào cơ thể Trương Vô Kị hoàn toàn không bị Cửu Dương
chân khí chí cương bài xích, tựa như nhóm máu O, muốn truyền cho ai cũng được.
Chỉ là tôn chỉ của Bắc Minh thần công là đoạt nội lực của
người cho mình dùng, nếu các vị tông sư phái Tiêu Dao mà biết Bắc Minh chân khí
bị Tống Thanh Thư dùng như thế, phỏng chừng phải nhảy ra khỏi mộ phần mắng y
lãng phí mất.
Trương Vô Kị lúc đầu còn phóng khai cước bộ, sau khi được
Tống Thanh Thư chỉ điểm liền biết cách vận dụng phản kình, Cửu Dương chân khí
trong lồng ngực lưu chuyển càng lúc càng nhanh, lại được Bắc Minh chân khí của
Tống Thanh Thư dẫn dắt, Trương Vô Kị liền như tiễn đã rời cung, như mây như
gió, như lôi như điện hướng về phía có tiếng lục lạc.
Trương Vô Kị chưa từng nghĩ tới mình có thể chạy nhanh như
vậy, từng đợt gió sa mạc mang theo cát bụi gào thét bên tai, Cửu Dương chân khí
trong cơ thể càng lúc càng vượng, giống như đang không chạm đất mà lăng không
phi hành. Cảm giác này khiến hắn nhất thời quên mất bản thân tại sao lại chạy,
vứt hết ưu tư ra sau đầu, gắt gao ôm lấy sư huynh hắn đã đánh mất rồi lại tìm
lại được, trong lòng thư sướng tới cực điểm, không nhịn được cao giọng thét
dài.
Tiếng thét này giống như sấm sét vang lên giữa trời đêm, từ
phía tây sa mạc dùng một tốc độ không thể tin được nháy mắt truyền sang phía
đông, cho dù cách đó tới vài dặm vẫn phải đinh tai nhức óc.
Đám môn hạ phái Nga Mi đều sợ hãi vô cùng, siết chặt vũ
khí trong tay, ngay cả Diệt Tuyệt sư thái cũng không khỏi biến sắc. Nội công
cùng khinh công đạt tới mức này quả thực chưa bao giờ được gặp. Nếu để bọn họ
biết người này còn đang ôm theo một người chỉ sợ cả tròng mắt cũng phải rơi
xuống.
Đương nhiên đây cũng là hiệu quả hợp tác giữa nội lực cả
hai người, chỉ là điều ấy Vi Nhất Tiếu không hề biết. Hắn chỉ thấy Trương Vô Kị
tay ôm một người còn đạt tới khinh công như thế, lướt đi như gió còn có thể
thét dài, nội lực thực đáng sợ. Hắn cho rằng đây là cao thủ phái Nga Mi hướng
hắn thị uy, lập tức bỏ đi ý niệm tiếp tục quấy rối phái Nga Mi, ỉu xìu chuồn
mất.
Mà phái Nga Mi lại tưởng xuất hiện thêm cao thủ Ma giáo,
vội bày Nga Mi kiếm trận sẵn sàng ngăn địch, chỉ có Chu Chỉ Nhược quan sát xung
quanh, phát hiện cặp sư đồ kì quái kia không thấy bóng dáng, đôi mắt hạnh chớp
chớp vài cái, có chút đăm chiêu.
Trương Vô Kị một hơi chạy hơn mười dặm, lấy lại được tinh
thần liền vội vàng dừng lại: "Nguy rồi, hình như ta chạy hơi quá..."
Tống Thanh Thư cười nói: "Không có việc gì, người kia
đã bị ngươi dọa chạy rồi."
Trương Vô Kị ngẩn ngơ một hồi, liền hiểu được dụng tâm của
sư huynh tối nay. Hắn dù có trì độn hơn, cũng hiểu được võ công trong cơ thể
mình đã đạt tới cảnh giới cao nhân, dù chuyến này không thể hòa giải lục đại
phái cùng Minh giáo thì chí ít cũng bảo hộ sư huynh an toàn. Trương Vô Kị liền
hướng Tống Thanh Thư cười hớn hở, lo lắng đã nhiều ngày nay tan biến vào trong
hư không.
Tống Thanh Thư nhìn thấy vậy, nghĩ thầm thanh niên thể lực
tràn đầy quả nhiên cần phát tiết, bằng không nghẹn lại sẽ thực khó chịu a.
"Sư... Sư phụ. " Trương Vô Kị bỗng nhiên ấp a ấp
úng.
"Uhm?" Tống Thanh Thư đã quen với việc Trương Vô
Kị gọi y là sư phụ, nói cho cùng thì ngày còn bé kiếm pháp cùng Võ Đang Cửu
Dương công của hắn đều do y truyền thụ, kêu hai tiếng sư phụ cũng không tính
là chiếm tiện nghi.
"Hình như chân khí trong cơ thể ta đều dùng hết
rồi... Sợ rằng chúng ta... phải chậm rãi đi về thôi..." Trương Vô Kị mờ
mịt nhìn đại mạc trống trải, tối đen một mảnh cái gì cũng không có.
"..............." Tống Thanh Thư câm lặng.
Một trận gió thổi qua, vết chân bọn họ để lại liền bị cát
lấp hết, không một chút dấu vết.
------------------------------------
May mắn Trương Vô Kị chạy thẳng một mạch, bằng không hai
người bọn họ đành ngây ngốc giữa sa mạc.
Trên đường Tống Thanh Thư thuận tiện chỉ điểm cho hắn một
ít pháp môn khinh công. Khi Trương Vô Kị còn ở Võ Đang đã học qua Thê Vân Tung.
Thê Vân Tung của Võ Đang chính là một môn khinh công cao minh tới cực điểm, có
thể nói là khinh công trong khinh công, chú trọng vào thân pháp linh hoạt mà
không phải bộ pháp biến hóa để mê hoặc đối thủ, cốt lõi ở chỗ nhẹ nhàng, tiến
thối tự nhiên. Khinh công này dùng để luận võ hay leo trèo thì hoa lệ tới cực
điểm, mà khinh công của Vi Nhất Tiếu lại chú trọng xảo diệu, giỏi về biến hóa,
trong lúc giao đấu sẽ chiếm được tiện nghi.
Trương Vô Kị vừa chạy một mạch liền dọa được Vi Nhất Tiếu,
là dựa vào nội công cao thâm của hắn cùng Tống Thanh Thư. Nếu từng người trong
bọn họ đụng phải Vi Nhất Tiếu chỉ e chưa tới một chung trà liền bị bỏ xa, sau
đó mới chậm rãi bắt kịp rồi vượt qua hắn. Nói đơn giản, là sự khác biệt giữa
tuyển thủ chạy cự li ngắn và tuyển thủ chạy đường dài. Hơn nữa Vi Nhất Tiếu
thành danh cũng chính bởi thứ khinh công quỷ dị khó lường đó.
Lúc Tống Thanh Thư còn ở trong cổ mộ từng nhìn qua rất
nhiều võ công bí tịch, tuy không nhất định phải học hết nhưng cũng ghi tạc
những ý chính yếu trong lòng. Bởi vậy tùy tiện chỉ điểm Trương Vô Kị một chút
yếu điểm, người kia liền tâm thần lĩnh hội. Về phần Lăng Ba Vi Bộ phải giảng
giải kĩ từng bước, Tống Thanh Thư hai chân bất tiện liền để lại sau.
Kì thực Cửu Dương chân khí trong cơ thể Trương Vô Kị khôi
phục rất nhanh, nhưng hắn luyến tiếc cơ hội được cùng sư huynh một chỗ, liền cứ
như vậy cuốc bộ, thẳng tới hừng đông mới về đến đám lều trại của phái Nga Mi.
Đám người phái Nga Mi cả đêm không được ngủ ngon, lúc này
nhìn hai bọn họ thong thả trở về, tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không
ai dám hỏi. Dù sao Trương Vô Kị cùng Tống Thanh Thư không chỉ là đồng hành, còn
là ân nhân cứu mạng Đinh Mẫn Quân. Người duy nhất có thể đặt câu hỏi là Diệt
Tuyệt sư thái cũng không có lòng dạ nào để ý tới hai người, chờ chỉnh đốn xong
xuôi liền tiếp tục lên đường.
Lại đi về hướng tây thêm hơn trăm dặm, lúc này đã là chính
ngọ, dù giữa đông vẫn có cảm giác nóng bức. Không lâu sau đám người phái Nga Mi
liền đụng phải Võ Đang Ân Lê Đình.
Võ Đang cùng Nga Mi vốn có gút mắc, kì thực cũng khó nói
rõ. Từ sau khi Ân Lê Đình từ hôn Kỉ Hiểu Phù, quan hệ giữa hai phái liền cứng
lại. Tận tới mấy năm gần đây nổi lên tin đồn, nói rằng có người ở Tây Vực nhìn
thấy Kỉ Hiểu Phù đã kết hôn sinh con, mà niên kỉ của hài tử này rõ ràng không
phù hợp, người tinh mắt liền hiểu rõ tại sao Ân lục hiệp kiên trì từ hôn. Không
chỉ là đồng tình, mà thấy hắn thà phải chịu ác danh cũng không để người trong
lòng bị tiếng ô uế còn có tán thưởng từ trong thâm tâm.
Bởi vậy lúc này gặp lại, biểu tình lạnh lùng của Diệt
Tuyệt sư thái cũng trở nên hòa hoãn hơn vài phần.
Trương Vô Kị cùng Tống Thanh Thư mắt thấy Ân Lê Đình đều
ngẩn ngơ. Một tiếng "Lục thúc!" của Trương Vô Kị vọt tới khóe môi rồi
lại phải ghìm lại. Trong các sư thúc sư bá, Ân Lê Đình cùng phụ thân của hắn
giao hảo tốt nhất, đối xử với hắn cũng không tầm thường. Hắn nhìn vị lục sư
thúc so với bảy năm trước tóc mai đã điểm bạc, có thể thấy việc từ hôn cùng Kỉ
Hiểu Phù đả kích mạnh tới hắn như thế nào. Trương Vô Kị thực muốn tiến lên nhận
thức, nhưng nghĩ tới bao nhiêu cặp mắt xung quanh lại kìm lại được để tránh dẫn
tới hậu hoạn về sau. Hơn nữa hắn nhìn tới Tống Thanh Thư trong lòng chỉ hô hấp
dồn dập một hồi liền bình ổn, biết hẳn sư huynh đã có dự tính, liền đè nén khát
vọng trong tâm, dời ánh mắt đi nơi khác.
Nhưng kì thực Chu Chỉ Nhược nhìn thấy phản ứng của hai
người, trong đôi mắt hạnh lóe lên một tia kinh ngạc.
Ân Lê Đình khom mình hành lễ với Diệt Tuyệt sư thái: “Đại
sư huynh tệ phái suất lĩnh chúng sư đệ cùng đệ tử tổng cộng ba mươi hai người,
đã tới bên bờ sông. Vãn bối phụng mệnh sư huynh tới đây nghênh tiếp quý phái.”
Diệt Tuyệt sư thái nói: “Hảo, vẫn là phái Võ Đang tới
trước. Đã giao thủ cùng yêu nhân chưa?” Ân Lê Đình đáp: “Đã cùng Mộc kỳ, Hỏa kỳ
của Ma giáo giao chiến ba lần, giết được vài tên yêu nhân, nhưng thất sư đệ Mạc
Thanh Cốc cũng bị chút thương tích.”
Diệt Tuyệt sư thái gật gật đầu, bà ta biết tuy Ân Lê Đình
chỉ khinh miêu đạm tả nhưng chắc chắn ba tràng ác đấu này thảm khốc vô cùng,
lấy thực lực Võ Đang ngũ hiệp còn không giết được Chưởng kỳ sứ của Ma giáo,
thất hiệp Mạc Thanh Cốc bị thụ thương.
Trương Vô Kị nghe được Mạc thất thúc cư nhiên bị thương
thì tâm tình càng thêm kích động, chỉ hận không thể lập tức công khai thân phận
đi trị thương cho hắn. Nhưng Tống Thanh Thư nghe được trong giọng nói Ân Lê
Đình không có lo lắng, liền hiểu vết thương kia dù không nhẹ nhưng cũng
không nguy hiểm.
Diệt Tuyệt sư thái cùng Ân Lê Đình sánh vai nói chuyện.
Đám đệ tử theo xa xa không dám nghe, nhưng Trương Vô Kị cùng Tống Thanh Thư nội
lực thâm hậu đều nghe rõ từng câu từng chữ. Bọn họ nói đều là tình huống giữa
Minh giáo cùng lục đại phái, đồng thời trao đổi một số tin tức xung quanh.
Hai người nói một hồi, Ân Lê Đình liền từ biệt, nói phải
đi liên lạc với phái Hoa Sơn. Tĩnh Huyền liền nói: “Ân lục hiệp, ngươi bôn ba
đã lâu hẳn cũng đói bụng, ăn chút điểm tâm rồi hãy đi.” Ân Lê Đình không
khách khí: “Vậy làm phiền.”
Chúng nữ hiệp Nga Mi đều lấy lương khô ra, còn thêm vài
món nhẹ nhàng nữa. Các nàng ăn uống thực đơn giản, nhưng khoản đãi Ân Lê Đình
rất ân cần, hẳn là muốn bồi thường chuyện trước kia.
Chu Chỉ Nhược năm đó được Ân Lê Đình tự mình đưa lên Nga
Mi sơn, lúc này gặp lại đương nhiên vui vẻ, lại chợt hỏi: “Ân lục hiệp, có tin tức
gì của Thanh Thư ca ca cùng Trương Vô Kị không?”
Tống Thanh Thư đang quang minh chính đại nghe lén ở một
bên, nghe nàng kêu “Thanh Thư ca ca” mà giật cả mình, nghĩ thầm dù là năm đó
cũng đâu thân thiết tới mức này, huống chi mới chỉ gặp qua một lần, Chu Chỉ
Nhược sao còn nhớ tới bọn họ? Nhưng lại không chú ý Trương Vô Kị bên cạnh nghe
vậy sắc mặt liền cứng đờ, lộ ra thần sắc không vui.
Ân Lê Đình nghe nàng hỏi cũng buồn rầu: “Vô Kị trúng phải
hàn độc, bảy năm trước tới Hồ Điệp cốc cầu Điệp cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu chữa
bệnh. Ta phụng mệnh gia sư cũng từng tới Hồ Điệp cốc hỏi thăm, nhưng phu phụ Hồ
Thanh Ngưu bị người sát hại, Vô Kị chẳng biết đã đi đâu. Mấy sư huynh đệ ta
cũng tới Côn Lôn mấy lần, nhưng mà...” Tới đây liền không buồn nói tiếp nữa.
Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kị đều hiểu, hẳn bọn họ cũng
phát hiện dòng chữ Trương Vô Kị để lại sau tấm bia mộ Hồ Thanh Ngưu – Vương Nan
Cô, tiếp bước Tống Thanh Thư tìm tới Côn Lôn.
Ân Lê Đình ngưng lại một chút, chỉnh đốn lại tâm trạng rồi
nói tiếp: “Một năm trước ta gặp được Võ trang chủ Võ Liệt của Chu-Võ gia trang,
biết được Trương Vô Kị năm năm trước đã trượt chân ngã xuống vực sâu, Thanh Thư
muốn cứu hắn cuối cùng cũng rơi xuống, hai người cả hài cốt đều không tìm
được. Ai, thật thương cảm cho đại sư huynh cùng ngũ sư huynh...”
Trương Vô Kị khi nghe được tên Võ Liệt thì một tia phẫn
hận xẹt qua đôi mắt. Tống Thanh Thư thì khổ sở, Ân Lê Đình bọn họ thương
tâm như vậy, nhưng chính mình chưa từng nghĩ tới. Vừa ngẩng đầu lên lại phát
hiện Chu Chỉ Nhược đang đăm chiêu nhìn bọn họ, liền tùy tiện cười một chút ứng
phó.
Y biết mấy năm nay vóc dáng cùng tướng mạo Trương Vô Kị đã
biến đổi không ít, bản thân thì mang nhân bì diện cụ, vóc người cũng trưởng
thành so với khi xưa.
Y không sợ Chu Chỉ Nhược có lòng hoài nghi bọn họ,
chỉ là chưa tới lúc để lộ thân phận thôi.
----------------------------
Mấy chương này thật khủng khiếp, toàn là các thể loại võ công (ọ__ọ) ta có cảm tưởng như đang edit truyện kiếm hiệp chứ không phải đam mỹ nữa...
Hay quá
Trả lờiXóaMình rất thích thể loại kiếm hiệp