Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
Ngày
mới lên, ai cũng không nhắc lại chuyện đêm trước. Đông Đan Lung vẫn im lặng
không phát ra dù chỉ một thanh âm.
Sau
giờ ngọ, tắm rửa xong xuôi, Đông Đan Cửu Trọng ôm y đến trước gương đồng, chỉ
vào đám quần áo nằm trên tay Lâm Tranh và Liên Nhi:
"Phụ
vương, người thích kiện nào ?"
Đông
Đan Quế vì muốn hạ nhục Đông Đan Lung đến cực điểm, thậm chí không chuẩn bị
quần áo cho y, để y cả ngày phải xích lõa. Quần áo này đều là Đông Đan Cửu
Trọng mang từ ngoài cung vào, tuyền một thúy sắc mà khi xưa y yêu thích nhất.
Nhìn một biển y phục, Đông Đan Lung thờ ơ lắc đầu, không nói nửa lời. Nhưng dù
thấy bộ dáng không chút hứng thú ấy, Đông Đan Cửu Trọng vẫn như cũ hưng trí bừng bừng, chọn trong hơn
mười kiện y phục một chiếc trường bào thêu hoa sen bằng chỉ bạc mặc vào người
y.
Dựa
lưng trên chiếc ghế gỗ đàn hương điêu khắc tinh xảo, thúy sắc trường bào rủ
xuống đất, khiến dáng người phản chiếu
trong gương đồng càng thêm thon dài tinh tế, một cơn gió thổi vào từ tiền sảnh,
làm mái tóc dài mượt như tơ phiêu tán. Thân hình yếu nhược, giống như sắp bay
theo gió.
"Phụ
vương!" Đông Đan Cửu Trọng chợt nổi lên một trận kích động, ôm lấy Đông
Đan Lung từ phía sau.
Y
hơi ngẩn ra, thúy sắc mâu quang khẽ động, "Làm sao vậy?"
Chôn
đầu tại bả vai gầy yếu của Đông Đan Lung, Đông Đan Cửu Trọng buồn rầu nói:
"Phụ
vương, hài nhi không thể sống thiếu người... đừng bao giờ bỏ con lại một
mình..."
Nghe
thấy trong âm điệu có áp chế sợ hãi, tâm Đông Đan Lung chợt ẩn ẩn đau.
Nhất định là những lời ta nói đêm qua đã
dọa sợ hắn, Trọng nhi dù có sớm thành thục cũng mới chỉ là một đứa nhỏ mười
chín tuổi, mỗi ngày giữa chốn thâm cung gian hiểm giãy dụa cầu sinh còn muốn
quan tâm đến ta, đều là ta hại hắn...
Bi
thương kéo đến, hốc mắt không tự chủ nóng lên, cố gắng vươn tay vuốt lên mái
tóc Đông Đan Cửu Trọng, lúc bàn tay vô lực rơi xuống liền được hắn bắt lấy.
Đông Đan Lung ngước mắt, nhìn xuyên qua màn thủy quang mênh mông tới một tia
mong mỏi trong mắt Đông Đan Cửu Trọng, "Phụ vương đáp ứng ngươi, tuyệt đối
sẽ không suy nghĩ nhiều nữa."
Trọng nhi là lí do duy nhất để ta kéo
dài hơi tàn, vậy đối với hắn, ta cũng là nguyên nhân để hắn cố gắng đi?
Đông
Đan Lung hạ thấp mi mắt, yên lặng suy nghĩ.
Ít nhất cũng nên vì hắn mà sống...
"Phụ
vương!"
Đông
Đan Cửu Trọng cười sáng lạn, ôm lấy Đông Đan Lung thật chặt. Y cũng tùy ý để
hắn ôm, một cỗ ấm áp lan tỏa toàn thân. Cứ như vậy phụ từ tử hiếu hồi lâu (thật xao=)))), Đông
Đan Cửu Trọng mới bằng lòng buông y ra, mà khi nhìn đến khóe mắt có chút ướt
của hắn, trong lòng Đông Đan Lung lại càng thêm cảm động, trên gương mặt tuyệt
mĩ hiện lên một tia cười ngọt ngào, đôi môi đỏ mọng câu lên, lộ ra hàm răng
trắng muốt.
Đông
Đan Cửu Trọng nhìn Đông Đan Lung, trong
chớp mắt hiện lên lửa dục mãnh liệt, cơ hồ không nhịn được sẽ kéo y vào lòng,
hung hăng hôn lên đôi môi kia! Nhưng hắn rốt cuộc cũng nhịn xuống, âm thầm siết
chặt nắm tay, trên gương mặt trước sau vẫn duy trì một vẻ vân đạm phong khinh.
Đông
Đan Cửu Trọng chỉ vầng trăng, cười nói: "Phụ vương, nơi này tuy không nhìn
thấy ánh trăng, nhưng ta họa vầng trăng này không phải so với trăng trên trời
càng lớn, càng đẹp hơn sao?"
Đêm
trung thu đúng là thời điểm tốt, đáng tiếc Khóa Vân điện lại bị tường cao bao
quanh, ánh trăng khó lọt, cho dù có thấy được cũng chỉ khiến Đông Đan Lung nhớ
tới chính mình mà bi thương.
Đông
Đan Lung bật cười. Nhìn thấy y khóe môi hơi gợi, Đông Đan Cửu Trọng tâm tình
thật tốt, hắn hao hết tâm tư cũng chỉ muốn có được một mạt cười yếu ớt này.
Đông
Đan Cửu Trọng kéo tay Đông Đan Lung, "Vậy chúng ta ngắm trăng tại đây,
người thấy có được không?"
"Ân."
Biết
Đông Đan Cửu Trọng hao hết tâm tư muốn mình được vui vẻ, Đông Đan Lung cũng
không nỡ làm hắn mất hứng, chiếc cằm trắng noãn như bạch ngọc điểm nhẹ.
Đông
Đan Cửu Trọng lại nói, "Nếu chỉ ngắm trăng thì thật vô vị, hài nhi nhớ
trước đây phụ vương từng dạy con chơi cờ, không biết bây giờ người có hưng trí
tái chỉ giáo hài nhi?" Đông Đan Lung đã hơn mười năm không chơi cờ, nghe
vậy trong lòng đương nhiên khẽ động, lại hỏi:
"Hiện
tại là giờ gì rồi?"
Biết
còn sớm, Đông Đan Lung mới đối Đông Đan Cửu Trọng gật đầu, vỗ tay một cái, Liên
Nhi liền bưng bàn cờ lên.
Đông
Đan Lung từ sau khi gân tay gân chân bị cắt đứt, tứ chi mặc dù có thể động
nhưng hoàn toàn không có lực, ngay cả nhấc một viên cờ cũng phi thường khó
khăn. Đông Đan Cửu Trọng ngồi cạnh, choàng cánh tay qua bờ vai gầy yếu nhẹ
nhàng đặt lên mu bàn tay y, đợi Đông Đan Lung nghĩ xong kì lộ (đường đi cờ) liền nắm lấy đầu ngón tay
y, giúp y nhón lấy quân cờ đặt lên bàn.
Ván
cờ dần dần phức tạp, đặc biệt do Đông Đan Lung đã nhiều năm không chơi cờ,
thường nhìn thế cờ ngang dọc tới xuất thần, lâu lâu mới hạ một con. Đông Đan
Cửu Trọng vẫn mỉm cười chờ đợi, nhân lúc y xuất thần liền chia hoa quả thành
miếng nhỏ, uy đến bên miệng y.
Bất
tri bất giác thời gian trôi qua, Đông Đan Cửu Trọng lại uy Đông Đan Lung thêm
mấy chén rượu mơ, bỗng Đông Đan Lung thấy thấy thân mình dần nóng lên, muốn nhìn
về phía đồng hồ cát đặt trên án, lại bị thân hình Lâm Tranh che khuất.
Cho
dù không xem được, Đông Đan Lung cũng biết đã muộn so với y dự tính nhiều lắm,
liền gắng đối Đông Đan Cửu Trọng lộ ra một chút cười: "Trọng nhi, ta mệt
rồi."
"Ván
cờ này đã hạ đâu!" Đông Đan Cửu Trọng cũng cười nói.
Y
lắc đầu, khẽ nhíu mày, "Ta mệt mỏi, ngày mai chơi tiếp đi." Dứt lời
liền muốn rút tay ra khỏi bàn tay Đông Đan Cửu Trọng, lại bị hắn kéo trở lại,
nắm chặt.
"Phụ
vương, để nhi thần ở cùng người thêm chốc lát."
Thân
mình càng ngày càng khó chịu, hai gò má nóng lên một mảnh, khiến Đông Đan Lung
khó chịu nhíu mi, nói với Đông Đan Cửu Trọng:
"Trọng
nhi, ôm ta đến giường đi, ta... ta muốn ngủ."
"Vâng,
phụ vương." Đông Đan Cửu Trọng sảng khoái đáp ứng, ôm y đến giường.
Đông
Đan Lung như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, lại thấy Đông Đan Cửu Trọng
không rời đi mà ngồi xuống bên giường.
"Trọng
nhi, ngươi đi ra ngoài!" Đầu ngón tay không tự chủ co rút, biết mình sắp
không nhẫn nại được, Đông Đan Lung trong lòng sốt ruột, ngữ khí cũng trở nên
gay gắt. Đông Đan Cửu Trọng thần sắc không đổi, xoay người kề trán vào má y,
"Phụ vương, mặt của người thực nóng, nhất định là quần áo quá dày rồi, để
hài nhi giúp người cởi bớt." Dứt lời, hắn thật sự đưa tay ra cởi khuy áo
Đông Đan Lung.
Đông
Đan Lung vặn vẹo thân mình muốn tránh, nhưng thế nào cũng không trốn khỏi bàn
tay của Đông Đan Cửu Trọng. Ngoại bào, trung y từng chiếc từng chiếc rơi ra,
tiếp đến cả tiết khố cũng bị kéo xuống, y gấp đến độ gương mặt đỏ bừng, liên
tiếp nói: "Trọng nhi, không cần... không cần..." Tiếc rằng thân thể
suy yếu vô lực, mới giãy dụa vặn vẹo vài cái, Đông Đan Lung đã phát ra tiếng
thở dốc tinh tế.
Chính
là một động tác trấn an đơn giản đó cũng khiến thân mình Đông Đan Lung nóng
lên, y bất an tránh khỏi cánh tay Đông Đan Cửu Trọng, thanh âm ngắt quãng:
"Trọng
nhi, ngươi... ngươi đi ra ngoài."
"Không
được, phụ vương." Đông Đan Cửu Trọng lắc đầu, thần sắc ôn hòa mà kiên định
cự tuyệt yêu cầu của y.
Trong
nháy mắt, Đông Đan Lung không kịp phản ứng, chỉ biết trừng mắt kinh ngạc nhìn
hắn, đôi mắt thúy sắc mở thật to, lóng lánh giống như ngọc bích thượng đẳng.
Đông
Đan Cửu Trọng nhịn không được lại gần nhẹ nhàng hôn trên gương mặt xinh đẹp ấy,
sau đó đẩy y nằm xuống. Lớp sa bên giường được hạ xuống, ánh cung đăng nhàn
nhạt chiếu qua, khiến tuyết trắng thân thể hiện lên xinh đẹp vô ngần. Đông Đan
Cửu Trọng vươn đầu ngón tay đặt lên một bên nhũ châu đỏ hồng mềm mại, khiến y
nháy mắt run lên, sau đó, thắt lưng hạ xuống càng ngày càng thấp, áp đôi môi
lên bên kia.
"Ân..."
Tiếng
rên rỉ thoải mái không kiềm chế được thoát ra từ đôi môi đỏ mọng, trước ngực
một đôi nhũ tiêm hồng nộn đã đứng thẳng, tựa như trái chín trên cây mời gọi
người tới hái.
Chợt
nhận thấy chính mình lại ở trước mặt đứa con rên rỉ giống như dâm phụ, Đông Đan
Lung thoáng chốc trắng bệch hai má.
Đôi
môi Đông Đan Cửu Trọng dần trượt xuống dưới, lướt qua khuôn ngực trơn nhẵn, vòng
eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài bị nhấc lên lộ ra nụ hoa sưng đỏ. Thân mình
nhiều ngày chưa được an ủi dưới tác dụng của xuân dược trở nên câu dẫn liêu
nhân. Một cơn gió lạnh thổi qua, dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của Đông Đan
Cửu Trọng, nụ hoa khẽ mấp máy, chảy ra chất lỏng trong suốt.
Đông
Đan Lung nhắm chặt mi mắt, cả người run run, vì thân hình dâm đãng lộ ra trước
con mà cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Đặt
những nụ hôn vụn vặt trên cặp đùi trắng nõn, Đông Đan Cửu Trọng cẩn thận âu yếm
thân mình yếu ớt mẫn cảm, đầu ngón tay dừng tại bắp đùi, rồi dần dần xâm nhập,
cuối cùng đến trước nụ hoa, loanh quanh thăm dò.
Đông
Đan Lung rốt cục mở mắt, hoảng hốt lắc đầu cự tuyệt, "Trọng nhi, không
cần, không cần!" Thân mình run rẩy, nước đảo vòng quanh hốc mắt, tùy thời
liền có thể lăn ra.
Đông
Đan Cửu Trọng biết y sợ hãi cùng xấu hổ, vươn mình đặt môi lên khóe mắt ướt át
của y. Nụ hôn cẩn thận cùng ôn nhu khiến thân thể càng thêm khô nóng, Đông Đan
Lung ánh mắt mông lung, cổ họng vụn vặt nỉ non:
"Trọng
nhi... để ta ngủ, ngươi đi ra ngoài... đừng, đừng như vậy..."
Mái
tóc đen thật dài theo từng động tác mà lay động trên da thịt trắng nõn như
tuyết ánh lên lưu quang hoa thải, chiếc cằm tinh xảo nghếch lên, tứ chi thon
dài, vòng eo nhỏ nhắn, khóe mắt điểm điểm lệ quang không có chỗ nào không kích
thích thú tính của nam nhân. Đông Đan Cửu Trọng cơ hồ không áp chế nổi xúc động
trong lòng, không nhớ rõ đã thầm hít sâu bao nhiêu lần mới có thể đem ánh mắt
tràn ngập dục hỏa khôi phục tự nhiên.
"Phụ
vương, hài nhi chính là muốn người có thể hảo hảo ngủ một giấc mới làm như
vậy."
Ôn
nhu nói xong, Đông Đan Cửu Trọng đem đầu ngón tay tiến vào, nhất thời, nụ hoa
đói khát đã nhiều ngày hé ra cái miệng nhỏ nhắn, hân hoan chảy ra mật nước,
giống như muốn ăn luôn đầu ngón tay của hắn. Chậm rãi xâm nhập, mị thịt sưng đỏ
đem đầu ngón tay mút lấy, gắt gao bao vây. Ngón tay chuyển động trong mật đạo,
chợt chạm tới một điểm hơi gồ lên trên nội bích, thoáng chốc, cảm giác tê dại
bủn rủn lan truyền khắp toàn thân. Đông Đan Lung nháy mắt trở nên căng thẳng, y
nín thở, thân mình run run giống như lá cuốn bởi gió thu.
Đông
Đan Cửu Trọng di động đầu ngón tay, liên tiếp ma sát vào điểm mẫn cảm.
"Không!
A..." Đông Đan Lung không nhịn được rên lên.
"Phụ
vương, hài nhi sẽ không thương tổn người, sẽ không sao hết, thả lỏng... thả
lỏng, sẽ rất thoải mái..."
Đông
Đan Cửu Trọng ôn nhu hống Đông Đan Lung, ngón tay không hề ngừng trừu sáp trong
cơ thể y, tay kia đặt lên dục vọng đã đứng thẳng, nhẹ nhàng xoa nắn khiến thân
hình Đông Đan Lung không khống chế được run rẩy. Thanh âm vang lên theo ngón
tay trừu động, tinh tế mà dâm mĩ.
Dược
tính lưu lại trong cơ thể được thoả mãn, mỗi phân mỗi tấc da thịt dưới kích
tình ửng lên một màu hồng mê người. Lỗ chân lông thoải mái giãn nở, mồ hôi tinh
tế chảy ra mang theo hương thơm đậm chất tình dục . Ngón tay thành thục âu yếm
từng chỗ mẫn cảm trên thân thể, khoái cảm như thuỷ triều ập tới khiến Đông Đan
Lung cảm thấy chính mình như sắp phát điên, khó thể khống chế vặn vẹo thân
mình, uyển chuyển rên rỉ, sau cùng còn nức nở khóc lên. Mật nước từ cơ thể một
lần lại một lần xuất ra, thân mình xụi lơ trên giường, không ngừng run rẩy.
Thấy vậy, động tác của Đông Đan Cửu Trọng cũng dần dần nhẹ nhàng, cuối cùng
khiến y chìm trong khoái cảm ngọt ngào mà mê man đi...
Đáng lẽ chưa có chap mới đâu, nhưng để ăn mừng 1000 pv nên ta post sớm nha :D nhà ngừi ta ăn mừng nửa triệu pv, nhà m` hẻo lánh thì ăn mừng 1000 pv vậy *bắn pháo bông*
E, sao khong thay moi nguoi com gi vay? Ta la nguoi dau tien com dc ko? T cung thich truyen nay lam, co len nang nhe. Ma nang co biet no bao nhieu chuong ko?
Trả lờiXóahíc, nhà cửa vắng vẻ ta cũng buồn lắm ;__;
Trả lờiXóatruyện này có 10 chương nàng ạh, rất tiếc là ko có phiên ngoại
E, ta cung muon co phien ngoai ah!*day day* uh chiu dau!*day day*
Trả lờiXóathế nàng múa bút luôn một cái đi :)) ta thì dân tự nhiên, chịu hẳn rồi :))
Trả lờiXóachẹp nàng nên đy quảng cáo hềnh ảnh đy or tóm mấy bộ đam mỹ hấp dẫn về chắc chắn các sắc lang khác xẽ mò qua nhà nàng ăn xôi thịt thâu hô hô hô =]]
Trả lờiXóatừ từ rùi cũng đông người ghé mờ, như ta nè, dạo vòng vòng thế nào mò vào được nhà nàng :D
Trả lờiXóathanks nàng nhìu nha, truyện nàng edit hay lắm, ta đọc bằng đt nên ko like đc, ko bit làm thế nào, đành âm thầm ủng hộ vậy, cố lên nha, chúc nhà nàng càng ngày càng có nhìu truyện hay ^^
Trả lờiXóa