Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
"Các
ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi!"
Phất
tay cho lui Lâm Tranh cùng Liên Nhi đang đứng hầu hạ bên cạnh, Đông Đan Cửu
Trọng quay đầu nhìn người đang mê man trên giường. Y ngủ thật sự trầm, mái tóc
đen dài tản mát trên thân thể trắng như tuyết, lông mi cong dày ẩm ướt buông
xuống, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, hai gò má mềm mại vẫn còn phiếm hồng.
Khuôn
ngực trắng nõn phập phồng theo nhịp hô hấp đều đều, hai khoả hồng anh còn ánh
nước, hơi sưng lên, mà càng mê người hơn là phía dưới giữa hai chân thon dài,
dục vọng mềm mại màu hồng phấn cùng nơi tư mật khiến người ta mất hồn giữa song
khâu (hai mông).
Đông
Đan Cửu Trọng nhìn không dời mắt, thân thủ chậm rãi cởi bỏ khố hạ. Dây thừng
dài mảnh quấn quanh đem dục vọng thô to đã hồng tới phát tím áp vào tiểu phúc (bụng). Cởi bỏ dây thừng, cự thú lập tức
nhảy ra, bề mặt nổi lên gân xanh, trên đỉnh còn chảy ra chất lỏng trong suốt.
Đông Đan Cửu Trọng đưa tay bao vây lấy, trượt dần lên xuống...
"A!"
Một tiếng thở dốc thô dát, bạch dịch bắn ra tung tóe, rớt trên hai má Đông Đan
Lung.
"Ngô..."
Da
thịt mịn màng chợt dính một mạt nóng bỏng, Đông Đan Lung nhăn mày, phát ra
tiếng rên rỉ tinh tế, nhưng y thật sự quá mệt, đầu dụi dụi trên gối một hồi,
chỉ chốc lát sau lại nặng nề ngủ. Đông Đan Cửu Trọng vươn đầu ngón tay, thật
cẩn thận lau đi bạch trọc dính trên mặt y, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống dưới,
tiến tới giữa hai chân thon dài, đầu ngón tay chuyển động quết đều bạch dịch
vào phía trong nụ hoa, như là mới bắn ra từ cơ thể hắn. (thật là trẻ con hết sức =)))))) nhưng cũng phải thế mới thấy được anh
đã thèm khát bố anh đến như thế nào a~~~)
Nhìn
nụ hoa nhỏ trơn nhuận bạch dịch của mình, Đông Đan Cửu Trọng vừa lòng nhếch lên
khóe môi, chỉnh lại tay chân Đông Đan Lung cho thoải mái rồi phủ chăn lên, xong
xuôi vẫn ngồi lại bên giường.
"Thái
tử, Hoàng thượng đã hạ lệnh dựng trại ngoài thành, giờ Thìn ngày mai sẽ vào
kinh." Trong tiểu hoa viên của Khóa Vân điện, một người toàn thân hắc y
đang quì một gối trên mặt đất, cơ hồ hòa vào bóng tối thành một thể.
"Ta
biết rồi, ngươi lui đi."
Đông
Đan Cửu Trọng lơ đãng khoát tay, hắc y nhân liền vô thanh vô tức biến mất.
Ngẩng đầu ngắm vầng trăng lưỡi liềm, hồi lâu sau hắn mới thở ra một hơi, chậm
rãi bước về tẩm điện.
Dưới
ánh cung đăng vàng nhạt chiếu tẩm điện sáng ngời như ban ngày, Đông Đan Lung
đang dựa vào đầu giường chờ đợi, vừa thấy Đông Đan Cửu Trọng đi đến, gương mặt
liền ửng lên hai ráng mây hồng. Nhìn y quay đầu đi hướng khác, một mạt hồng
phấn kéo dài từ tai xuống cần cổ thon dài, Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, ngồi
xuống bên giường.
"Phụ
vương."
Thanh
âm trầm thấp nhu hòa vang lên bên tai, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, lông
mi cong dày như phiến quạt rũ xuống che đi thúy mâu ngượng ngùng, không dám
nhìn thẳng Đông Đan Cửu Trọng.
Đông
Đan Cửu Trọng vươn tay đặt trên thắt lưng Đông Đan Lung, "Phụ vương không
mệt sao? Sao còn ngồi dậy?"
Đầu
cúi càng thấp hơn, Đông Đan Lung không trả lời. Chiếc chăn theo da thịt trơn
nhẵn như tơ lụa rơi xuống thắt lưng tinh tế, lộ ra làn da vốn trắng như tuyết
nay nhiễm một màu phấn hồng.
Đông
Đan Cửu Trọng nheo nheo mắt, ôn nhu hỏi:
"Vừa
rồi dang dở, người hẳn rất khó chịu đi?"
Bàn
tay theo lời nói nhẹ vuốt qua cổ, sau lưng, rơi xuống cặp mông trắng nõn mềm
mại, ngón út để trước tiểu cúc, nhờ ẩm ướt mà dễ dàng tiến vào. Cảm giác đau
đớn nhanh chóng biến mất, khoái cảm tê dại khuếch tán khiến thân hình Đông Đan
Lung không tự chủ được run run. Ngón tay không ngừng kích thích nội bích chợt
chạm tới một điểm gồ lên nho nhỏ, khoái cảm mãnh liệt lan khắp toàn thân, một
trận run run, phân thân đứng thẳng đã lâu liền bắn ra bạch dịch.
"Ngô..."
Đông
Đan Lung cả người mềm yếu vô lực dựa trước ngực Đông Đan Cửu Trọng, hàm răng
trắng như tuyết cắn chặt môi, liều mình ngăn lại tiếng rên rỉ sắp thoát ra.
Đông Đan Cửu Trọng giơ tay phải, khẽ gạt mấy sợi tóc mướt mồ hôi dính trên hai
má y, ôn nhu mơn trớn đôi môi bị cắn tới đỏ hồng, "Đỏ hết lên
rồi...", giống như than thở, Đông Đan Cửu Trọng xoay người, nhẹ nhàng hôn
lên môi Đông Đan Lung.
Gương
mặt đỏ bừng phút chốc trở nên trắng xanh, thân mình cũng cứng nhắc. Thấy được
một màn này, Đông Đan Cửu Trọng lập tức biết hắn đã quá vội vã, dọa sợ Đông Đan
Lung, liền không đổi sắc mặt thong dong dời khỏi đôi môi y, nhẹ như chuồn chuồn
điểm nước hôn lên thái dương cùng hai gò má, khiến Đông Đan Lung nhất thời trầm
tĩnh lại.
"Ta
vẫn còn nhớ rõ trước đây phụ vương chính là hôn ta như vậy, là hôn chúc ngủ
ngon a~~~!" Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu nói.
Nghe
hắn nhắc lại chuyện xưa, lông mi Đông Đan Lung run run, ngước đầu lên nhìn hắn.
Hài
tử nho nhỏ, mập mạp xưa kia nay đã trở nên trác tuyệt bất phàm, anh tuấn tiêu
sái, trong lòng Đông Đan Lung bỗng dậy lên một trận cảm xúc, kìm lòng không đậu
vươn người hôn lên giữa trán cùng hai má Đông Đan Cửu Trọng.
"Đêm
nay ngươi ngủ lại cùng ta đi, phụ vương nhớ ngươi."
"Phụ
vương..." Đông Đan Cửu Trọng mấp máy môi, trầm mặc lúc lâu sau mới nói
tiếp, "Đêm nay hài nhi sẽ xuất cung."
Giương
cặp mi, trong đáy mắt Đông Đan Lung hiện lên một tia khó hiểu. Nhìn gương mặt
trắng nõn của y, một đôi thúy sắc nhãn châu đơn thuần tinh khiết, Đông Đan Cửu
Trọng cắn răng, thật vất vả mới ép mình không được mềm lòng để nói tiếp:
"Đông
Đan Quế đã về tới ngoại thành, ngày mai sẽ hồi cung."
Một
câu nói vừa ngắn gọn vừa nhanh chóng, Đông Đan Lung lại tâm loạn hồi lâu mới
minh bạch, huyết sắc trên mặt lập tức biến mất, đầu ngón tay cũng trắng bệch
như tuyết.
"Phụ
vương!"
Thấy
gương mặt Đông Đan Lung tái nhợt đi, Đông Đan Cửu Trọng đau lòng lại lo lắng,
chỉ biết nắm chặt lấy hai bàn tay run run của y. Ngón tay lạnh như băng được
bao phủ bởi lòng bàn tay ấm áp, nhưng sau khi tỉnh táo lại việc đầu tiên Đông
Đan Lung làm là dùng sức đẩy Đông Đan Cửu Trọng ra.
"Trọng
nhi, ngươi đi mau đi, mau xuất cung đi! Tuyệt đối không thể để Đông Đan Quế phát hiện!"
Đông
Đan Lung tâm loạn như ma, ý niệm duy nhất trong đầu là phải bảo hộ hài tử của
mình này.
"Không
vội, không vội!" Đông Đan Cửu Trọng dang hai tay ôm Đông Đan Lung vào
lòng, "Hài nhi vẫn có thể ở bên người thêm chốc lát."
Kì
thực, Đông Đan Lung cũng luyến tiếc Đông Đan Cửu Trọng rời đi, cắn cắn môi,
cũng không nhắc đến nữa, cứ như vậy chôn đầu trong lòng hắn. Lâm Tranh cùng
Liên Nhi không dám quấy rầy, lặng lẽ rời khỏi điện.
Một
mảnh yên tĩnh, hai thân hình dựa sát, ngay cả đầu ngón tay cũng quấn quít không
rời, trân quí từng thời khắc được ở bên nhau. Đến giờ Dần, Trang Thanh không
nhịn được tiến vào thúc giục:
"Thái
tử, nếu còn không đi sẽ bỏ lỡ thời điểm ngự lâm quân giao ca!" Đông Đan
Cửu Trọng cúi đầu nhìn Đông Đan Lung trong lòng, vừa lúc y cũng đang ngẩng lên
nhìn hắn.
Một
lúc lâu sau, cánh môi đạm sắc chậm rãi mở, phun ra hai chữ, "Đi
thôi!" thanh âm khinh tế mà kiên quyết.
Hài tử của ta, đứa nhỏ mà ta đã bỏ xuống
hết thảy tôn nghiêm để bảo vệ, ta sẽ không để hắn phải chịu bất kì đau khổ gì!
Nhìn
gương mặt Đông Đan Lung tái nhợt, cặp thuý mâu ngập nước, tâm Đông Đan Cửu
Trọng đau như bị ai bóp nghẹt, nhưng hắn rốt cuộc là người làm đại sự, lập tức
nắm chặt tay, đứng dậy. Đi đến cửa tẩm điện, hắn quay đầu lại...
"Phụ
vương, hãy tin tưởng hài nhi! Lần sau hài nhi xuất hiện trước mặt người, nhất
định là quang minh chính đại xuất hiện!"
Nhìn
theo bóng dáng Đông Đan Cửu Trọng dần xa, Đông Đan Lung cúi đầu, thì thầm:
"Ta
tin tưởng!"
Đọc chương này mới biết, ko có công nào ko thú tính, chỉ có công phúc hắc hơn a~~~ =))))))
aaa...rốt cuộc là anh thụ có yêu anh công ko? hay là yêu như bố yêu con nhỉ???^_^.tiếc quá, lão gì về sớm làm mất hứng, phải về trễ tí là có cảnh xxx của 2 "vợ chồng" rùi
Trả lờiXóata thì cho rằng Đông Đan Quế có chưa về thì cũng chẳng có H đc đâu :-s hôn còn chẳng cho nữa kìa
Trả lờiXóacơ mà cứ yên tâm, ta ko làm thanh thủy văn đâu *cười gian xảo*
Mình đọc bộ này qua QT rồi nhưng ko hiểu lắm. Rất cám ơn bạn bỏ công sức ra edit. Cố lên nhé ^^
Trả lờiXóarọng nhi, ngươi đi mau đi, mau xuất cung đi! Tuyệt đối không thể để Đông Đan Lung phát hiện!"
Trả lờiXóa=>đông đan quế chứ nang
ối, ta beta kĩ lắm rồi mà vẫn sót ;__; tks nàng nha
Trả lờiXóaờm đọc xong chương này ta cụng mới phát hiện bản chất phúc hắc cụa nàng =]]
Trả lờiXóacảm ơn nàng :*
Trả lờiXóa