Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Tình nan tự chế - Chương 2.1

Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng

Đông Đan Cửu Trọng sửng sốt "Nga?" một tiếng, lúc lâu sau mới nói: "Chẳng lẽ Tôn đại nhân cảm thấy ta cùng Ngũ vương thúc rất giống nhau sao?" Hắn từ sau khi trở thành thái tử, ở bên ngoài không thể gọi Đông Đan Lung là "phụ vương", mà Đông Đan Lung đứng hàng thứ năm, nên đổi xưng hô thành Ngũ vương thúc.


Tôn Hướng Đạt lắc đầu, "Thái tử phong thần tuấn lãng, là thế gian hiếm có mỹ nam tử, nhưng vẫn khó có thể so cùng Hoà Thạc vương gia. Thái tử tối suất giữa nhân gian, nhưng Vương gia mang dung mạo của thiên nhân."

"Phải không?" Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói.

Thấy gương mặt hắn không chút thay đổi, Tôn Hướng Đạt nhịn không được lời nói càng thêm cẩn thận, "Lão thần lần đầu nhìn thấy Vương gia là tại Ngự hoa viên, lúc ấy người còn cách nhược quán năm năm (nhược quán: tầm 20 tuổi). Mái tóc dài tung bay theo gió, trên người phủ nhất kiện thuý sắc bào, ở dưới tàng cây ngâm thơ múa kiếm... Nhất thời không gian như bừng sáng, lão thần tưởng như thiên nhân hạ phàm, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, ngay cả tiên đế ở bên cạnh kêu vài lần cũng không biết."

Đôi đồng tử đã mờ đục của Tôn Hướng Đạt chợt như phát ra ánh sáng, trong đầu là cảnh mỹ mạo thiếu niên năm đó, anh khí phong lưu, giữa đầy trời hoa bay mà múa kiếm đến xuất trần.

"Tiên đế nổi cơn thịnh nộ, may nhờ có Vương gia cầu tình người mới tha cho lão thần tội vô lễ. Về sau, lão thần lại vinh hạnh được trở thành thầy dạy các hoàng tử."

"Xem ra năm đó Ngũ vương thúc thực được hoàng tổ phụ sủng ái."

Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên buông một câu lại gợi lên dòng kí ức của Tôn Hướng Đạt:

"Hoà Thạc vương gia là do tiên đế cùng Ti Đạt công chúa của Đa Luân Tư thảo nguyên sinh hạ, kế thừa của Ti Đạt công chứa đôi thuý mâu cùng làn da trắng như tuyết. Công chúa sớm thác, tiên đế " yêu ai yêu cả đường đi" (câu này là của QT nhé, không phải ta chém, nguyên văn là "ái ốc cập ô"), đối với Vương gia vô cùng sủng ái. Người cũng là hoàng tử duy nhất chưa nhược quán đã được phong vương. Năm đó cũng chỉ có người mới có thể ở trước tiên đế hành xử tự nhiên, nói cười tuỳ ý."

Tôn Hướng Đạt thở ra một hơi thật dài, "Vốn là thiên chi kiêu tử, Vương gia ít nhiều có kiêu ngạo cùng không hiểu nỗi khổ trong dân gian, nhưng tuyệt đại tao nhã lại đủ để che đi tất thảy những khuyết điểm ấy. Người chính là học trò tâm đắc nhất của lão thần, tứ thư ngũ kinh đọc làu làu chưa nói, tài thơ ca càng là khó có được. Chữ viết rất đẹp, có thể sánh với những bậc thầy thư pháp hồi đó. Điểm này, Thái tử rất giống người."
Nghe Tôn Hướng Đại kể chuyện cũ, Đông Đan Cửu Trọng thuỷ chung vẫn duy trì thần sắc bình thản, chờ hắn nói tới mệt mới đáp lại một câu:

"Chỉ tiếc, ấn tượng của ta đối với Ngũ vương thúc thật mờ nhạt."

"Thật sự đã quên?" Tôn Hướng Đạt ngẩng đầu lên nhìn Đông Đan Cửu Trọng, trên gương mặt già nua bỗng xuất hiện thêm vài tia thông thấu.

"Tôn đại nhân..."

Không đợi Đông Đan Cửu Trọng nói hết lời, Tôn Hướng Đạt lại cúi đầu xuống thì thào:

"Quên cũng tốt, nhũng người thân cận nhất của Hoà Thạc vương gia năm đó kẻ đã chết, kẻ bị giáng chức, chỉ còn một lão nhân ta đây ở lại kéo dài hơi tàn... Quên cũng tốt, có thể quên được mới chính là kẻ thông minh..."

Nghe ra trong lời nói có tâm sự, Đông Đan Cửu Trọng gương mặt vẫn bất động thanh sắc, khoé môi ung dung nhếch lên:

"Thái phó càng già càng dẻo dai, làm sao có thể nói là kéo dài hơi tàn? Ta xem Thái phó ít nhất còn có thể sống thêm hai, ba mươi năm để hảo hảo chỉ giáo hậu bối ấy chứ!"

"Ta không cần sống thêm hai, ba mươi năm."

Tôn Hướng Đạt đột nhiên ngẩng mạnh đầu, lời nói như chém đinh chặt sắt, cho dù là thâm trầm như Đông Đan Cửu Trọng cũng không khỏi cảm thấy nao nao. Tôn Hướng Đạt nhìn thẳng vào mắt hắn, đè nặng thanh âm, nói ra từng chữ:

"Ta chỉ muốn biết chân tướng, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoà Thạc vương gia tại sao tự nhiên mắc bệnh nặng? Tại sao tiến cung không bao lâu là truyền ra tin người chết? Chỉ cần có thể đòi lại một cái chân tướng cho người, ta tình nguyện chết ngay bây giờ!"

Đối diện cùng ánh mắt kiên định của Tôn Hướng Đạt, trong mắt  Đông Đan Cửu Trọng chợt loé lên vô số tia sáng kì dị, nhưng rất nhanh lại trở về thâm sâu như đáy nước, hắn thản nhiên phun ra một câu: "Người sẽ biết, Thái phó."

----------------------------

Sau khi cáo biệt Tôn Hướng Đạt, Đông Đan Cửu Trọng trở về phủ đổi một thân thường phục, rồi mang theo Trang Thanh đi đến Bát Bảo phố.

Bát Bảo phố là nơi phồn hoa nhất kinh thành. Có thể gặp vô số vương tôn công tử tụ tập ở đây, hai bên đường bày bán tràn lan ngọc khí, đồ cổ trên trăm tuổi. Trong số đó có Mặc hiên - một nơi chuyên bán văn phòng tứ bảo - rất được Đông Đan Cửu Trọng ưa thích. Ba năm trước trở về từ Mạc Bắc, hắn cơ hồ mỗi tháng đều tới đây một lần.

Chưởng quầy vừa nhìn thấy Đông Đan Cửu Trọng lập tức bày ra gương mặt tươi cười tiến lên đón.

"Đông công tử hảo!"

Mang họ giả là Đông, Đông Đan Cửu Trọng tiêu sái vung ngọc cốt chiết phiến (quạt có nan làm bằng ngọc =.='), "Mực Huy Châu ta cần đã có chưa?"

"Mới đến mới đến a, hiện đang có trong điếm." Chưởng quầy khom lưng ngày càng thấp.

Trong điếm có sương phòng chuẩn bị riêng cho khách quý, chưởng quầy dẫn đường cho Đông Đan Cửu Trọng, sau khi tiến vào sương phòng, liền đến trước quầy, dùng sức xoay con sư tử đá về hai hướng theo một thứ tự nhất định. Bức tường khai mở lộ ra mật thất, Đông Đan Cửu Trọng để Trang Thanh bên ngoài, một mình tiến vào.

Trong mật thất hôn hôn ám ám, chỉ đốt nhất trản cô đăng (một ngọn đèn lẻ loi). Một trung niên nam nhân vận toàn hắc y quỳ một gối giữa mật thất, cũng không biết đã đợi bao lâu, thân hình giống như đã hóa đá, không hề nhúc nhích. Đông Đan Cửu Trọng đi ngang qua hắn, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất ở đây.

"Vừa rồi Tôn Hướng Đạt hướng ta biểu hiện rất tốt." Ngồi trên ghế, Đông Đan Cửu Trọng chậm rãi thả lỏng thân mình, điều chỉnh thành một cái tư thế tối thoải mái, "Mau điều tra rõ quan hệ lúc trước của hắn cùng phụ vương, ta muốn biết hắn có tin cậy được hay không."

"Dạ!" Hắc y nhân gật đầu xác nhận, lại xuất ra mấy phong mật hàm dâng lên, "Đây là tình hình tháng này của các đại thần trong triều."

"Ân!" Đông Đan Cửu Trọng tiếp nhận, cũng không vội mở ra xem, chỉ hỏi: "Trong đó có gì đáng lưu ý nhất?"

"Con trai độc nhất của Thống lĩnh Ngự lâm quân Lâm Vọng An nửa tháng trước mắc bệnh chết. Lâm Vọng An cũng đã lớn tuổi, liền quyết định cáo lão hồi hương. Tấu chương từ  chức ngày mai sẽ đưa tới trong cung."

"Ân..." Nghe vậy, Đông Đan Cửu Trọng có chút trầm ngâm.

"Lâm Vọng An dâng tấu cáo lão hồi hương đồng thời tiến cử cháu mình, Phó thống lĩnh Ngự lâm quân Lâm Vinh Ngôn thay chức Thống lĩnh."

"Đông Đan Quế sẽ không dùng Lâm Vinh Ngôn." Đông Đan Cửu Trọng cười lắc đầu.

Ngự lâm quân nhân số tuy chỉ có ba vạn, nhưng có nhiệm vụ bảo vệ hoàng cung, là cánh quân có khả năng khống chế chính tình (tình hình chính trị) nhất trong quân đội. Để phòng quyền lực bị cung đoạn, Đông Đan Quế tuyệt đối sẽ không cho phép hai chú cháu lần lượt đảm nhiệm chức Thống lĩnh.

"Ngoại trừ Lâm Vinh Ngôn, Ngự lâm quân còn có bốn Phó thống lĩnh, trong đó có đường đệ của Lệ quý phi là Hình Phi Hồng."

"Có thể loại trừ Hình Phi Hồng." Đông Đan Cửu Trọng nói bâng quơ. "Hai ngày nữa ta sẽ phái người đưa tặng Lệ quí phi một phần hậu lễ, chúc cho đường đệ của nàng được nhậm chức Thống lĩnh, xem tính tham lam của nàng nhất định sẽ nhận. Đông Đan Quế là người đa nghi, cho rằng ta cùng Hình Phi Hồng có quan hệ, tuyệt đối sẽ không trọng dụng hắn."

Hắc y nhân hiểu ý gật đầu.

"Trừ bỏ Lâm Vinh Ngôn, Hình Phi Hồng, Đông Đan Quế còn ba lựa chọn, mà ta chỉ có hứng thú với một trong số đó, phải làm sao để hắn có chung nhận thức với ta...?" Đông Đan Cửu Trọng thì thào tự hỏi, tay trái nâng đầu, tay phải đặt trên tay ghế dựa, vô ý thức gõ gõ đầu ngón tay.

Hắc y nhân lẳng lặng đứng chờ, sau nửa nén hương Đông Đan Cửu Trọng mới dừng lại động tác gõ gõ. Thương nghị xong xuôi, hắc y nhân từ cửa ngầm rời đi. Đông Đan Cửu Trọng cũng không ra ngoài, mà mở ra mật hàm hắc y nhân vừa đưa cho hắn. Trên đó viết là những sự kiện lớn nhỏ của triều thần mà mật thám tra được, lớn thì nhận hối lộ, nhỏ thì bao dưỡng tiểu thiếp, Đông Đan Cửu Trọng đều cẩn thận xem một lượt. Ánh đèn trên bàn dần ảm đạm, sau đó tắt hẳn, thân ảnh của hắn cũng hoàn toàn hòa vào bóng tối.

Trong bóng tối, gương mặt hắn nhìn không rõ, nhưng hai mắt thâm thúy lại toát ra một loại ánh sáng khác thường. Cẩn thận xé mật hàm thành những mảnh nhỏ, trong đầu Đông Đan Cửu Trọng một lần lại một lần hồi tưởng lại những chuyện hắn đã biết, mỗi kế hoạch mà hắn đã định ra. Ta tình nguyện lãng phí thời gian cũng không cho phép xuất hiện bất kì sai lầm nào, bởi mỗi chuyện ta làm không phải chỉ vì dã tâm của chính mình, mà còn vì một thứ càng thêm trọng yếu...

Tuần rồi ta thi cử nên không có truyện nhé ;__; bù luôn 2 chap đây

2 nhận xét:

  1. ô_ô thứ trọng iếu a~ cố lên a~
    p/s: cả chủ nhà lẫn a Cửu Trọng đều cố gắng a~ ^3^

    Trả lờiXóa