Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
Thọ
yến của Triệu hoàng hậu đến quá nửa đêm mới kết thúc, Đông Đan Cửu Trọng cũng
không nhận hảo ý của nàng ngủ lại trong cung mà hồi phủ ngay trong đêm.
Vốn
thái tử của Đông Đan hoàng triều hẳn là ở tại Đông cung, nhưng năm Đông Đan Cửu
Trọng mười sáu tuổi từ chiến trường Mạc Bắc trở lại kinh thành đã bị Đông Đan
Quế bắt buộc
phải dời khỏi đó. Thái tử phủ do tam ca của Triệu hoàng hậu - Công bộ thị lang Triệu Quý Thường - đốc kiến, xa hoa rực rỡ có thể so với hoàng cung biệt uyển, mà Đông Đan Cửu Trọng vì muốn tránh lời ong tiếng ve, sau khi nhập phủ liền huỷ bỏ hết những trang trí xa hoa, thay vào đó là những món đồ đơn giản, thực dụng.
phải dời khỏi đó. Thái tử phủ do tam ca của Triệu hoàng hậu - Công bộ thị lang Triệu Quý Thường - đốc kiến, xa hoa rực rỡ có thể so với hoàng cung biệt uyển, mà Đông Đan Cửu Trọng vì muốn tránh lời ong tiếng ve, sau khi nhập phủ liền huỷ bỏ hết những trang trí xa hoa, thay vào đó là những món đồ đơn giản, thực dụng.
Trở
lại Thái tử phủ, Cầm Sắt liền cho lui tỳ nữ, tự mình hầu hạ Đông Đan Cửu Trọng
cởi bỏ thái tử triều phục, thay vào đó là nguyệt bạch trường bào mà hắn vẫn
thường mặc ở nhà.
Ngón
tay thon dài khẽ gảy ống tay áo, Đông Đan Cửu Trọng thờ ơ hỏi:
"Ban nãy đi đưa thuốc không gặp trở ngại gì
chứ?"
"Thực thuận lợi, đều giao cho Lâm Tranh rồi."
Cẩm Sắt xoay người, cẩn thận treo thái tử triều phục lên giá gỗ đàn hương.
"Có nhìn thấy y không?"
"Nhìn thoáng từ xa xa." Cẩm Sắt thở dài,
"Y vẫn không chịu gặp ta."
"Đôi khi, ngay cả ta y cũng không muốn
gặp." Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói.
"Không hỏi sắc mặt y thế nào sao? Có hay không
gầy?"
"Hỏi ư?" Đông Đan Cửu Trọng phóng mắt tới
một nơi xa xăm, ánh mắt thâm trầm như nước, "Chỉ càng khiến ta thêm đau
lòng."
"Thái tử...", Cẩm Sắt cũng không biết phải
làm gì để an ủi, chỉ đành nói: "Lần sau ta tiến cung thỉnh an mẫu hậu, sẽ
tìm cách đi gặp y."
"Ân!", Đông Đan Cửu Trọng trầm ngâm một lúc
rồi nói, "Giúp ta chuyển lời, hai tháng sau chính là Trung thu, ta nhất
định sẽ nghĩ biện pháp tiến cung bồi hắn."
"Được!", Cẩm Sắt lập tức đáp ứng.
"Ta không thể thường xuyên gặp hắn, lại khiến nàng
phải mạo hiểm, thật sự là làm khó dễ nàng rồi...", Đông Đan Cửu Trọng nói
xong, ôn nhu ôm lấy thân hình mảnh mai từ phía sau, mà nàng cũng thả lỏng thân
mình, an tâm dựa vào cánh tay hắn.
"Cho dù người muốn làm gì, nô tỳ đều cam tâm
tình nguyện."
"Cẩm Sắt, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, trước mặt
ta nàng không cần tự xưng nô tỳ nữa."
Cẩm Sắt lắc đầu, "Ta vốn chính là nô tỳ của
người."
"Ngốc Cẩm Sắt! Đó là chuyện của trước kia, nàng
hiện tại đã là thê tử của ta rồi."
Đông Đan Cửu Trọng ôm lấy Cẩm Sắt nở nụ cười, khoé
miệng chậm rãi nhếch lên, hé ra khuôn mặt tuấn tú tràn ngập mị lực. Ngước lên
nhìn hắn, Cẩm Sắt gương mặt đỏ bừng, ánh mắt căn bản là không thể dời đi. Lại
cười nhẹ nhàng, Đông Đan Cửu Trọng cúi người xuống hôn lên hai bên má.
Đúng lúc đó, Trang Thanh đi đến, nhìn thấy bọn họ một
bộ dáng vợ chồng ân ái, nhất thời ngượng ngùng cúi đầu.
Đông Đan Cửu Trọng cũng không để ý hắn lỗ mãng, ánh
mắt không dời Cẩm Sắt, thản nhiên hỏi:
"Sự tình thế nào?"
Lúc này mới phục hồi tinh thần, Trang Thanh cuống
quít quì một gối xuống đất, "Đã đưa Võ Thanh Sam vào, có thuộc hạ ở trên
nóc nhà giám thị. Một lát sau khi Hoàng hậu đi vào có chút động tĩnh, nhưng thị
vệ muốn xông vào đều bị Hoàng hậu quát đuổi, sau nữa liền im lặng."
"Ân." Đông Đan Cửu Trọng gật đầu, sâu trong
ánh mắt thâm thuý loé lên hai điểm hào quang khác thường.
Nhìn ánh mắt hắn, trong lòng Cẩm Sắt nổi lên một trận
bất an mãnh liệt, "Thái tử... Mẫu hậu đối xử với chúng ta tốt lắm, người
làm vậy có hay không..." Muốn nói lại thôi, nhưng cũng đã đủ để Đông Đan
Cửu Trọng hiểu được ý tứ ẩn dấu. Hắn buông đôi tay đang ôm lấy nàng, chậm rãi
đi đến bên cửa sổ.
Cầm Sắt cùng Trang Thanh đều đang đợi Đông Đan Cửu
Trọng nói chuyện, hắn lại không có chút gì sốt ruột, chỉ dùng ánh mắt xuất thần
nhìn vầng trăng ở nơi xa xôi. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu trên gương mặt hắn
bóng loáng, vóc người cao gầy, y sam không nhiễm bụi hồng trần, ngay cả nam tử
như Trang Thanh cũng không thể không công nhận chủ tử của mình là mỹ nam tử hãn
thế nan tầm. Đông Đan Cửu Trọng càng trầm mặc xuất thần, Cẩm Sắt trong lòng
càng thêm bất an, đôi môi như cánh hoa mấp máy vài cái, rút cục không nhịn được
muốn nói, mới thấy hắn chậm rãi mở miệng: "Nàng đối ta quả thật không tồi,
chỉ tiếc là có một việc lại khăng khăng sai lầm." Lại trì hoãn tiếp một
hồi, mới cất lên giọng điệu nhàn nhạt, "Sai lầm của nàng là không nên gả
cho nam nhân đó."
---------------------------------
Nắng sớm mới lên, hơi sương còn chưa tán, cửa cung đã
mở. Văn võ bá quan xếp thành hai hàng tả hữu từ Sùng Văn môn tới trên Kim Loan
điện. Đầu đội nhị long đoạt châu tử kim quan, thân mặc thái tử triều phục màu
vàng nhạt, Đông Đan Cửu Trọng đứng đầu hàng.
Sắc trời dần sáng tỏ, ngự giá chờ đã lâu chưa thấy
tới, không ít triều thần nhìn không được nói cười rộ lên, Đông Đan Cửu Trọng
cũng bị mời gia nhập cùng bọn họ. Ở trước mặt hắn bất luận là ai cũng không cảm
thấy câu thúc bất an, trong triều từ trên xuống dưới đều thực thích vị thái tử
bình dị, gần gũi này, mà hắn so với các thành viên khác trong hoàng thất cũng
càng có năng lực khiến bọn họ ủng hộ.
Không khí đang hết sức sôi nổi, Lâm Phi từ sườn điện
tiến vào."Khụ! Khụ!" Hắn giả vờ ho khan hai tiếng, trong điện nhất
thời một mảnh an tĩnh. Hắn đắc ý phi thường hướng xuống dưới nhìn quanh một
vòng, rồi mới nói: "Hoàng thượng có khẩu dụ, các vị đại nhân có việc dâng
sớ, vô sự bãi triều!"
Đứng hai bên đại điện, các tiểu thái giám đem khẩu dụ
một tầng lại một tầng truyền khai. Sau một lúc lâu không thấy có đại thần bước
ra khỏi hàng, Lâm Phi hô to "Bãi triều~~~!"
Triều thần nối đuôi nhau trở ra, ở ngoài điện tụ lại
thành từng nhóm, bắt đầu khe khẽ nghị luận, trong đó có vài vị nhất phẩm đại
thần đến bên Đông Đan Cửu Trọng.
"Thái tử có biết Hoàng thượng vì sao không lâm
triều?"
"Ta cũng không rõ." Đông Đan Cửu Trọng lắc
đầu, nhíu mi tỏ vẻ lo lắng, "Có thể là chứng đau đầu của người lại phát tác?"
Thấy hắn một bộ dạng từ hiếu, chúng thần đều gật gật
đầu. Hộ bộ thượng thư Cừu Chuẩn vuốt râu, thở dài một hơi,"Từ khi Hoàng
thượng đăng cơ đến nay, mỗi ngày đều là trời chưa sáng đã dậy, chưa từng có qua
một ngày không tảo triều."
"Nhưng hai năm nay tinh thần của người quả thật
càng ngày càng kém." Ngự sử Vạn Duyên Niên tiếp lời.
"Trong Ngự y viện truyền ra tiếng gió, bệnh của
Hoàng thượng là do nhiều năm một nhọc, chỉ cần điều dưỡng thích hợp liền có thể
tự khang phục." Thân huynh của Triệu hoàng hậu - Hình bộ thượng thư Triệu
Thanh Thường vừa nói vừa hướng bên cạnh nháy mắt.
Đệ đệ Công bộ thị lang Triệu Quý Thường hiểu ý lập
tức tiếp lời:
"Thái tử thông minh nhân hậu, có thể đảm nhiệm
việc lớn. Chỉ cần Hoàng thượng đem chính sự giao xuống, không phải có thể hảo
hảo tĩnh dưỡng rồi sao?"
Nghe vậy vài vị thượng thư đưa mắt nhìn nhau, đều
không dám đáp lời. Triệu Thanh Thường khôn khéo lão luyện, lập tức biết đệ đệ đã
nói quá trắng trợn, đương muốn nghĩ cách để cho qua chuyện thì Đông Đan Cửu
Trọng đã cười, nói:
"Phụ hoàng là chân long thiên tử, có trời cao
phù hộ, cho dù nhất thời long thể bất an cũng sẽ sớm khỏi thôi!"
Vừa nghe, chúng thần liền thở ra một hơi, không ngừng
phụ hoạ. Trong lúc đó, Đông Đan Cửu Trọng đã bất động thanh sắc lén lùi ra
ngoài. Khoé mắt lơ đãng nâng lên, liền thấy Thái phó Tôn Hướng Đạt đang đứng xa
xa nhìn hắn.
Tôn Hướng Đạt này là nguyên lão hai triều, hắn nhìn
Đông Đan Cửu Trọng đến xuất thần cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lúc này
Đông Đan Cửu Trọng nội tâm chợt động, liền thay đổi phương hướng tiến về phía
hắn.
"Tôn thái phó."
"Thái tử." Tôn Hướng Đạt khom người hành
lễ.
Đông Đan Cửu Trọng vội vươn tay đỡ lấy đối phương,
"Thái phó không cần đa lễ."
"Lễ không thể bỏ!" Tôn Hướng Đạt năm nay đã
ngoài sáu mươi, mãn đầu hoa râm, thần sắc hiền lành, nói chuyện cũng luôn chậm
rãi, "Thái tử tìm lão thần không biết có chuyện gì quan trọng?"
"Cũng không phải cái gì quan trọng." Đông
Đan Cửu Trọng cười nhẹ, "Chỉ là thấy Thái phó thường xuyên xuất thần, lòng
ta có chút tò mò mà thôi."
"Lão thần vô lễ, mong thái tử thứ tội!" Tôn
Hướng Đạt vội vàng xin lỗi.
Đông Đan Cửu Trọng cũng không để ý, thần sắc ôn hoà
hỏi:
"Tôn thái phó giống như nhìn thấy ta mà nghĩ đến
người nào?"
"Quả có vậy." Tôn Hướng Đạt thở dài,
"Mỗi lần nhìn thấy Thái tử, lão thần lại không nhịn được nhớ tới... Hoà
Thạc Vương gia."
Sao ta ghét chương này quá àh ;__;
ta cũng chẳng bik nói để com cho nàng nữa aizz chương này thấy thương uke wá
Trả lờiXóa