Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Tình nan tự chế - Chương 7.2


Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng

Nói xong, Đông Đan Cửu Trọng chắp tay sau lưng, bước về phía trước. Hắn thân là Thái tử lại thêm thần sắc thản nhiên giống như đi dạo giữa sân, đám thị vệ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, không biết có nên ngăn trở, mà Đông Đan Quế nhất thời cũng quên quát mắng, trơ mắt nhìn hắn đi đến bên Đông Đan Lung. Trái lại, cung nữ đang quỳ phía sau Đông Đan Lung có phản ứng trước tiên, dừng việc trừu động dâm cụ, sợ hãi nhìn hắn:

"Thái, thái tử...?"

Đông Đan Cửu Trọng không nói nửa lời, tay phải vung lên tát cung nữ một cái thật mạnh. Hắn nhìn qua tao nhã nhưng lực tay thực lớn, một bạt tai đã khiến đầu nàng lệch qua một bên, khóe môi tứa máu.


Mọi người chưa từng thấy qua một mặt thô bạo như vậy vị Thái tử nổi danh khiêm tốn nhã nhặn này, đều ngơ ngác nhìn hắn không dám tin.

Đông Đan Cửu Trọng mặt không đổi sắc, lại phất tay, "Ba" một tiếng, cung nữ bị đánh tới ngã trên mặt đất, tay nắm phần cán cũng lỏng dần rồi buông hẳn. Thoáng chốc, dâm cụ đen sì dữ tợn theo cơ thể bị thương của Đông Đan Lung rơi xuống trên thảm, phát ra một thanh âm trầm đục.

Đến lúc này, mọi người mới phục hồi tinh thần.

Quay đầu, Đông Đan Cửu Trọng nhìn hai cung nữ còn lại, đôi mắt thâm sâu như hồ nước chợt hàn quang đại thịnh, tựa như hai mũi tên bắn khiến cánh tay đang giữ lấy Đông Đan Lung của hai cung nữ nhũn ra. Thân thể mềm yếu vô lực không còn được chống đỡ, Đông Đan Lung đột nhiên ngã xuống.

"Lung!"

Mắt thấy đầu y sắp sửa va vào góc giường, Đông Đan Quế quát to một tiếng, bật dậy vừa muốn lao tới, đã thấy Đông Đan Cửu Trọng quỳ xuống mặt đất, cánh tay phải mau lẹ vươn ra, ôm lấy thân hình trắng nõn vào lòng. Đột nhiên bị ôm vào lồng ngực ấm áp, Đông Đan Lung mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của đứa con ngay trước mặt, đột nhiên tỉnh táo lại.

"Trọng nhi, mặc kệ ta... đi mau đi!"

Đông Đan Lung không ngừng dùng cánh tay vô lực đẩy Đông Đan Cửu Trọng giục hắn rời đi. Mông lung thuý mâu ngập trong thuỷ quang, mang theo bối rối bất an khiến Đông Đan Cửu Trọng đau lòng không thôi, cởi ngoại bào trên người xuống bao lấy y, ôn nhu nói:

"Phụ vương, người không cần phải lo cho hài nhi."

Thấy hai người thân thiết ngả vào nhau, Đông Đan Quế cao giọng thét to:

"Đông Đan Cửu Trọng, buông y ra!"

Nhưng hắn vẫn chỉ lo trấn an Đông Đan Lung trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn hai má y, ôn nhu nói:

"Là hài nhi không đúng, khiến phụ vương sợ hãi. Đông Đan Quế căn bản không làm gì được ta, người không cần lo lắng."

"Được! Nói được lắm!..." Giận quá hóa cười, Đông Đan Quế hướng Đới đao thị vệ trong điện phất tay, "Thái tử âm mưu làm phản, phạm tội tày trời, trẫm lệnh cho các ngươi đương trường xử quyết hắn!"

"Chúng thần lĩnh mệnh!"

Thủ lĩnh thị vệ ôm quyền, rút đao đeo tại thắt lưng, bước nhanh về phía Đông Đan Cửu Trọng, đột nhiên lại không thấy có tiếng động gì, Đông Đan Quế không kiên nhẫn quay đầu lại, chỉ thấy một mũi đao sáng lóa  thò ra từ ngực thủ lĩnh thị vệ, dưới cái nhìn chăm chú của hắn chậm rãi rút lại phía sau. Bạch đao tiến vào, hồng đao đi ra, thủ lĩnh thị vệ nháy mắt tắt thở, thân hình nặng nề ngã xuống.

Mọi người còn đang sửng sốt, từ ngoài xông vào hơn hai mươi Cấm vệ quân huy đao chém về phía mười Đới đao thị vệ, đám thị vệ cũng ào lên phản kích, nhưng đánh không lại Cấm vệ quân sớm đã có chuẩn bị, nhân số lại đông hơn.

Đao quang lóa mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục. Đới đao thị vệ từng người từng người ngã xuống, tiên huyết lưu lại trên khôi giáp chạm khắc phượng hoàng phi thiên của Cấm vệ quân thành đóa đóa hoa hồng.

Mắt thấy thuộc hạ đột nhiên trở giáo chĩa về phía mình, Đông Đan Quế sắc mặt trắng xanh, mà Lâm Phi bên cạnh thì liên tục kêu to:

 "Người đâu! Hộ giá! Hộ giá!"

Nhưng dù hắn có kêu đến khàn cả giọng bên ngoài vẫn không có nửa người tới, ngược lại Đông Đan Cửu Trọng lại bày ra cái vẻ mặt đó là chuyện đương nhiên.

Vẫn bình tĩnh, cài tới chiếc nút áo cuối cùng của  ngoại bào đang khoác trên người Đông Đan Lung , rồi ôm lấy y bằng cả hai tay, bước qua tấm thảm lông dê đã nhiễm huyết, ôn nhu đặt Đông Đan Lung lên giường.

"Ai dám tiến lên?"

Đới đao thị vệ thoáng chốc đã bị giết sạch sẽ, Đông Đan Quế vẫn hiên ngang đứng, mắt lạnh quét ngang mang theo uy thế bức người, khiến Cấm vệ quân đều chần chừ, không dám mạo phạm.

Đông Đan Quế quay đầu nhìn Đông Đan Cửu Trọng, "Ngươi không có khả năng điều khiển được toàn bộ Cấm vệ quân, thâm cung nội uyển thủ vệ sâm nghiêm, muốn mang theo một phế nhân rời khỏi căn bản là vọng tưởng, mà nếu ngươi dám thương tổn trẫm mảy may thì càng không thể còn mạng xuất cung!"

"Ta căn bản không có ý định xuất cung." Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói, không hề ngẩng đầu nhìn Đông Đan Quế, ánh mắt vẫn chuyên chú trên người Đông Đan Lung: "Phụ vương, thực xin lỗi! Hài nhi không nói trước cho người rõ, khiến người  phải sợ hãi."

Đông Đan Lung lắc đầu, không nói gì. Y xuất thân đế vương gia, đối với quyền lực đấu tranh, binh biến bạo loạn sớm đã nhìn thành quen. Hơn nữa tay lúc này đang được Đông Đan Cửu Trọng nắm lấy, tâm tư cũng đã trấn định được mấy phần.

Có chút bất an, khóe mắt khẽ đảo qua Cấm vệ quân trong điện, rất nhanh lại thu hồi, Đông Đan Lung nhẹ nhàng hỏi:

"Trọng nhi... Ngươi có tự tin?"

"Đúng vậy." Thanh âm hồi đáp của Đông Đan Cửu Trọng cũng không có gì đặc biệt, lại khiến Đông Đan Lung nháy mắt yên lòng, cúi đầu xuống không hỏi thêm nữa. 

Đông Đan Quế nhìn chằm chằm vào gáy của Đông Đan Cửu Trọng, rành rọt nói:

"Ngươi cho là có thể dựa vào Triệu Nhất Sùng tới cứu? Nói luôn cho ngươi biết, sau khi ngươi tiến cung, trẫm đã sai người mang thủ lệnh (cái "như trẫm thân lâm" í) xuất cung điều động Tây Bắc đại doanh, mười lăm vạn binh mã phút chốc sẽ vào kinh, đến lúc đó ngươi chỉ còn đường chết, chẳng bằng hiện tại đầu hàng, không chừng trẫm còn có thể miễn cho ngươi tử tội."

Vừa mới dứt lời, một thanh âm thật trầm bỗng vang lên phía sau:

"Hoàng thượng muốn nói tới thủ lệnh này sao?"

Đang tiến nhanh vào Khóa Vân điện là một người khiến Đông Đan Quế không dám tin, hắn không tự chủ được trừng lớn hai mắt:

"Vạn Tử Bân?"

Vạn Tử Bân trơ như khúc gỗ lướt qua hắn, tiến đến bên giường hướng Đông Đan Cửu Trọng quì xuống:

"Khấu kiến Thái tử, thuộc hạ đến chậm."

Cầm lấy thánh chỉ trên tay Vạn Tử Bân, vừa mở ra nhìn, Đông Đan Cửu Trọng liền mỉm cười, đưa tay vỗ vai hắn:

"Tử Bân, ngươi làm tốt lắm!"

Được Đông Đan Cửu Trọng khen, Vạn Tử Bân ngoác miệng cười, hàm răng chỉnh tề trên nền da ngăm đen trở nên đặc biệt nổi bật.

"Các ngươi sớm đã liên thành nhất tuyến?(nối thành một đường = cùng phe)" Cho dù tận mắt nhìn thấy, Đông Đan Quế vẫn khó có thể tin.

Đông Đan Cửu Trọng đảo mắt, thản nhiên nói:

"Những năm gần đây, nhi thần thực cảm kích phụ hoàng, bởi vì... chỉ cần là quan viên cùng ta hữu lễ, người đều thực vừa ý trọng dụng họ."

Ngày đó tranh chấp cùng Vạn Tử Bân chẳng qua là một màn kịch do Đông Đan Cửu Trọng dựng lên, đúng như hắn sở liệu, Đông Đan Quế lập tức cất nhắc Vạn Tử Bân, giữ ở bên người.

"Hảo! Cửu Trọng, ngươi thực tiến bộ!"  Tình thế trước mặt bất lợi, Đông Đan Quế vẫn không lộ ra thần sắc sợ hãi, ngược lại chậm rãi ngồi xuống, "Trẫm thế nào cũng không ngờ được Vạn Tử Bân là người của ngươi. Tâm kế bụng dạ như vậy, âm mưu xảo trá như vậy, Lung so ra kém ngươi nhiều lắm."

"Cũng như nhau cả thôi." Đông Đan Cửu Trọng cười nhẹ, chậm rãi nói: "Phụ hoàng chẳng lẽ không an bài nội ứng bên người nhi thần sao? Tỷ như: Cửu Môn đề đốc Tôn Thiên Hồng?"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Đông Đan Quế lạnh lùng phủ nhận.

Đông Đan Cửu Trọng cười châm biếm: "Triệu Nhất Sùng hồ đồ, nhưng không có nghĩa là nhi thần cũng vậy. Tôn Thiên Hồng thực được phụ hoàng tín nhiệm mới có thể ngồi lên ghế Cửu Môn đề đốc, tuy Triệu hoàng hậu là muội muội của thê tử hắn, Triệu Nhất Sùng là nhạc phụ hắn, nhưng chỉ cần hắn vì phụ hoàng mà lập được công lớn, ngươi đương nhiên sẽ không vì chuyện của Triệu gia mà giáng tội. Nếu ta mà là hắn chắc chắn cũng sẽ bán đứng nhạc phụ của mình thôi."

Đến lúc này sắc mặt của Đông Đan Quế mới trở nên xanh mét.

Gương mặt tuấn tú của Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, hai mắt lại giống như hai thanh lợi kiếm chĩa thẳng vào Đông Đan Quế, chậm rãi nói:

"Phụ hoàng không chỉ chán ghét nhi thần, mà cũng chán ghét đám ngoại thích Triệu gia. Vốn tưởng có thể xử lí nhi thần trước, đợi lát nữa đám người đó trong lòng hoảng loạn thì Tôn Thiên Hồng chợt đảo ngược đầu thương, lấy tội danh cấu kết mưu phản nhổ tận gốc Triệu gia? Nhưng ngươi lại sợ Tôn Thiên Hồng phản bội, nên đồng thời điều động Tây Bắc đại doanh, để đảm bảo trăm sự không có một kẽ hở."

Chòm râu đen nhánh chỉnh tề trên khuôn mặt không ngừng rung động, Đông Đan Quế không nói gì, nhưng Lâm Phi đứng sau hắn đã sắc mặt trắng bệch, bởi những gì Đông Đan Cửu Trọng nói đúng là kế hoạch nguyên bản của Đông Đan Quế.

Xem thần sắc hai người bọn họ, Đông Đan Cửu Trọng cười, thong thả nói tiếp, "Phụ hoàng vẫn luôn tính toán ta, mà ta cũng vậy. Ta đã quá rõ tính cách của ngươi, luôn thích làm lớn chuyện, lại giám sát ta như cái đinh trong mắt, nên sau khi biết ta cấu kết với Triệu gia mưu phản, nhất định sẽ không tùy tiện giết ta, mà đợi tới khi ta tưởng sắp thành đại sự sẽ triệu tiến cung để sỉ nhục một phen, giống như mèo vờn chuột, đúng là tác phong quen thuộc của ngươi."

Vừa nói, trong mắt Đông Đan Cửu Trọng vừa hiện lên hận ý. Hắn không muốn để người khác thấy, không dấu vết hạ thấp mi mắt, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên trán Đông Đan Lung, cảm giác mềm mại trơn nhẵn khiến hận ý trong lòng dần lui tán, tiếp tục nói: "Nguyên nhân chính là bởi ngươi có loại tính cách này, mới có thể tiến hành hết thảy thuận lợi như vậy. Ngươi hoàn toàn giống như suy nghĩ của ta, thậm chí còn vì nhi thần chuẩn bị địa phương hẻo lánh như thế này, phụ hoàng, nhi thần thực sự phải cảm ơn người."

"Hừ!" Đông Đan Quế hừ lạnh một tiếng, siết chặt nắm tay, "Dù Vạn Tử Bân là người của ngươi, ngươi cũng không có khả năng mua chuộc được hết ba vạn Cấm vệ quân trong cung, những người khác tùy thời đều có thể phát hiện được tình hình của trẫm, trong cung có biến, cho dù không có thủ lệnh Tây Bắc đại doanh cũng sẽ tiến kinh hộ giá."

"Kỳ thực, nhi thần cũng rất hi vọng bọn họ tiến kinh, bất quá, là do ta chỉ định thời điểm, tình hình thôi."

Sắc mặt Đông Đan Quế càng thêm khó coi, "Ngươi còn chưa thành công đâu!"

Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười như gió xuân.

"Bởi vì ngươi chưa thảm bại."

Dạo này ai cũng bận thi cử nhỉ ;__; vào nhà nào cũng thấy ít hàng mới :(

6 nhận xét:

  1. cho mai moi thay chap moi cam on nang (^ ^)

    Trả lờiXóa
  2. ta thích truyện này, giờ mới biết nàng edit, thanks nàng nhiều.
    hết truyện ta sẽ nhận xé nhiều hơn, dù sao em Lung cũng là 1 trog những em thụ ta thương cảm nhất

    Trả lờiXóa
  3. hì, cũng sắp hoàn rồi ah :p qua đợt thi cử này ta sẽ dồn sức làm cho xong luôn
    còn Lung thì... ai bảo ẻm đẹp quá làm chi :-s

    Trả lờiXóa
  4. ứ hự ta thjck uke mĩ pại thực mĩ ta mới thấy ngược luyến đọc nó mới hàm súc =]] thế thì ta xẽ thấy chiện nó thật và lôi cuốn hơn

    p/s: chủ iếu thì thú tính nó trỗi dậy vs các mĩ nhưn thâu hớ hớ hớ

    Trả lờiXóa