Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
"Phụ
vương, phụ vương ~~~" Sau khi lệnh cho Vạn Tử Bân đem cả người sống lẫn
thi thể dời tới thiên điện, Đông Đan Cửu Trọng kéo y tụ (ống tay áo) ôn nhu lau đi mồ hôi không ngừng toát ra trên thái
dương Đông Đan Lung, "Phụ vương, người khó chịu lắm sao?"
Nghe
thấy nhi tử gọi, Đông Đan Lung chầm chậm mở
hai mắt, khó khăn lắc đầu. Một đôi thúy sắc nhãn đồng mông lung, hai má
vốn trắng như tuyết giờ đây hồng lên như đánh phấn, chạm nhẹ liền thấy nóng
bỏng.
Thấy
vậy, Đông Đan Cửu Trọng bất động thanh tức dời bàn tay xuống, cởi bỏ ngoại bào
trên người y, lập tức thấy sắc hồng trải khắp từ cần cổ thon dài tới mỗi tấc da
thịt trên toàn thân, đặc biệt tại những nơi mẫn cảm ngực cùng hạ phúc, màu sắc
lại càng diễm lệ tới kinh người.
Nhẹ
nhàng đem dây thừng vẫn trói buộc dục vọng nơi hạ phúc giải khai, dịch thể bắn
ra khiến ngón tay Đông Đan Cửu Trọng ẩm ướt, nhưng khi chuyển dời mục tiêu tới
trước ngực, hắn vẫn nhất thời tay chân lúng túng. Kim hoàn xỏ xuyên qua khỏa
nhũ châu kiều nộn bên trái, ánh lên những tia tà ác. Hắn mới khẽ đụng đầu ngón
tay khiến nó hơi hơi rung , Đông Đan Lung đã đau đến cả người chấn động, thắt
lưng không khống chế được cong về phía trước.
"Phụ
vương!" Thấy Đông Đan Lung như vậy, Đông Đan Cửu Trọng đau lòng vô cùng,
cuống quít rụt tay lại.
Đau
đớn ngược lại khiến Đông Đan Lung từ trong hôn mê, mơ hồ thoáng tỉnh táo lại,
thúy mâu mông lung ngập nước chậm rãi lưu động, dừng lại trước ngực đang đau
đớn. Trên nhũ tiêm đỏ tươi, kim quang chói mắt giống như một loại khuất nhục
thấu xương. Y vừa thẹn vừa giận, run rẩy dời tay tới trước ngực trái, mò mẫm
kim hoàn lạnh lẽo, giống như hận không thể dứt khoát giật nó xuống.
Đầu
ngón tay miễn cưỡng đặt trên kim hoàn, nhưng căn bản không dụng được lực nên lại
rơi xuống bên người, thúy mâu nhất thời đỏ lên, mi mắt giương cao, y run giọng nói với Đông Đan Cửu Trọng:
"Tháo...
tháo ra..."
Nhìn
thấy trong đôi mắt ấy tràn ngập khuất nhục cùng với không cam lòng, Đông Đan
Cửu Trọng chần chừ hồi lâu, rồi vươn tay hướng tới nhũ tiêm. Nháy mắt kim hoàn
được tháo xuống, lệ châu vẫn hàm tại vành mắt Đông Đan Lung rốt cục lăn xuống.
Tiểu châm tại miệng kim hoàn đã xé rách vết thương, huyết theo đó chảy ra giống
như một viên trân châu nho nhỏ, khiến nhũ tiêm mị hoặc càng thêm diễm sắc.
Đông
Đan Cửu Trọng nhất thời không thể tự khống chế, chậm rãi khom người hàm trụ
khỏa nhũ châu thụ thương...
Đau
nhói, Đông Đan Lung hít một ngụm khí lạnh, ngơ ngác nhìn Đông Đan Cửu Trọng
đang gục đầu trên ngực y, thóa dịch lạnh lẽo hơn nhiều so với nhũ tiêm đang
phát nhiệt theo miệng vết thương xâm nhập, một tia cảm giác khác thường chậm
rãi lưu động. Đang lúc y chưa biết phải làm sao, đầu lưỡi Đông Đan Cửu Trọng đã
chuyển động một vòng quanh nhũ tiêm, nhẹ nhàng lướt trên bề mặt. Nhũ tiêm mẫn
cảm nhanh chóng cứng lên, đau xót hòa lẫn tê dại, khoái cảm tới như chớp giật
khiến gương mặt y nháy mắt hồng thấu, không tự chủ được cất tiếng thở dốc.
Nhũ
tiêm nho nhỏ trướng lên gần gấp đôi. Theo từng động tác hấp duyện, liếm lộng,
thóa dịch theo cánh môi xuất ra, khiến nhũ tiêm kiều nộn được bao phủ bởi một
tầng nước trong veo sáng bóng. Mái tóc đen dài tán loạn, đôi mắt khép hờ, bộ
dáng tinh tế thở dốc có thể nói là tuyệt mĩ. Đông Đan Cửu Trọng nâng mắt, không
ngừng khát cầu, tham lam thu lấy từng biểu tình nhỏ bé của y.
Đúng
vào lúc này, phía sau truyền tới tiếng bước chân.
Đông
Đan Cửu Trọng nhíu đôi mày kiếm, nhanh như chớp vươn rộng hai tay hạ xuống màn
trướng, đồng thời, dục vọng nơi đáy mắt đã hoàn toàn tiêu thất, khôi phục lại
một mảnh thâm thúy.
Người
tiến vào là Trang Thanh cùng Lâm Tranh. Lâm Tranh đã đổi một thân mãng phục (cái này lúc trước đã chú thích, ta bổ sung
thêm là nó thêu giống hình rồng nhưng kém rồng một cái vuốt) sạch sẽ. Đông
Đan Cửu Trọng vẫy tay lệnh hắn tiến lên, đem ngọc bội tùy thân giao cho hắn.
"Cầm
nó tới Trấn quốc phủ, biết phải nói gì không?"
Lâm
Tranh mỉm cười, "Thái tử yên tâm! Chỉ là bệnh nhức đầu của Hoàng thượng phát
tác, hôn mê bất tỉnh nên triệu Thái tử tiến cung chăm sóc, nô tài đã thuộc làu
làu, nhất định sẽ không bị đám người Trấn quốc công nhìn ra sơ hở."
"Được
rồi, ngươi lui đi!" Đông Đan Cửu Trọng phất tay, Lâm Tranh cung kính lui
xuống. Chờ tiếng bước chân của hắn đã đi xa, Đông Đan Cửu Trọng mới lại nói
tiếp với Trang Thanh:
"Đã
tới thiên điện chưa?"
Trang
Thanh gật đầu, "Đã tới!"
Đông
Đan Cửu Trọng lại hỏi tiếp:
"Bộ
dáng mỗi người bên trong đều đã nhớ kĩ sao?"
"Mỗi
người đều nhớ kĩ."
Nghe
được đáp án khẳng định, Đông Đan Cửu Trọng vừa lòng gật gật đầu, sau đó chuyển
đề tài:
"Ta
muốn tới thiên điện cùng Vạn Tử Bân thương nghị chuyện trước mắt, ngươi lưu lại
bảo hộ phụ vương."
"Thuộc
hạ tuân mệnh!"
Trang
Thanh một bộ dáng chém đinh chặt sắt đáp ứng, nhìn hắn dựng thẳng người, Đông
Đan Cửu Trọng mỉm cười, quay đầu, tiến thân trên vào phía trong màn trướng, mềm
mỏng thì thầm với Đông Đan Lung vài câu. Trang Thanh tò mò nhìn lén, chỉ thấy
một đầu ngón tay trắng như bạch ngọc lộ ra khỏi góc màn, giống như muốn bắt lấy
y tụ Đông Đan Cửu Trọng, nhưng y tụ nháy mắt theo những ngón tay yếu ớt trượt
xuống.
"Phụ
vương không cần lo lắng, nhi thần nhất định sẽ cẩn thận."
Thanh
âm nhu hòa của Đông Đan Cửu Trọng truyền tới, Trang Thanh đã bắt đầu tưởng
tượng bộ dáng Đông Đan Lung đang đáp lại lời hắn, cũng tưởng tượng được cặp
thúy sắc nhãn đồng kia nhất định đang tràn ngập lo lắng tha thiết nhìn Đông Đan
Cửu Trọng.
Người đâu mà đẹp như tiên
nhân vậy, cũng khó trách Thái tử vẫn vướng bận trong lòng!
Đông
Đan Cửu Trọng vẫn kiên nhẫn hống Đông Đan Lung, cũng không biết qua bao lâu mới
lưu luyến đứng dậy, đi ra ngoài. Lúc ngang qua bên người Trang Thanh, hắn hạ
giọng nói:
"Trừ
ta ra, bất luận kẻ nào bước vào tẩm điện đều giết ngay không cần luận
tội."
Trang
Thanh gật gật đầu, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị.
----------------------------------
Phụng
mệnh Đông Đan Cửu Trọng, Lâm Tranh mang tin tức bình an của hắn tới cho đám
người Triệu Nhất Sùng. Tất cả đều thực mừng rỡ, mà Tôn Thiên Hồng đã phụng mệnh
Đông Đan Quế càng muốn dẫn Triệu gia tiến cung để chứng thực tội danh mưu phản,
nên cực lực thuyết phục bọn họ sớm định kế hoạch xuất binh bức vua thoái vị.
Triệu
Nhất Sùng mặc dù ẩn ẩn linh cảm không lành, nhưng chỉ cần nghĩ tới Triệu gia
hưng vong đặt cả vào canh bạc này, liền cũng trở nên nôn nóng, lập tức lệnh cho
đám nhi tử cùng nữ tế theo kế hoạch mà làm, để trưởng tử lãnh binh, còn mình
tọa trấn Trấn quốc phủ điều khiển hết thảy. Tất cả binh mã giờ Dậu tập hợp
trước Huyền Thanh môn, các cung nhân kinh hoàng chạy trốn, Cấm vệ quân không hề
có phòng bị, vừa đánh vừa lui tạo thành một trường hỗn loạn, khiến bọn họ thuận
lợi ngoài sức tưởng tượng đánh vào hoàng cung.
Phản
quân phất cờ hò reo, tiến vào hoàng cung cấm uyển, bất chợt đèn đuốc tứ phía
đều tắt. Triệu Thanh Thường lãnh binh cũng không phải tiết kiệm chút dầu đèn,
liền cảm giác được tình huống khác thường, đang muốn hạ lệnh lui quân thì cửa cung
bỗng nhiên đóng lại, tứ phía tường cung đều sáng rực lên, nhân ảnh trùng trùng.
Cấm
vệ quân toàn thân phủ kim giáp từ trên cao nhìn xuống (trên tường ạh), hàng vạn mũi tên đều hướng về một phía.
Cuối
cùng lại thành cá trong chậu, phản quân từ cao tới thấp đều không tự chủ được
bối rối. Đang lúc nhốn nháo, Tôn Thiên Hồng chợt tiến lên cao giọng:
"Tôn
Thiên Hồng ta là người của Hoàng thượng, phụng chỉ dẫn bọn họ vào cung, binh
tướng của Cửu Môn Đề Đốc lập tức có thể bắt giữ Triệu gia, đợi Hoàng thượng xử
lí!"
"Thiên
Hồng, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Ba
nhi tử của Triệu gia đồng thanh hét lớn, thủ hạ thân tín của Tôn Thiên Hồng lập
tức thúc ngựa về phía hắn, đem hắn hộ tại trung tâm.
Binh
lính của Cửu Môn Đề Đốc theo tinh kì (cờ)
hiệu lệnh, nhanh chóng biến trận. Phản quân nhất thời chia thành hai phía rõ
ràng, tả hữu đối lập, Cấm vệ quân có chút bối rối, nhưng trong lòng vẫn âm thầm
hưng phấn. Bọn họ dù đang giữ được địa lợi nhưng nhân số thủy chung vẫn thua
kém phản quân, nếu Tôn Thiên Hồng là người bên này thì thực sự quá tốt.
Đang
lúc bán tín bán nghi, chỉ thấy Tôn Thiên Hồng xuất từ trong vạt áo ra một hoàng
quyển (cuốn lụa vàng), đưa lên cao:
"Đây
là mật chỉ Hoàng thượng cấp cho bản quan!"
Cấm
vệ quân nhìn tới thánh chỉ trên tay Tôn Thiên Hồng, không ít người dời đi mũi
tên đang chĩa về phía hắn.
"Tôn
Thiên Hồng, ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ!"
Triệu
Quý Thường tính tình nóng nảy cùng thuộc hạ cao giọng mắng to, Tôn Thiên Hồng
ngoảnh mặt làm ngơ, nói với tứ phía:
"Hoàng
Thượng có chỉ, việc bình loạn lần này do bản quan chủ trì, Cấm vệ quân đều phải
theo hiệu lệnh của bản quan, phản đảng ngoài Triệu gia, còn có Thái..." Chữ
"tử" chưa ra khỏi miệng, một mũi lợi tiễn chợt xé gió lao đến, tựa
như lưu tinh xuyên nguyệt (sao băng xuyên
qua mặt trăng =.='), xuyên thẳng giữa hai hàng lông mày của hắn tới phía
sau, chỉ để lại một điểm hồng tại mi tâm.
ta càng ngày càng thik a Trang Thanh nha ;)) ko biết có phải xuyên không về ko nữa
oa là chap mới chap mới đó^0^
Trả lờiXóaHu hu có trời mới biết ta mong chap này như thế nào TT.TT
Thanks nàng nhiều nhiều ^ ^
eheheh thói quen cụa ta nà chỉ đọc chiện đã hoàn nên hok có khổ như mấy bợn hố hố hố =))
Trả lờiXóacảm ơn nàng.
Trả lờiXóaThanks nàng
Trả lờiXóa