Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
Warning: có H (định để to đùng ra nhưng chắc ai cũng chuẩn bị tinh thần cả rồi nên thôi vậy =.=')
Đu dây lại đong đưa, Đông Đan Lung nhắm hờ mi mắt, cảm nhận từng
làn gió nhẹ mát rượi thổi tới, nhẹ giọng:
"Trước kia là ta đẩy đu dây cho ngươi, hiện tại đã đảo
ngược."
"Hài nhi nguyện ý cả đời đều đẩy đu cho phụ vương." Đông
Đan Cửu Trọng thâm tình nhìn Đông Đan Lung, miệng thốt ra lời ngọt như mật.
"Nhân sinh thất thập cổ lai hi, phụ vương ba mươi sáu, một
đời này đã sắp hoàn, nhưng một đời của ngươi vẫn còn rất dài."
Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu: "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
tiện thắng khước nhân gian vô số; Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi
tại triêu triêu mộ mộ? Hơn nữa, ta tin phụ vương nhất định sẽ sống tới trăm
tuổi!"
( Thước kiều tiên - Tần
Quan
Phiên âm
Tiêm vân lộng xảo
Phi tinh truyền hận
Ngân Hán điều điều ám độ
Kim
phong ngọc lộ nhất tương phùng
Tiện
thắng khước nhân gian vô số
Nhu tình tự thủy
Giai kì như mộng
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng
tình nhược thị cửu trường thì
Hựu
khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch nghĩa:
Mây nhỏ khoe màu
Sao bay truyền hận
Sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua
Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian
Nhu tình như nước
Hẹn đẹp như mơ
Không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô thước
Tình này nếu như đã mãi lâu dài
Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều
Nguồn: http://tamvohoi.wordpress.com/2010/04/02/th%C6%B0%E1%BB%9Bc-ki%E1%BB%81u-tien-t%E1%BA%A7n-quan/
)
Nghe được lời hắn, gương mặt Đông Đan Lung chợt đỏ bừng. Y không
thể tĩnh tâm hưởng thụ thanh phong được nữa, đôi mắt vừa mới hé mở thành một
lục tuyến, liền thấy gương mặt Đông Đan Cửu Trọng như được phóng đại vài lần.
Môi kề môi, đầu lưỡi hắn linh hoạt luồn vào khoang miệng khẽ nhếch lên vì kinh
ngạc của Đông Đan Lung, đùa lưỡi chiếc lưỡi bên trong. Cánh môi bị mút tới
không có một khe hở, một loại khí tức cùng thóa dịch không phải của y không
ngừng quán tiến cổ họng.
Tới khi được buông ra, hai gò má trắng như tuyết của Đông Đan Lung
đã nhiễm hồng, cả người tê dại vô lực ngã vào lòng Đông Đan Cửu Trọng.
Đông Đan Cửu Trọng ôm lấy y, hạ xuống trán một nụ hôn như chuồn
chuồn lướt nước, ôn nhu nói:
"Phụ vương, chúng ta hồi cung đi!"
Vẫn còn thở dốc, Đông Đan Lung chỉ có thể giương một đôi thúy mâu
mờ mịt thủy quang nhìn Đông Đan Cửu Trọng, mà Đông Đan Cửu Trọng cũng đang nhìn
y, ánh mắt ôn nhu như nước, "Phụ vương, đêm nay hài nhi có thể ngủ cùng người
không?"
Mơ mơ màng màng, Đông Đan Lung thế nhưng lại gật đầu, đợi đến khi
y tỉnh táo lại, đã thấy trên gương mặt Đông Đan Cửu Trọng lộ ra hân hoan thần
sắc. (tự kí giấy bán thân =))))))
Nhìn hắn tươi cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng noãn, trong đầu Đông Đan Lung
chợt hiện lên bộ dáng khi hắn vẫn còn là một tiểu hài tử, mỗi khi được mình
khen ngợi đều lộ ra thần sắc thiên chân (ngây
thơ, hồn nhiên). Trong lòng chợt nổi lên một mạt cảm động, y rốt cục không
nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngả đầu vào lòng Đông Đan Cửu Trọng.
---------------------------------------
"A...a..."
Phù dung kim trướng buông xuống, dưới ánh nến đỏ lay động, một
thanh âm kiều suyễn rên rỉ như khóc như ngâm, khiến đám thái giám thị hầu trong
Càn Thanh cung nghe được đều mặt đỏ tới mang tai.
Trên long sàng to lớn, hai đạo thân hình trần trụi gắt gao giao
triền, tứ chi mảnh khảnh vô lực nằm sấp trên giường, hai bắp đùi trắng nõn được
mở ra hết cỡ, chỉ thấy hai cánh tuyết khâu nhếch lên thừa nhận công kích từ
phía sau. Thắt lưng dẻo dai không ngừng đong đưa, đại thủ mạnh mẽ hữu lực vỗ vỗ
cánh mông kiều nộn, đồng thời, cự vật đỏ thẫm tinh tráng không ngừng tiến xuất,
mỗi lẫn đều sáp tới nơi sâu nhất, cùng với bộ lông thô ráp nơi hệ rễ khiến lôi
khẩu một mảnh sưng đỏ.
"A...ân..." Đông Đan Lung đứt quãng rên rỉ, gương mặt
chôn ở gối đầu đã hấp đầy nước mắt, "Trọng nhi... ngô... Trọng
nhi..."
Tiếng nức nở vụn vặt rốt cuộc khiến người trên thân ngừng lại, hai
tay bị lôi kéo, thân mình vẫn giữ nguyên tư thế kết hợp bị lật lại, "A
~~~"
Mị thịt mẫn cảm cùng khí quan thô tráng ma sát một vòng, mãnh liệt
đau đớn hòa lẫn khoái cảm khiến phân thân nơi hạ phúc một trận run rẩy, lập tức
bắn ra.
"Phụ vương, người lại bắn, thực thoải mái sao?" Đông Đan
Cửu Trọng cười khẽ, đưa tay gạt mấy sợi tóc mướt mồ hôi trên hai má y.
Gương mặt diễm lệ như thiên tiên của Đông Đan Lung tràn ngập diễm
sắc, thúy mâu mơ màng, hai cánh môi đỏ mọng không ngừng thốt ra tiếng nức
nở.Lau đi lệ châu nơi khóe mắt y, Đông Đan Cửu Trọng cúi người hôn lên cặp môi
căng mọng, mà Đông Đan Lung cũng e lệ ngửa đầu hưởng ứng theo.
Lưỡi cùng lưỡi dây dưa thật lâu, thẳng đến khi rời nhau, đôi môi
của Đông Đan Lung càng hồng tới mê người.
Đầu lưỡi nóng ẩm dọc theo khóe môi, lướt qua cổ, lướt tới đâu da
thịt trơn nhẵn như tơ lụa đều không nhịn được run rẩy. Tiếp theo, Đông Đan Cửu
Trọng đặt môi lên lồng ngực đã ửng lên một màu hồng mê người, luân phiên liếm,
hút hai khỏa nhũ tiêm đã sớm đứng thẳng, khiến chúng đều ướt sũng như ngâm
nước...
Lúc sau, hắn vươn hai tay đồng thời kẹp lấy hai bên nhũ châu, chậm
rãi xoa nắn, khoái cảm dần lan ra, khiến Đông Đan Lung không tự chủ được cong
người giống như hưởng ứng theo ngón tay của Đông Đan Cửu Trọng. Tính khí vừa
mới xuất một lần lại dựng đứng lên, mật nước không ngừng rỉ ra nơi linh khẩu,
dọc xuống lướt qua hai khỏa ngọc cầu cùng nụ hoa vẫn đang hàm chứa cự vật. Mật
nước lạnh lẽo chậm rãi chảy qua, nụ hoa mấp máy truyền tới một cỗ cảm giác cơ
khát.
"Ngô..." Đông Đan Lung mơ màng thốt ra một tiếng kiều
ngâm, nụ hoa chợt co rút.
"Muốn?" Đông Đan Cửu Trọng cười hỏi, chỉ thấy gương mặt
xinh đẹp của Đông Đan Lung càng thêm hồng khiến hắn nhìn tới mê muội, nâng hai
chân y đặt lên vai, tiếp tục đĩnh động.
"A... ân... a...~~~~" Mỗi một lần trừu động đều tràn
ngập lực lượng, Đông Đan Lung có thể cảm giác được sung huyết mị thịt trong cơ
thể đang bị kéo căng tới cực hạn, mỗi phân mỗi tấc đều tương thiếp không một
khe hở. "Trọng nhi...ân...A!"
Vòng eo mảnh khảnh không ngừng vặn vẹo, khoái cảm giống như muốn đem y thiêu
đốt luôn, cũng không biết bị trừu sáp bao lâu, y thủy chung không nhịn được lại
xuất ra.
Cũng không nhớ nổi phân thân đã bắn ra bao nhiêu trọc dịch lên cơ
bụng rắn chắc của Đông Đan Cửu Trọng. Nhìn Đông Đan Lung bị yêu thương tới xụi
lơ vô lực, dục hỏa trong cặp đồng tử thâm thúy của Đông Đan Cửu Trọng càng thêm
mãnh liệt. Hắn nâng hai chân Đông Đan Lung lên thật cao, bắt đầu điên cuồng
luật động, mỗi lần đều tiến đến nơi sâu nhất, như muốn dùng cự vật đâm thủng
thân thể y.
Đông Đan Lung đã muốn kêu cũng kêu không nổi, chỉ tùy ý hắn mãnh
lực va chạm, nhíu nhíu cặp mày xinh đẹp, thúy mâu đã một mảnh mơ hồ. Lệ châu
cùng thóa dịch chảy ra từ khóe môi khiến gương mặt hoàn toàn ướt đẫm. Nhìn y
trầm luân trong khoái cảm dưới thân mình, Đông Đan Cửu Trọng rốt cục thỏa mãn,
cự vật chôn nơi nụ hoa nháy mắt bùng nổ, dịch thể nóng bỏng phun trên mị thịt
đã vô cùng mẫn cảm, khiến thân mình Đông Đan Lung lại một trận run rẩy.
Trước mắt tối sầm, Đông Đan Lung rốt cục mê man đi. Đợi đến đi
tỉnh táo lại, Đông Đan Cửu Trọng đã nằm bên cạnh, đem y ủng trong ngực. Mi mắt
chớp chớp một hồi, hé ra thúy mâu, vừa lúc Đông Đan Cửu Trọng khom mình hôn nhẹ
lên trán y.
"Phụ vương."
Trên tiểu kỉ đặt cạnh giường vắt mấy chiếc bố khăn, thân mình
giống như đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng nơi sâu nhất giữa hai chân vẫn truyền
tới cảm giác dinh dính. Y không khỏe di di đùi, liền cảm thấy xương cốt toàn
thân phát ra thanh âm, giống như muốn nứt vỡ, nhưng trọng yếu hơn là, dường như
nụ hoa đang chảy ra một ít chất lỏng ấm áp.
Không phải là...?
Nghi hoặc nhìn Đông Đan Cửu Trọng, còn chưa kịp hỏi, hắn đã nắm
tay Đông Đan Lung giành trước:
"Chỉ một đêm thôi!"
Đông Đan Lung ngay tức khắc liền biết Đông Đan Cửu Trọng quả không
có lộng đi dịch thể trong người y, nhất thời đỏ mặt.
"Không muốn!"
"Đâu có sao mà... Phụ vương, sáng mai tẩy sạch là được
rồi!" Đông Đan Cửu Trọng vừa nói vừa nhẹ nhàng cắn vành tai Đông Đan Lung,
tay trái đã đặt trên thắt lưng mềm mại nhẹ nhàng ma sát, "Hài nhi rất muốn
trong cơ thể phụ vương lưu trữ hương vị của mình... Được mà, được mà!"
Nghe Đông Đan Cửu Trọng nỉ non khẩn cầu, Đông Đan Lung vẫn luôn
nhịn không được mềm lòng, cụp mi mắt quay đầu đi nơi khác. Đông Đan Cửu Trọng
biết như vậy chẳng khác nào y đã đáp ứng, nhất thời cao hứng vô cùng, ôm y vào
lồng ngực, một bên hôn hôn, một bên vỗ về hống y ngủ. Đầu ngón tay lặng lẽ rơi
xuống song khâu, xoa nắn lôi khẩu ướt sũng. Đông Đan Lung tuy rằng ngượng ngùng
nhưng đã quá mệt mỏi, giãy dụa vài cái liền thiếp đi...
-------------------------------------------
Sáng hôm sau, Đông Đan Cửu Trọng tâm trạng vô cùng tốt (lại chả thế), thượng triều rồi, cùng
Đông Đan Lung đến Ngự hoa viên dạo chơi, hắn còn cố ý tới mật thất trong nam
thư phòng thăm cái kẻ đã bị hắn quên mất một thời gian.
Trong mật thất tối đen không nhìn rõ năm ngón tay, thế nhưng Đông
Đan Cửu Trọng vẫn thuần thục ngồi vào ghế tựa đặt giữa mật thất.
"Thật lâu không tới thăm ngươi, ngươi có nhớ ta không?"
'Kì thực không phải trẫm không nghĩ tới thăm ngươi, chính là gần
đây thật sự bộn bề nhiều việc, chính sự trên triều cố nhiên nặng nề, nhưng việc
tư cũng thật quá bận. Mẫu hậu tuần trước đã sinh một đôi long phượng thai ở
quan ngoại, nàng thực may mắn, sau khi bị ngươi lãng phí nửa đời thanh xuân,
còn có thể gặp gỡ chân ái. Kì thực ngoài ý muốn của ta nhất là Võ Thanh Sam thế
nhưng thực sự yêu nàng, nhưng thôi, trẫm cũng vui mừng mà thành toàn cho
họ."
"Đúng rồi, có việc này nhất định ngươi muốn biết!" Đông
Đan Cửu Trọng cố ý dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp, "Ngươi có biết hôm
qua phụ vương đã đáp ứng trẫm vĩnh viễn ở lại trong cung? Có biết hôm qua, hôm
kia, rồi hôm kia nữa, trẫm và phụ vương trên giường đã dùng tư thế gì thân
thiết?"
Đông Đan Cửu Trọng cố ý khiêu khích, mà phía trước cũng truyền đến
tiếng hít thở ngày càng trầm trọng, cùng với tiếng xích sắt đinh đinh đang
đang.
"Ngươi tựa hồ thực sự muốn biết đi!" Đông Đan Cửu Trọng
mỉm cười, lắc đầu, "Bất ta, ta cũng không định cùng người khác chia sẻ ái
nhân đâu! À, ngươi cũng có thể tưởng tượng, nhưng ngươi bất lực đã lâu như vậy,
hẳn là rất khó để tưởng tượng đi?"
"Dát-------!" Lời còn chưa dứt, một phen gầm rú phẫn nộ đã vang lên.
Đông Đan Cửu Trọng cao hứng cười cười, chậm rãi đứng dậy,
"Bao giờ nhớ trẫm sẽ lại tới thăm ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm, trẫm sẽ
cho người đưa thực vật (đồ ăn) tới, tuyệt đối sẽ không để ngươi
đói chết!" Đi tới cạnh cửa, vừa khởi động cơ quan, hắn vừa quay đầu nói,
"Trước khi đi ta cũng lặp lại một lần, trăm ngàn lần đừng thử tự sát, nếu
không, ta sẽ tra tấn hài tử duy nhất của ngươi, Từ Ân đáng yêu, ta sẽ để trăm
ngàn nam nhân làm hắn, rồi cắt từng mảnh từng mảnh thịt nhỏ trên người hắn
xuống uy cẩu!"
Theo ánh sáng từ ngoài tiến vào, khuôn mặt ôn nhu tuấn tú của Đông
Đan Cửu Trọng giờ đây thật âm trầm lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó hắn lại cười
lên: "Ngày đó ngươi chính là dùng lời này, ngữ khí này nói với phụ vương
ta đi? Chỉ khác là tên người đã thay đổi, cái này, kêu là báo ứng!" Một
chân đã bước ra khỏi mật thất, Đông Đan Cửu Trọng vẫn không nhịn được quay đầu
lại, "Đông Đan Quế, kì thực chúng ta rất giống nhau, tính cách, thủ đoạn,
thậm chí còn cùng yêu một người. Bất quá, ngươi quá mức tự cho mình là đúng, kẻ
nhát gan ngay cả yêu cũng không dám mở miệng, thật đáng thương, phụ vương vẫn
chỉ biết là ngươi hận y. Biết ta may mắn hơn ngươi chỗ nào không? Ta là hài nhi
của y, vừa mới sinh ra, y đã yêu ta vô điều kiện, hơn nữa là càng ngày càng
yêu!" Cười lớn, hắn rốt cục hoàn toàn rời khỏi mật thất, ra tới nam thư
phòng.
-----------------------------------------
Bước trên thủy tạ ở trung tâm Ngự hoa viên, vén lụa trắng bốn phía
bao quanh lương đình, Đông Đan Lung một thân thúy bào đang nằm ngủ trên ghế,
mái tóc đen thật dài vũ động theo gió, gương mặt gối lên ngọc chẩm so với bạch
ngọc còn trắng hơn ba phần, mi như viễn sơn, sống mũi thanh tú, cánh môi không
son mà hồng... Giang sơn như họa, nhưng trong mắt Đông Đan Cửu Trọng cũng không
xinh đẹp bằng một phần nghìn y.
So với ngôi vị hoàng đế, đây mới là thứ hắn muốn có được nhất,
ngày ngày khát khao!
Dưới ánh mắt nóng bỏng của Đông Đan Cửu Trọng, Đông Đan Lung tỉnh
lại vừa, mở mắt liền thấy thần sắc mê muội (thiếu
điều rớt nước miếng...) của hắn. Thúy mâu hiện lên vô thố quang mang, liền
khép mắt giả bộ ngủ. Tiếc là Đông Đan Cửu Trọng đã sớm nhìn thấy y tỉnh lại,
cũng không vạch trần, mỉm cười khom cười, dán mặt lên gương mặt mềm mại của y,
nhẹ nhàng cọ cọ.
"Phụ vương, hài nhi thực yêu người, phụ vương, phụ
vương.."
Tiếng nỉ non bên tai thẳng thắn như vậy, thâm tình như vậy, Đông
Đan Lung rốt cục mở mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu của hắn. Sâu kín thở dài một
hơi, cánh tay phải vẫn buông rũ bên người khó khăn nâng lên, dừng ở mép tóc
Đông Đan Cửu Trọng, ôn nhu ôm hắn trước ngực, tựa như khi hắn vẫn còn là một
hài tử.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng lụa mỏng, chiếu rọi hai thân ảnh kề
sát...
Nhất sinh nhất đại nhất song nhân, thế gian đa sự, nan phân nan
giải, cho đến khi tất cả cùng về với cát bụi...
Lần đầu edit H nên để mọi ng` chờ lâu quá :-s đọc chương này iêu Trọng ca khủng khiếp luôn :x
Vậy là cuối cùng cũng hoàn bộ truyện edit đầu tay của ta, cảm ơn những com + like ủng hộ của mọi người trong suốt thời gian này :D và như cuối chương trước đã thông báo, 5 bản word dành cho 5 comment đầu tiên, thế nên nhớ để lại mail nha *vẫy vẫy khăn*
Á, chúc mừng bạn đã làm hoàn đc truyện đầu tiên trong nhà nhé :"D *tungbông*
Trả lờiXóaLiệu mình có đc nhận bản word k?? :">
Email của mình là: setsuna_exia2307@yahoo.com
Cuối cùng cái ta mong chờ cũng đã đến. vất vả cho ta ngóng nó mãi từ....chương 9.2 =))))))
Trả lờiXóaMột lần nữa cám ơn gia chủ vì món ngon này :"> *chấm nước mắt xúc động*
Và đây là cái email của ta black_teredo@yahoo.com
*Che mặt* Thiếu nữ huê mộng k nên có tư tưởng k lành mạnh :">
Trả lờiXóaSự thật là mình thấy bạn Trọng rất là ra dáng cún con mắt mở tròn xoe đuôi vẫy qua vẫy lại thiệt là kịch liệt, cứ chạy qua chạy lại quanh papa của bạn =)) biết bạn đầu gấu lắm, bạn nhìn thằng khác thì mặt bạn chỉ có độc cái điệu cười khinh bỉ thôi, cơ bạn quay ra với papa bạn là nó lại thành cái hình ảnh bên trên kia *che miệng cười đểu*
Kì thật thì anh Quế, anh cũng trẻ con quá đi, cũng là yêu, mà là yêu đến cuồng lên được, thế nhưng anh mãi cũng chỉ biết đến tình yêu độc chiếm mà thôi. Anh yêu hay hận, chỉ có anh (và tác giả biết), anh đúng hay sai cũng không có ai dám phán xét. Vốn dĩ mình yêu các bạn one-side lắm, bộ nào mà có one-side là mình thể nào cũng bẻ nhỏ tim mình ra chia cái phần lớn nhất cho các bạn, nhưng mà ở đây, vì đầu tiên là truyện nó ngắn, thứ hai là tác giả k xoáy sâu mà cũng k miêu tả gì nhiều cho anh, và thứ ba, ai bảo anh nv nam phản diện, đâm đời anh nó đau khổ vậy thôi *thở dài*
Cuối cùng chúc mừng người đẹp đã end bộ đầu tiên, nàng dự định bộ nào tiếp k? Mà nếu đ.c, hãy chọn bộ nào có genre như này nha :">
đương nhiên là có rồi :"> cơ mà 2 bộ ta đang nhắm thì 1 bộ phụ tử niên thượng, còn 1 bộ ko incest j` hết áh :">
Xóathôi thì chỉ dám cam đoan là sẽ có quà tết ;))
mà nàng ko có nhu cầu word ha? coi như mất lượt nhé =))
Ta hông thích đọc phụ tử truyền thống a ; _ ; Nàng nhắm bộ nào thế ;">
XóaCó chứ, tại ban nãy lảm nhảm nhiều quá quên mất í :"> mail của ta là haanh_han@yahoo.com.vn ^o^
Đa tạ nàng đã edit truyện. Xl vì h mới biết tới blog xjnh đẹp của nàng, thỉnh mong gia chủ chớ giận mờ hao tổn sắc đẹp. Mình thik phụ tử lắm, hy vọng xong bộ này nàng có thể edit típ phụ tử cho mình coi ^^.
Trả lờiXóaNgày tốt lành gia chủ xjnh đẹp.
Ah, chút quên, kéo lên lại mới thấy gia chủ tặng word, ko biết mình có còn trong danh sách ko vậy? ^^ nếu còn thì tặng mình vs đi nha. Có cop lại rồi nhưng vẫn muốn có quà của nàng. Mail: chocomeo_ses@yahoo.com
Hun nàng ngàn cái =3=
đương nhiên là có phần nàng rồi ;)) nàng mới là ng` thứ 4 mà
Xóaa' j mình có được tính hem. Nếu được thì nick mình là phamthidanphuong93@yahoo.com
Trả lờiXóacảm ơn bạn đã edit nha. Bạn edit hay lắm.Lựa truyện cũng rất tuyệt nữa. oxoxoxox
Xóathế là chốt danh sách rồi nha :)) đợi ta beta chỉn chu sạch đẹp rồi sẽ gửi cho mấy nàng *vẫy vẫy khăn*
Xóahuhu, ta về quê, giờ mới lên mạng . huhu cho ta đi nàng , hu hu :rita91j@yahoo.com
Trả lờiXóahu j` lắm vậy :)) thôi chịu khó cóp tay đi, cũng có ít chương thôi mà
XóaGương mặt diễm lệ như thiên tiên của Đông Đan Lung tràn ngập diễm sắc, thúy mâu mơ màng, hai cánh môi đỏ mọng không ngừng thốt ra tiếng nức nở.Lau đi lệ châu nơi khóe mắt y, Đông Đan Cửu Trọng cúi người hôn lên cặp môi căng mọng (nàng sửa lại thành bờ môi căng mọng đy cho nó xịt máu cặp môi đọc thấy hok hợp lớm trong cái cảnh nỳ hý hý)
Trả lờiXóap/s:ô ô ô ta hok ham mang đam mỹ về máy nen cụng hok có tiếc hố hố hố chiện kết thúc rất hay rất đáng công ta ngồi đọc 5 tiếng liền( h thấy đau mét wá =)) )thâu thì ta đọc sau + chúc tết muộn dưng mờ ta vẫn cứ chúc =]]
p/s cụa p/s: e hèm
Năm hết Tết đến ^^ Đón Rồng , tiễn Mèo chúc nàng và các bợn chẻ khác. Dồi dào sức khỏe .*.*. Có nhiều niềm vui .*.*. Tiền xu nặng túi .*.*. Tiền giấy đầy bao .*.*. Đi ăn được khao .*.*. Về nhà người rước .*.*. Tiền vô như nước. Tình vào đầy tim. Chăn ấm, nệm êm. Sung sướng ban đêm. Hạnh phúc ban ngày. Luôn luôn gặp may. Tràn đầy hạnh phúc!
cảm ơn nàng :*
Trả lờiXóathx bạn đã edit, truyện rất hay. 10 chương tuy tưởng là ngắn nhưng với bộ này thì đủ cả. Thx bạn lần nữa nhé
Trả lờiXóaxixon
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCó lẽ lâu rồi chưa coi H hay sao ý
Trả lờiXóaTa ... suýt thì mất cả lit máu *.*
Cảm ơn nàng đã edit nha
1 chương dài ghê gớm
Cảm ơn nàng nhìu nhìu nha
Truyện rất hay, thanks bạn nhiều nhe
Trả lờiXóaxin lỗi gia chủ, mình biết đã hết hạn thời gia bạn seach bản word những liệu bạn có thể cho mình 1 ngoại lệ k? Mình từng ngồi copy tất cả những bộ truyện của bạn nhưng chi vì 1 chút bẩ cẩn ko lo kế hoạch dự phòng mà khi máy mình hong thì toàn bộ tài sản đam mỹ của mình đều theo gio bay hết, gio mình đang ngồi copy lại từng bộ 1 và cũng đang tích cực đi cầu sự giúp đỡ của những quen, mình hy vọng bạn có thể giúp cho mình, nếu bạn đồng ý xin bạn hãy giúp mình gửi cho mình toàn bộ những truyện mà bạn đã dịch xong được ko (thanh thư vô ki và tinh nan tu chế)?
Trả lờiXóaNếu bạn từ chối, xin cũng gửi vài lời cho mình để mình đi copy lại
Xin cảm ơn bạn nhìu
mail mình là: lilith12356@yahoo.com.vn
Bộ nì ngược thân dữ quá! Lỡ dính vô thì mình đọc, sau này ko dám đọc thể loại ngược đâu
Trả lờiXóa