Đệ nhị thập nhất chương: Gặp lại
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Tống Thanh Thư yên lặng nhìn Trương Vô Kị cùng Vệ Bích, Vệ
Bích kia anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, Trương Vô Kị trên người khoác áo
lông cừu đen quý giá, còn y một đường phong trần mệt mỏi nên gương mặt đầy bụi,
bố y màu xanh đã giặt nhiều tới mức bạc trắng, quả thực thuộc về hai thế giới khác
nhau.
Về phần đám người Vệ Bích kia bày mưu tính kế, nếu y đã tới đây thì cho dù không vạch trần,
mọi việc hẳn cũng sẽ không đi theo quỹ đạo cũ đi?
Vậy dù y có xuất hiện không, có hay không tham gia, cũng
có khác gì nhau?
Tống Thanh Thư nhìn hai người đang cười nói trong rừng,
nhất thời cảm thấy chán nản, liền xoay người muốn rời đi.
Trương Vô Kị tra kiếm vào vỏ, dự định quay về ốc nghỉ
ngơi, chợt trong lòng dấy lên một tia khác thường, vô thức quay đầu
nhìn lại phía sau. Chỉ cần liếc mắt qua bóng lưng kia, hắn cũng có thể nhận ra
đó chính là người mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, trái tim vui mừng tới mức
muốn nhảy ra ngoài.
“Sư huynh!”
Tống Thanh Thư vẫn chìm đắm trong tâm sự của mình, chợt
nghe được một tiếng hô hoán, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một vòng tay ôm
chặt.
“Sư huynh! Sư huynh! Có phải ta đang nằm mơ không?” Trương
Vô Kị từ phía sau ôm thật chặt lấy Tống Thanh Thư, sợ rằng chỉ hơi buông lỏng tay sẽ không thấy
y đâu nữa.
Tống Thanh Thư chợt bị hắn ôm có chút sững sờ, sau đó mới
thoải mái cười cười: “Là ta đây, thực xin lỗi đã tới chậm.”
Trương Vô Kị cọ cọ vài cái ở sau gáy y, chợt nhớ tới một
chuyện, lập tức buông y ra nắm lấy mạch đập kiểm tra. Sắc mặt hắn càng lúc càng
khó coi: “Sư huynh, ngươi... Sao lại thế này..”
“So với trước đây còn kém hơn phải không?” Tống Thanh Thư
cười cười nói thay hắn. Hai năm nay y tu luyện Cửu Âm chân kinh nhưng cũng
không quên luyện Võ Đang Cửu Dương công. Âm dương nội lực trong cơ thể đồng
thời tăng trưởng, thỉnh thoảng còn một bên áp đảo hẳn bên kia, bởi vậy tu vi
nội lực của y tăng trưởng phi thường nhanh. Nhưng cũng tương ứng là nếu một
ngày chân khí trong cơ thể mất đi trạng thái cân bằng thì hậu quả càng khó có
thể tiếp nhận.
Điều này cho dù là hoàng sam nữ tử cũng vô pháp giải thích,
Tống Thanh Thư đành tạm thời buông xuôi, bằng không y có thể làm gì? Tự phế võ
công chắc?
Cho xin, y cũng chưa được tiêu sái phóng khoáng tới mức đó
đâu.
Tống Thanh Thư lúc này mới xoay người ngắm nghía Trương Vô
Kị. Mới hai năm không gặp, hắn đã cao bằng y rồi. Tuy rằng thân thể có chút gầy
yếu, lục khí trên mặt vẫn chưa tiêu tan nhưng tinh thần thực tốt, xem ra không
phải chịu khổ sở gì khác.
Trương Vô Kị mím chặt môi, không nói hai lời kéo Tống
Thanh Thư về phía một căn mộc ốc, vừa đi vừa nói: “Sư huynh, ta ở Hồ Điệp cốc
hai năm cũng đọc không ít sách thuốc, để ta xem cho ngươi.”
Tống Thanh Thư kéo tay hắn, hướng Vệ Bích đang đứng một
bên, dù bị coi như vách tường nhưng vẫn đang bảo trì mỉm cười, nói: “Vô Kị,
không định thay ta giới thiệu sao?”
Trương Vô Kị vỗ vỗ trán: “Xem ta đã vui tới mức nào, Vệ
đại ca, đây là sư huynh Tống Thanh Thư ta vẫn hay nhắc tới. Sư huynh, đây là Vệ
Bích đại ca, là đồ đệ của Võ Liệt thúc thúc.”
Tống Thanh Thư cùng Vệ Bích dối trá vài câu “ngưỡng mộ đã
lâu, ngưỡng mộ đã lâu”. Vệ Bích không ngờ tới đột nhiên nhảy đâu ra một sư
huynh của Trương Vô Kị, không biết có ảnh hưởng gì tới kế hoạch không, bởi vậy
liền bảo Tống Thanh Thư đi nghỉ ngơi trước, đến giờ cơm tối sẽ gặp thúc phụ của
hắn.
Trương Vô Kị đương nhiên là muốn sư huynh ở cùng một gian
tiểu ốc với hắn, liền không cho Tống Thanh Thư nói nữa kéo tuột hắn vào trong
nhà.
“Vô Kị, không cần gấp gáp, tạm thời chân khí trong cơ thể
ta không có vấn đề gì. Nhưng hàn độc của ngươi thế nào rồi? Gần đây có thường
xuyên phát tác không?” Tống Thanh Thư lo lắng hỏi.
Sau khi vào phòng, Trương Vô Kị cẩn thận đóng cửa lại,
sau đó mới trầm mặt hỏi: “Sư huynh, có phải lúc nãy ngươi muốn rời đi? Ngươi vì
sao muốn đi? Ngươi không muốn gặp ta sao? Ngươi tới không phải để gặp ta sao?”
Trương Vô Kị thanh âm mỗi lúc một to, nói mỗi câu liền
bước lên thêm một bước. Tống Thanh Thư không có cách nào, cứ phải lùi dần lùi
dần, lùi tới tận vách tường.
“Ta...” Tống Thanh Thư, “Ta thấy ngươi sống rất tốt, nên
định thôi.”
Trương Vô Kị mặt trầm như nước, một chưởng vỗ lên vách
tường phía sau y khiến một trận bụi đất tung tóe, gắng kiềm chế tức giận trong
lòng thấp giọng nói: ”Sư huynh, suốt hai năm nay ta ngày mong đêm mong, hy vọng
ngươi tới thăm ta, cũng đâu phải hi vọng ngươi chỉ tới liếc ta một cái!”
Tống Thanh Thư bị đuối lý, y vừa rồi xác thực rất thất
vọng, thất vọng với sự tình phát triển, thất vọng với chính mình, thất vọng với
cả Trương Vô Kị. Thế nhưng y phải nói thế nào? Cho dù bây giờ có nói rằng Vệ
Bích lừa dối hắn cũng không có bằng chứng gì, Trương Vô Kị tuyệt đối sẽ không
tin.
Thiên ngôn vạn ngữ đọng lại trong một tiếng thở dài. Tống
Thanh Thư muốn tránh khỏi ánh mắt nóng cháy kia, rũ mi nhìn sang một hướng
khác.
Trương Vô Kị thấy vậy run run giọng: “Sư huynh, ngươi sinh
khí có phải không? Vô Kị không phải muốn chọc ngươi giận, chỉ là... chỉ là hai
năm nay, ta không lúc nào không nhớ tới sư huynh, đoán xem ngươi đang làm gì,
nội công có khá hơn không, có bị người ta khi dễ không...”
Tống Thanh Thư bị tiểu tử này chọc tới buồn cười, vỗ vỗ
vai hắn: “Cái gì mà có bị khi dễ không? Lẽ nào ngươi thiếu lòng tin vào sư
huynh như thế?”
Y không ngờ tới Trương Vô Kị nghiêm túc gật đầu, còn thật
sự nói: “Sư huynh, ta muốn bảo vệ ngươi. Hai năm nay ngươi thực tốt sao? Không
có ai khi dễ ngươi chứ?"
Tống Thanh Thư đang muốn cười mắng hắn, nhưng chợt nhớ tới
hai năm trước mình bị Vương Bảo Bảo cưỡng hôn, biểu tình có chút cứng lại.
“Sư huynh! Sư huynh! Là ai khi dễ ngươi? Ta liền đi đánh
hắn!” Một chút đó không qua nổi mắt Trương Vô Kị, đáy mắt hắn tỏa ra sát khí,
hận không thể lập tức vác kiếm xuất môn.
Tống Thanh Thư gõ đầu hắn trách mắng: “Còn đến lượt ngươi
chắc? Sư huynh ngươi không biết dùng kiếm sao?”
Trương Vô Kị xoa xoa chỗ bị sư huynh gõ, hẳn là đã lâu
không có ai làm như vậy với hắn, nhất thời ngẩn người ra.
Tống Thanh Thư nhân đó dời đi lực chú ý của hắn: “Vô Kị,
hàn độc của ngươi thế nào rồi?”
Trương Vô Kị chớp chớp mắt, ôm lấy cổ Tống Thanh Thư: “Sư
huynh, ta tuy rằng sống thêm được hai năm nhưng tình trạng cũng không tốt. Chỉ
sợ... chỉ sợ không được bao lâu nữa. Chu bá bá cùng Diêu nhị thúc (aka Chu
Trường Linh cùng Diêu Thanh Tuyền) để tị nạn muốn mang cả nhà tới Băng Hỏa
đảo. Sư huynh... sư huynh quay về Băng Hỏa đảo cùng ta được không? Ở bên ta vài
năm cuối cùng... thực sự... sẽ không lâu đâu... ta đảm bảo...”
Tống Thanh Thư nghe mà phát cáu, tiểu tử này đang nghĩ cái
gì chứ? Nhưng rồi thấy thân hình đang ôm lấy mình không ngừng run rẩy, nhất
thời lại mềm lòng.
Cho dù Trương Vô Kị đã cao thêm nhiều, nhưng hắn chung quy
mới chỉ là một đứa nhóc mười bốn tuổi. Hắn lại không giống y, biết rằng Cửu
Dương chân kinh ở ngay dưới vách núi đen phụ cận tiểu cốc. Mông lung không biết
ngày nào sẽ bị hàn độc đoạt đi sinh mệnh, sống trong lo lắng hoảng hốt từng ấy
năm, hắn biểu hiện được như vậy đã là không tệ rồi. Về phần bị Vệ Bích lừa gạt
cũng không phải lỗi tại hắn, Vô Kị kinh nghiệm giang hồ non kém căn bản là
không phát hiện ra.
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư không khỏi vỗ nhẹ lưng Trương
Vô Kị, dỗ dành hắn: “Yên tâm, Vô Kị, sư huynh biết cách chữa hàn độc của ngươi.”
“Thực sao?” Trương Vô Kị ngẩn ngơ, buông tay ra, bán tín
bán nghi nhìn hắn.
“Thực sự, sư huynh đã bao giờ lừa gạt ngươi chưa?” Tống
Thanh Thư hướng hắn mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ chờ giải quyết chuyện Vệ
Bích xong xuôi nhất định phải xuống vách núi kia xem. Có thể là do dinh dưỡng
tốt, Trương Vô Kị cao hơn lớn hơn trong nguyên tác, không phải còn chui lọt vào
cái khe kia không? =.=’
Tống Thanh Thư tự hỏi một hồi, ngẩng đầu nhìn gương mặt
tràn ngập mong chờ của Trương Vô Kị, cười cười nói: “Bất quá biện pháp là gì,
phải đợi lát nữa mới nói cho ngươi.
------------------------------
Haha hôm nọ ta tình cờ chộp được cái này hay lắm nhé, cho các càng xem nè =)))))))))
33.333 sao, hay cái hoa thế nàng :), đùa thôi, là số đúng ko, nhìn là muốn say rồi, phải chi mà là 99.999 thì vui nàng nhỉ ^^
Trả lờiXóaTa ko biết chỗ like ở đâu mà đọc = điện thoại nên com khó. Nàng thông cảm hen
Trả lờiXóa