Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Thanh Thư Vô Kị - Đệ ngũ thập chương (Hoàn chính văn)


Đệ ngũ thập chương: Đại kết cục
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng



Nụ hôn nóng cháy mà bá đạo cắn nuốt đôi môi vẫn còn vương máu chưa khô của Tống Thanh Thư, vị huyết tinh nồng đậm giữa môi lưỡi giao hòa càng kích thích hung tính vẫn kiềm nén trong lòng Trương Vô Kị.

Lúc này hắn đã lại lâm vào mê thất, tất cả hành động đều chỉ theo bản năng mà làm, suốt mấy tháng kể từ đêm bọn họ động phòng hoa chúc, Trương Vô Kị đã muốn Tống Thanh Thư đến mức phát điên, mà khi hắn chân chính phát điên, thì hậu quả hoàn toàn đổ lên người sư huynh hắn yêu thương nhất.

Tống Thanh Thư cắn răng hít một ngụm khí, muốn cho bản thân trầm tĩnh lại. Nhưng loại sự tình này cũng không phải muốn thả lỏng là thả lỏng được, huống chi Trương Vô Kị hiện tại ý thức không rõ, căn bản sẽ không bận tâm tới cảm thụ của y, chỉ biết hăng hái tiến công a tiến công.

Cảm giác giữa lần này và lần trước quả thực cách biệt một trời một vực, Trương Vô Kị thậm chí y phục trên người y chưa lột hết đã hung hăn nhào tới. Nhưng Tống Thanh Thư vẫn gắng hết sức nhẫn nại, y biết Trương Vô Kị tổn thương y chỉ do vô thức, hết thảy đối với hắn chỉ là một hồi mộng thôi. Hồi lâu sau, nương theo tiếng gầm nhẹ của Trương Vô Kị, Tống Thanh Thư nhân lúc hắn suy yếu do lần đầu phát tiết bắt lấy cổ tay hắn.

Huyệt đạo nơi cổ tay chính là đại huyệt của cơ thể, Trương Vô Kị bỗng nhiên bị khống chế, Cửu Dương thần công trong cơ thể theo bản năng chống cự, Tống Thanh Thư thuận thế vận khởi Bắc Minh thần công, quả thực có tác dụng, nội lực của Trương Vô Kị như Trường Giang đổ về biển, cuồn cuộn không ngừng tiến vào cơ thể y.

Tống Thanh Thư cảm thụ được kinh mạch bị Cửu Dương chân kinh nóng cháy trùng kích, mà thân thể y cùng Trương Vô Kị vẫn còn tương liên, người phía sau không hề dừng lại động tác theo bản năng, đồng thời hai loại cảm giác dày vò khiến Tống Thanh Thư hận không thế ngất xỉu đi ngay và luôn. Thế nhưng y cũng hiểu đây không chỉ là thời khắc cực độ hung hiểm với mình, mà còn tối trọng yếu với Trương Vô Kị, bởi vậy vẫn cắn răng cố gắng duy trì.

Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Trương Vô Kị đã có điểm thanh tỉnh, hoảng hốt nhìn Tống Thanh Thư  dưới thân: “Sư huynh! Ngươi… này... tất cả đều là ta làm?” Hắn hoảng sợ nhìn thân thể xanh tím những vết thương trước mắt, cảm giác được nơi đó của mình vẫn ở trong cơ thể sư huynh, liền vội vàng muốn đứng dậy.

Tống Thanh Thư bởi vì động tác này của hắn mà kêu lên một tiếng đau đớn, vội túm lấy cổ tay hắn kéo lại. Nhất thời tiến rồi lại xuất, xúc cảm kì lạ khiến hai người khó thể nói nên lời.

“Sư…Sư huynh…” Trương Vô Kị cả người run rẩy, hắn đã làm gì với sư huynh a???

Tống Thanh Thư cho rằng hắn hoảng hốt vì nội lực trong cơ thể đang dần trôi đi, liền giải thích: “Ngươi luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, ta không còn cách nào khác là dùng Bắc Minh thần công hấp lấy nội lực của ngươi.” Y mở miệng nói mới phát hiện thanh âm của mình đã khàn tới độ không ra một cái dạng gì.

“Nội lực không còn thì có thể luyện lại. Sư huynh… Ta…” Trương Vô Kị cúi đầu, nhìn thân thể trắng nõn không tì vết như bạch ngọc bị hắn chà đạp tới nơi nơi ứ ngân, lưng áp trên nền đá cũng không biết đã xước xát ra bao nhiêu vết máu. Liền lập tức đảo mình nằm ngửa xuống dưới, để Tống Thanh Thư ngồi bên trên.

Hai người hoán đổi tư thế khiến địa phương kia kết hợp càng thêm khăng khít, Tống Thanh Thư cũng nhịn không được bật ra rên rỉ, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Trương Vô Kị thiếu chút nữa buông rơi, may mà do nội lực luân chuyển, giữa huyệt vị của hai người sớm đã sinh ra hấp lực mới không bị tách rời.

Mà Trương Vô Kị càng phải chịu kích thích lớn hơn, tuy rằng không thạch thất không hề thắp đèn nhưng ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ cũng đủ để hắn rõ ràng toàn bộ cảnh tượng trước mắt. Tống Thanh Thư mái tóc dài xõa tung, y phục rách nát đọng hờ bên hông, trên người thật nhiều vết thương buồn thiu, lại lộ ra một bộ dáng kích phát thú tính kẻ khác, hơn nữa còn phong tình vạn chủng ngồi trên người hắn, hai người gắn bó sít sao, nếu Trương Vô Kị còn nhịn được thì hắn phải là thánh nhân rồi.

Trương Vô Kị cũng không phải thánh nhân, bởi vậy hắn nhịn không được thẳng lưng đỉnh về phía trước.

Tống Thanh Thư hít sâu một hơi, cả giận nói: “Ngươi đang làm gì? Ngươi… Ngươi còn chưa thấy đủ sao?”

“Sư huynh, thế nhưng ta đều không nhớ được a… Ngươi như vậy… Ta làm sao có thể nhẫn được?” Trương Vô Kị một bên ngượng ngùng cười, một bên lại cẩn cẩn dực dực tiếp tục động, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chăm biểu tình trên mặt sư huynh, một chút biến hóa cũng luyến tiếc bỏ qua.

Tống Thanh Thư thẹn quá hóa giận nhắm hai mắt lại, cho rằng mắt không thấy tâm sẽ không phiền, thế nhưng y sau khi nhắm mắt lại càng trở nên mẫn cảm. Hơn nữa Trương Vô Kị biết rõ đâu là nhược điểm của y, liên tiếp công kích nơi đó khiến sau cùng Tống Thanh Thư cơ hồ không ngồi vững nổi nữa.

Lúc này nội lực trong cơ thể Trương Vô Kị như hảo mã phi nước đại rót vào cơ thể y, khiến Tống Thanh Thư mơ hồ có điểm bất an.

Bắc Minh thần công hấp thu nội lực của người khác, như Trường Giang cùng Hoàng Hà đổ về biển, chỉ có đi mà không có lại. Nói cách khác, mặc kệ có bao nhiêu nội lực, chỉ cần nội lực người hấp thu hùng hậu hơn của người bị hấp thu, thì thẳng tới khi toàn bộ nội lực bị hút khô cũng sẽ không đình chỉ. Hiện tại nội lực trong cơ thể y rõ ràng dồi dào hơn Trương Vô Kị, bởi vậy nội lực của Trương Vô Kị không hề chần chừ rót tới không ngơi nghỉ.

Nhưng vấn đề là, thân thể y căn bản không phải đại hải, kinh mạch của y cũng không thể chứa đựng nội lực nhiều như thế.

Cửu Dương chân khí trong cơ thể Trương Vô Kị quá mức hùng hậu, càng miễn bàn tới Bắc Minh chân khí vốn có trong y.

Nếu tiếp tục như vậy, y sẽ rơi vào tình cảnh giống Đoàn Dự, hấp thu quá nhiều nội lực rồi bạo thể mà chết.

Tống Thanh Thư nháy mắt nghĩ thông suốt tất cả, lập tức cắn răng đảo ngược dòng Bắc Minh chân khí, lúc này biến thành chân khí từ cơ thể y rót sang Trương Vô Kị.

“Sư huynh!” Trương Vô Kị chấn động, hắn cảm thụ được chân khí quay ngược lại cơ thể hắn, mà khiến hắn bất an hơn chính là sư huynh bắt đầu thổ huyết. Từng ngụm từng ngụm máu lớn vương vãi trên người bọn họ, hắn liền hoảng hốt muốn đứng dậy.

“Đừng nhúc nhích…” Tống Thanh Thư chặn lại, “Mau định thần tĩnh khí, khai thông nội lực, nhớ kĩ, từ sau không bao giờ… được luyện Càn Không Đại Nã Di tầng thứ bảy nữa, chính là mười chín câu cổ quái kia.”

Trương Vô Kị gật gật không ngừng, thời điểm hắn tu luyện cũng phát hiện không thích hợp, nhưng lúc đó đã vô pháp khống chế được nội lực, nếu không phải sư huynh tới kịp thời hẳn đã không có cách nào cứu được, liền lập tức loại trừ tạp niệm, chuyên tâm dẫn dắt chân khí.

Nhưng Tống Thanh Thư lại thầm kêu khổ trong lòng, y vận Bắc Minh chân khí đồng thời đưa vào cơ thể Trương Vô Kị, chính là giống như Vô Nhai Tử truyền công cho Hư Trúc, chỉ sợ võ công vừa tán thì cái mệnh này cũng đi tong luôn.

Bất quá, thế thì cũng đã sao?

So với việc phải thừa nhận toàn bộ chân khí rồi bạo thể mà chết, không bằng đem chân khí trong cơ thể y chuyển hết cho Trương Vô Kị. Hắn có Cửu Dương thần công cùng Càn Khôn Đại Nã Di ắt sẽ hấp thụ được ít nhiều.

Kiếp này của y vốn là không tồn tại, có thể được sống thêm hai mươi năm, lại còn đặc sắc như vậy, y chết cũng không tiếc nuối.

Trương Vô Kị cảm giác được nội lực quay trở lại cơ thể, lại thêm phần thâm hậu cùng tinh thuần hơn, nhất thời không nhận ra nội lực đã tăng thêm so với trước rất nhiều. Đang lúc vui mừng, bỗng cảm thấy được một vật thể mềm mại mà ẩm ướt áp lên môi…

Trương Vô Kị cả người run lên, suýt nữa không nhịn được muốn nhảy dựng.

Sư huynh cư nhiên chủ động hôn hắn! Đây thực sự không phải mộng chứ?

Trương không cố kỵ cả người run lên, cánh suýt nữa cầm giữ không được nhảy dựng.

Trương Vô Kị luống cuống đảo khách thành chủ, tận tới khi cả hai người cùng thở dốc, hắn mới mở hai mắt, kinh hãi phát hiện dung nhan tái nhợt của sư huynh.

“Sư huynh… Có phải hay không… Có phải hay không nội lực của ngươi cũng truyền sang cho ta? Mau dừng lại a! Nhanh lên!” Trương Vô Kị nhanh chóng suy xét cẩn thận sự tình từ đầu tới cuối, thế nhưng phát hiện mình lại vô pháp giãy khỏi hai tay sư huynh. Tuy rằng nội lực trong cơ thể hắn hùng hậu nhưng chính vì nội lực quá thừa thãi, cả người sung mãn chân khí khiến tâm thần vốn bất ổn càng thêm rối loạn, nhất thời ngay cả thân thể cũng không khống chế nổi.

“Vô Kị, xem ra chuyện ta vừa đáp ứng ngươi… không thể thực hiện được rồi. Vốn nghĩ đời này, ngươi đi nơi nào, ta liền theo tới đó….” Tống Thanh Thư cảm giác được chân khí không ngừng trôi đi, giống như bị tát cạn máu trong cơ thể vậy, suy yếu đến độ phải dựa vào lòng Trương Vô Kị.

Trương Vô Kị khẩn trương tới cực độ, mạnh mẽ vận khởi nội lực nhưng lại tác động tới nội thương lúc trước, dẫn tới một búng máu cuồng phun.

“Ai nha, ta đang nhìn thấy cái gì đây?”

Ngay thời khắc nguy cấp, một thanh âm cười tới ngọt nị bỗng xuất hiện trong thạch thất. Trương Vô Kị thấy người mới tới không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng: “Mau tách sư huynh ra khỏi ta!”

Vương Bảo Bảo nhíu nhíu mày, lúc này mới phát hiện Tống Thanh Thư đã hôn mê, liền vội vã vận công mạnh mẽ đoạt lấy Tống Thanh Thư ôm vào lòng, sau đó huy kiếm tiếp lấy một chưởng ngay sau đó của Trương Vô Kị.

“Buông y ra!” Trương Vô Kị ôm ngực, hung tợn nhìn Vương Bảo Bảo. Sao hắn có thể sơ sót tới vậy? Hắn trở lại Biện Lương năm sáu ngày còn chưa xuất hiện, Vương Bảo Bảo khẳng định thu được tình báo, đoán ra hắn bị nội thương nên mới tới đây ám sát.

“Hừ hừ, là do ngươi không hảo hảo đối đãi Thanh Thư, cũng đừng trách ta mang y đi.” Vương Bảo Bảo cúi đầu nhìn Tống Thanh Thư sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc phát hiện hô hấp của y thật yếu ớt. Hắn vốn tưởng chỉ là Trương Vô Kị đối y thi bạo, nhưng thoạt nhìn thế này, dường như không phải chỉ có thế.

Trương Vô Kị không thèm đáp lời, mạnh mẽ áp chế nội thương trong cơ thể, xông tới Vương Bảo Bảo. Mà Vương Bảo Bảo cũng không ham chiến, sử Ỷ Thiên kiếm chống đỡ vài chiêu, bên người bỗng xông lên hai thân ảnh đón đỡ Trương Vô Kị, hắn liền nhân lúc này ôm Tống Thanh Thư chạy biến.

Trương Vô Kị thấy vậy thì hết sức khẩn trương, nhưng nhất thời bị Huyền Minh nhị lão cầm chân, tới khi giải quyết được bọn họ thì Vương Bảo Bảo đã mất tăm mất tích.

------------------------------------

Tống Thanh Thư mở mắt, thực ngạc nhiên khi phát hiện mình vẫn còn sống.

“Thanh Thư, ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”

Một thanh âm ngọt nị tới phát buồn nôn truyền tới. Tống Thanh Thư không nói gì, y cảm giác đang có một người nằm bên mình, hơn nữa người này đang vững vàng ôm lấy thắt lưng y, dựa theo xúc cảm dưới lớp chăn mà phán đoán thì trên người bọn họ đều không một mảnh vải.

Địa phương nào đó trên thân thể còn ẩn ẩn đau, nhưng Tống Thanh Thư biết Vương Bảo Bảo trừ phi có sở thích gian thi, bằng không chút đau đớn này hẳn là do Trương Vô Kị lưu lại.

Võ công của hắn hẳn là có thể khôi phục. Không biết có lưu lại di chứng gì không?

Dường như cảm giác được y đang lang thang nơi cõi thần tiên, bàn tay đặt bên hông chợt siết chặt, Vương Bảo Bảo ghé vào tai y thì thầm bằng một giọng điệu nguy hiểm: “Thanh Thư, lần này ngươi trốn không thoát đâu.”

Tống Thanh Thư cũng biết lời này của hắn chính là sự thực, y hiện tại võ công tàn phế. Nhưng sự tình cũng chưa phải hoàn toàn không xong, dù sao hiện tại y cũng nắm giữ Bắc Minh thần công có thể hấp thu nội lực người khác, nếu y hấp lấy nội lực của Vương Bảo Bảo… Tống Thanh Thư nghĩ như vậy, liền đặt tay lên cổ tay hắn, nhưng chợt nghĩ hiện tại y khẳng định bị Vương Bảo Bảo đưa tới đại đô Nguyên triều, nội lực của Vương Bảo Bảo cũng không phải là rất thâm hậu, y có hấp lấy cũng không ra nổi Nhữ Dương Vương phủ này. Nghĩ vậy liền thay đổi ý định, chuyển thành ra sức hất bàn tay Vương Bảo Bảo đang đặt trên người y.

Thế nhưng y đã quên nội lực của mình hoàn toàn biến mất, cái hất này căn bản không di chuyển nổi bàn tay Vương Bảo Bảo, còn kích phát thêm hưng trí của hắn.

“Thanh Thư, tuy rằng thân thể người đã bị tên sư đệ kia chiếm lấy, bất quá ta không quan tâm, từ nay về sau ngươi chỉ có thể là người của ta.” Vương Bảo Bảo trở mình dậy, ý cười dào dạt nhìn Tống Thanh Thư dưới thân, cảm thấy thực mỹ mãn. Đã bao nhiêu năm, hắn rốt cuộc đã ôm được y vào lòng, giờ đây, hắn tuyệt đối sẽ không buông y ra nữa. Vừa nghĩ Vương Bảo Bảo vừa chậm rãi cúi đầu, tính toán dùng một tốc độ tra tấn người khác để tập kích đôi môi Tống Thanh Thư, hắn thực thích thú nhìn sắc mặt người dưới thân đại biến, sau đó…

Sau đó, một búng máu phun lên, khiến hai người đều nhiễm đầy tiên huyết.

“Khụ! Khụ! Khụ khụ…” Tống Thanh Thư ho tới kinh thiên động địa, y gian nan ngồi dậy, dùng tay bưng kín miệng nhưng vẫn không ngăn nổi từng dòng máu tuôn ra theo những kẽ ngón tay.
Vương Bảo Bảo ban đầu còn tưởng y diễn trò, thế nhưng nghe thấy từng tràng ho khan liên tiếp cùng tiên huyết vẫn không ngừng tuôn ra, rốt cuộc không nhịn được phủ thêm y phục tiến ra cửa gọi ngự y.

Tống Thanh Thư bất đắc dĩ cười cười, y thực sự không cố ý, chỉ là không thể nhịn được…

Ngự y rất nhanh bị Vương Bảo Bảo túm tới, nhìn một bộ dáng y sam bất chỉnh kia, phỏng chừng là bị Vương Bảo Bảo trực tiếp đào ra khỏi ổ chăn. Ngự y cau mày bắt mạch một hồi, cũng không ngại Tống Thanh Thư mà nói ra bệnh tình của y. Sắc mặt Tống Thanh Thư vẫn như trước bình tĩnh, nhưng thần tình Vương Bảo Bảo lại tối sầm xuống.

Đợi ngự y kê đơn xong xuôi, Vương Bảo Bảo mới trở lại bên giường, nhìn chằm chằm một bộ dáng vân đạm phong khinh của Tống Thanh Thư, nhịn không được cả giận: “Ngươi không nghe thấy hắn vừa nói ngươi chỉ còn sống được mấy tháng sao? Rằng thân thể ngươi thụ thương rất nặng, miễn cưỡng mới có thể tỉnh dậy, nếu có võ công thì còn có thể điều trị, nhưng hiện tại võ công ngươi mất hết, ngoại nhân cũng không dám giúp ngươi điều tức… Ngươi cười cái gì!” Vương Bảo Bảo cư nhiên phát hiện người này còn có tâm tình để cười, lại càng thêm tức giận. Hắn cứu y trở về cũng không phải để mở to mắt nhìn y dần đi vào cõi chết.

Tống Thanh Thư cười thực thoải mái: “Ta chưa từng gặp ngươi khi không cười, không nghĩ tới ngươi cũng là một người bình thường.”

Vương Bảo Bảo cả kinh, phát giác mình đã đánh rơi chiếc mặt nạ tươi cười thường đeo, không khỏi cười khổ: “Thanh Thư, vì sao ngươi lại đối tốt với sư đệ ngươi như vậy?”

Tống Thanh Thư thản nhiên cười nói: “Bởi vì trên thế giới này hắn là người tối trọng yếu của ta.” Y ngay cả tính mạng cũng không cần chỉ cầu Trương Vô Kị được sống đã nói rõ trong lòng y Trương Vô Kị đã chiếm vị trí tối trọng yếu. Bất quá tên lang băm kia nói cũng không thể tin toàn bộ, thân thể y chính y rõ ràng, còn chưa tới nông nỗi ấy đâu.

Vương Bảo Bảo lần đầu tiên nghe được chính miệng Tống Thanh Thư nói ra những lời này, nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn y, kì thực trong thâm tâm  hắn mong muốn tới cỡ nào người mà Tống Thanh Thư đang nói tới là mình.

-----------------------------

Một trận ho khan tới tê tâm liệt phế vang lên, Vương Bảo Bảo lo sầu nhìn Tống Thanh Thư bách bệnh triền thân: “Thanh Thư, chén thuốc ta đưa ngươi ngươi không uống sao?”

Tống Thanh Thư suy yếu cười cười: “Uống hay không uống kết cục có khác gì nhau.” Đã một tháng trôi qua, mệnh nhỏ này tuy giữ được nhưng hiện tại ngay cả khí lực xuống giường y cũng không có, thân thể cũng bắt đầu nhiễm các loại phong hàn cùng bệnh về phổi, chính xác thì là bệnh lao.

Vương Bảo Bảo ngồi trước giường Tống Thanh Thư, lẳng lặng nhìn sắc mặt trắng bệch của y, nhớ tới một bộ dáng ngọc thụ lâm phong khi trước, càng sụt sịt không thôi: “Thanh Thư, thân thể của ngươi, thực sự không cứu sao?”

Tống Thanh Thư thản nhiên cười cười, cũng không trả lời. Nói thừa, đương nhiên là phải cứu, y chỉ cần luyện lại Bắc Minh thần công là được, chưa kể tới loại võ công này phế đi một lần rồi luyện lại sẽ càng trở nên mạnh hơn. Thế nhưng bây giờ làm sao y luyện được đây? Luyện cho trắng nộn mập mạp chờ Vương Bảo Bảo ăn tươi sao?

Nhưng Vương Bảo Bảo lại cho rằng một mạt cười thản nhiên này chỉ là nụ cười bất đắc dĩ, liền không nén được thở dài. Tình hình đêm đó hắn đều thu vào trong mắt, hắn thực sự không hiểu, vì sao Tống Thanh Thư đối tốt với Trương Vô Kị như vậy. Tốt tới mức sinh mệnh cũng không tiếc hi sinh, điều này khiến hắn đố kị tới mức nào.

Hắn cũng muốn biến thành người được Tống Thanh Thư đặt trong lòng kia, được một người yêu thương như vậy, khẳng định là sẽ cực kì hạnh phúc.

Vương Bảo Bảo nghĩ tới đây, không khỏi vươn tay lại, vuốt ve khuôn mặt gầy gò của Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư lại kịch liệt ho khan, lần này là ho tới kinh thiên động địa, Vương Bảo Bảo vội vàng đi lấy chén thuốc lại, chỉ sợ tiếp theo y liền ho cả lục phủ ngũ tạng ra luôn.

Tống Thanh Thư uống hết chén thuốc, nhợt nhạt cười: “Tiểu vương gia hôm nay tâm sự nặng nề, có phải hay không muốn lui quân về hướng bắc?” Mấy ngày nay y bị Vương Bảo Bảo mang theo lui về phía sau, tuy rằng không nắm rõ tình báo nơi tiền tuyến nhưng hẳn có thể đoán được, đích thị là Trương Vô Kị suất lĩnh đại quân Minh giáo áp sát tới, đương nhiên là muốn cứu y trở về.

Vương Bảo Bảo nhìn thật sâu vào đôi mắt y, một lát sau mới gian nan lắc đầu: “Không, lúc này không mang ngươi đi được. Lui về hướng bắc thêm nữa, khí trời rét lạnh, lấy thân thể của ngươi chống chọi dưới khí hậu này căn bản không được quá một tháng.”

Tống Thanh Thư tiếp tục cười nói: “Nga, vậy hiện tại tiểu vương gia muốn giết ta sao? Hay là, đem ta đổi lấy vài tòa thành trì?”

Vương Bảo Bảo hít sâu một hơi, cười khổ: “Thanh Thư, ngươi luôn quá đặt nặng tâm cơ của ta. Ngươi chưa bao giờ biết, đối với ngươi ta căn bản không có lực chống cự.”

Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, nhìn tuấn nhan thấm tràn ngập thâm tình trước mắt, nhất thời không phân nổi lời này là thật hay giả.

Vương Bảo Bảo cúi mình, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Tống Thanh Thư, đem thanh Ỷ Thiên kiếm vẫn đeo tùy thân nhẹ nhàng đặt bên người y rồi không chút lưu luyến rời đi.

Tống Thanh Thư ngây ngốc vuốt ve cánh môi, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Qua một lúc, bên ngoài truyền tới thanh âm rung trời, cửa phòng bị người một cước đá văng, Tống Thanh Thư hướng người tay cầm Đồ Long đao đang hùng hổ tiến vào cười nói: “Vô Kị, ngươi tới thực chậm.”

Một giây tiếp theo, y đã được bao bọc bởi cái ôm vô cùng quen thuộc, thỏa mãn thở ra một hơi.

Nhìn Ỷ Thiên kiếm cùng Đồ Long đao đang nằm cạnh nhau, Tống Thanh Thư mỉm cười.

Lần này, bọn họ sẽ không bao giờ tách rời nữa.

-----------------------------------

Năm 1364, Trương Vô Kị thuận theo thiên ý mà xưng đế, quốc hiệu Đại Minh, niêm hiệu Minh Võ.

Minh Võ đế chăm lo việc nước, bầu bạn bên người hắn là một vị đạo sĩ trẻ tuổi danh hào Túc Thanh.

Minh Võ đế trị quốc năm năm, vô hậu vô tử (không lập hoàng hậu không có hoàng tử), truyền ngôi cho “Tiểu Minh Vương” Hàn Lâm Nhi.

Tục truyền, Minh Võ đế theo chân Túc Thanh đạo nhân, bước vào con đường tu tiên.

-----------------------------------------

Còn 2 cố sự - chắc chắn sẽ khiến bất cứ độc giả nào hài lòng về một cái kết viên mãn (và đầy đủ xôi thịt) cùng 1 PN của Vương Bảo Bảo - trái tim bên lề nổi bật nhất cả truyện và cũng là nhân vật ta cực kì yêu thích. Tuy nhiên cả 3 đều không ngắn lắm ;)) nên các nàng chịu khó chờ thêm vài ngày nhé. Thực sự xin lỗi vì đã để các nàng phải chờ đợi một kết cục cuối cùng suốt gần hai tháng ròng ;__;

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét