Cố sự sau cùng
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng
Tống Thanh Thư đẩy cửa ngự thư
phòng, lúc này đã là nửa đêm, Trương Vô Kị một mình lẳng lặng ngồi đó, nhưng
hắn cũng không phê tấu chương như thường lệ, mà đang ngồi ngốc ở đó không biết
suy nghĩ gì.
“Hối hận sao?” Tống Thanh Thư bỗng
nhiên có chút sợ hãi, hôm nay Trương Vô Kị chính thức ban bố chiếu thư nhường
ngôi, trên dưới triều đình tuy rằng dậy sóng, nhưng những thành phần quan trọng
đã sớm đánh hơi được chút manh mối từ bố trí gần đây, bởi vậy cũng không có tạo
thành hỗn loạn như trong tưởng tượng.
Trương Vô Kị quay đầu lại, hướng Tống Thanh Thư mỉm cười:
“Sao có thể hối hận chứ? Sư huynh, ta là đang đợi ngươi.”
“Đợi ta?” Thấy Trương Vô Kị vươn tay về phía y, Tống Thanh
Thư nhịn không được bước tới.
Trương Vô Kị kéo tay Tống Thanh Thư, đặt y ngồi lên đùi
mình rồi gắt gao ôm vào lồng ngực, thở ra một hơi thật dài: “Sư huynh, ta rốt
cục được giải thoát …”
Tống Thanh Thư buồn cười xoa xoa đầu hắn, biết ngôi vị
hoàng đế này đối với Trương Vô Kị chính là một loại dằn vặt. Khoảng thời gian
đầu chinh chiến còn có tính thách thức với y, nhưng suốt năm năm sau chỉ có
chăm lo triều chính, mỗi ngày trời còn chưa hửng đã phải vào triều, ban ngày
cùng các đại thần nghị sự, buổi tối phê duyệt tấu chương, còn phải liên tục học
tập thêm các loại tri thức… “Ngươi đã làm rất tốt, thực sự rất tốt.”
Hai bàn tay của Trương Vô Kị cùng Tống Thanh Thư siết lại
thật chặt.
Hai người lặng lẽ ôm nhau dưới ánh nến nhàn nhạt của ngự
thư phòng, giống như cả thế giới này chỉ còn có bọn họ. Nhưng lần này có chút
không giống, từ nay về sau sinh mệnh của bọn họ là dành cho nhau, cùng sánh vai
tiêu dao giang hồ.
Tống Thanh Thư vùi mình trong vòng tay quen thuộc, thân
thể dần dần trầm tĩnh lại, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực cách một lớp vải
truyền tới, cơn buồn ngủ chậm rãi dâng lên. Thẳng tới khi y cảm giác được một
loại xúc cảm mềm nhẹ trên môi, chính là không ngừng vuốt ve.
Biết Trương Vô Kị đang hôn y, Tống Thanh Thư cũng không mở
mắt. Nụ hôn phi thường ôn nhu, không mang theo một tia tình dục, chỉ là tiếp
xúc đơn giản. Hai người hơi thở quấn quit, không biết từ lúc nào trên mỗi bỗng truyền tới một loại khoái cảm khiến người ta phải run rẩy, Tống Thanh Thư giật
mình mở hai mắt, vừa kịp thấy Trương Vô Kị cười như chuột trộm được gạo liếm
liếm cánh môi y.
Tống Thanh Thư bên hắn nhiều năm như vậy, sớm đã hiểu rõ
ánh mắt thâm thúy kia đại biểu cho điều gì, nhàn nhạt cười nói: “Chúng ta trở
về phòng đi.”
Nhưng Trương Vô Kị lắc lắc đầu:
“Không, sư huynh, ta nghĩ ở chỗ này muốn ngươi.”
Ở chỗ này? Tống Thanh Thư cả kinh,
lập tức bật dậy muốn chạy trốn. Nhưng Trương Vô Kị sớm có chuẩn bị, chớp mắt
đã đẩy y ngã xuống thư trác thật lớn làm từ gỗ tử đàn, cúi đầu cười nói: “Sư
huynh, ngày mai chúng ta rời khỏi đây rồi, thư trác này cũng thành của người
khác, có thể hay không thỏa mãn một chút huyễn tưởng của ta? Ta thực không cam
lòng cứ thế rời đi a!”
Tống Thanh Thư vừa tức vừa vội,
tiểu tử này thực là vô pháp vô thiên, loại chuyện này sao có thể làm ở bên
ngoài phòng ngủ chứ? (xin lỗi, em quá
ngây thơ =.=’) Y vừa định dùng lời lẽ nghiêm khắc để phản đối, nhưng Trương
Vô Kị sớm đoán được y sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lập tức dùng hành
động áp chế ngôn ngữ, cúi mình trực tiếp hôn tới xương quai xanh xinh đẹp của
Tống Thanh Thư.
Hai người thực sự đã quá quen thuộc với nhau, Trương Vô Kị
dùng một tốc độ nhanh nhất khơi mào dục vọng của Tống Thanh Thư, mà thân thể
của Tống Thanh Thư cũng đã quen với loại khoái cảm này. Hơn nữa thân thể y đang
đặt trên một nơi khác hẳn noãn sàng nhu nhuyễn, cảm giác bất an tùy thời sẽ có
người xông vào càng khiến thân thể y thêm mẫn cảm tới cực điểm. Y tinh tường
cảm giác được đôi môi nóng rực của Trương Vô Kị đang điểm lên trán của y, lướt
qua lông mi, mũi, xương quai xanh, chậm rãi hướng xuống dưới…
Y phục trong hỗn loạn đã bay biến từ lúc nào không biết,
Tống Thanh Thư lại nằm trên thư trác gỗ tử đàn, xúc cảm lạnh lẽo từ phía sau
hòa cùng thân thể nóng cháy áp trên người, hai loại nhiệt độ đối lập khiến y
không thể duy trì lãnh tĩnh thêm nữa. Trong hoảng hốt muốn bắt lấy một điểm
tựa, nhưng trên thư trác nào có sàng đan cho y trảo, cũng không biết đã gạt rơi
bao nhiêu tấu chương.
Trương Vô Kị cảm giác được nhiệt độ của thân thể phía dưới
từng chút tăng thêm, da thịt trong suốt như bạch ngọc nổi lên một tầng hồng
nhạt mê người, biết sư huynh tuy rằng ngoài miệng nói không muốn, nhưng vẫn
thực hưởng thụ. Hắn đương nhiên muốn sư huynh càng thêm khoái hoạt, ánh mắt đảo
tới bút lông sói Hồ Châu trên giá bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch lên một tia cười
gian xảo.
Tống Thanh Thư cảm giác được trọng lượng cùng độ ấm trên
người đột nhiên rời đi, có điểm khó hiểu mở to hai mắt.
Trương Vô Kị đem mật hoa quế còn chưa ăn xong đổ toàn bộ
vào nghiên mực Đoan Khê hình lá sen, một
tay cầm hai cổ tay của sư huynh đưa lên cao quá đỉnh đầu y, đặt trên thư trác,
sau đó đút nghiên mực vào tay Tống Thanh Thư, cười cười nói: “Sư huynh, ngươi
cầm cho chắc nha, nghiên mực này là vô giá, nếu chẳng may làm vỡ tiểu tử Hàn
Lâm Nhi kia sẽ giữ chúng ta lại làm công trừ nợ vài năm mất!”
Tống Thanh Thư đương nhiên biết hắn đang nói đùa, nhưng
cũng hảo hảo ôm nghiên mực trong tay. Y thấy Trương Vô Kị cầm lên một chiếc bút
lông sói, nghi hoặc hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Trương Vô Kị cầm bút, nghiêm trang đáp: “Tại thư phòng,
đương nhiên là viết tự rồi!” Nói vừa dứt lời, mực còn chưa chấm đã khẩn cấp múa
bút trên lồng ngực trắng nõn của Tống Thanh Thư.
Đầu bút khô mát mềm nhẹ một vòng
lại một vòng khẩy trên ngực, lúc trọng lúc khinh, cảm giác vừa tê vừa ngứa
khiến Tống Thanh Thư nháy mắt liền run rẩy.
Cái loại cảm giác này, tuy mềm nhẹ như gió xuân, nhưng so
với vuốt ve gặm cắn khi trước càng khiến người ta thêm khó nhịn.
Tống Thanh Thư cố gắng áp chế tiếng rên rĩ giữa hai cánh
môi, siết chặt thân thể, khao khát Trương Vô Kị giống như lúc trước hung hăng
đè xuống. Nhưng Trương Vô Kị lại cố tình không nhanh không chậm, trên người y
hết vẽ tranh lại họa tự, miệng còn lẩm bẩm: “Sư huynh, đừng nhúc nhích đừng
nhúc nhích, nghiên mực rơi xuống đất là tiêu đó!”
Trương Vô Kị khẽ cười nhìn bộ dạng lo lắng cùng chờ mong
của sư huynh, bút lông sói lướt dần xuống dưới, nhẹ nhàng xẹt qua da thịt mịn
màng như tơ lụa, dấy lên từng đợt run rẩy. Thỉnh thoảng lại vô tình lướt qua
nhiệt hỏa đang đứng sừng sững, nhìn sư huynh bị kích thích tới cực điểm. Từng
giọt mồ hôi tinh tế lén lút lăn trên thân thể hai người, Trương Vô Kị liếm liếm
môi, nhìn sư huynh trong lúc mơ màng không tự chủ mà đong đưa hạ thân, theo
đuổi cái loại khoái cảm nghĩ muốn thoát khỏi nhưng lại khó lòng cự tuyệt.
“Vô Kị… Không… Ưm… Đừng… chơi nữa…” Tống Thanh Thư cắn môi
dưới, rốt cục nhịn không được phải lên tiếng cầu xin. Tiếp tục ngoạn như thế, y
sẽ điên mất.
Thế nhưng y không hiểu rằng như vậy chỉ khiến Trương Vô Kị
càng luyến tiếc buông tay. Tống Thanh Thư cảm thấy bút lông sói đáng giận còn
tiếp tục đi xuống, ngòi bút thô ráp xoát qua nơi đang sung huyết, lại lòng vòng
xung quanh xoáy xoáy trạc trạc…
Lúc này Tống Thanh Thư đã hoàn toàn chìm trong khoái cảm
cường liệt, cảm giác tê ngứa không ngừng lan ra khắp thân thể, khiến y không
thể kìm nổi tiếng rên rỉ thốt ra.
Trương Vô Kị bỗng có chút ghen tị với ngọn bút lông sói,
hắn chấm chấm vào nghiên mực đầy mật hoa quế, lần thứ hai vẽ loạn khắp toàn
thân sư huynh, sau đó tiện tay quăng luôn qua một bên, cúi đầu trực tiếp thưởng
thức tư vị mê người kia.
Tống Thanh Thư lúc này đã hoàn toàn quên bản thân đang ở
nơi nào, chỉ biết theo bản năng hành động.
Trương Vô Kị thấy sư huynh đã bị khơi mào khoái cảm tới
khó nhịn, bày ra một bộ dáng chờ mong thì thỏa mãn đĩnh thẳng lưng xâm nhập.
Bọn họ cùng một chỗ đã nhiều năm
như vậy, Tống Thanh Thư sớm đã hình thành thói quen, đau đớn không mấy rõ ràng,
sau khi qua đi lại là khoái cảm quen thuộc mãnh liệt ập tới.
Hai người đồng thời phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn,
Trương Vô Kị thẳng tiến tới nơi sâu nhất trong cơ thể Tống Thanh Thư, khi thì
ôn nhu thong thả thâm nhập thiển xuất, lúc lại mạnh mẽ bá đạo công thành đoạt
đất, thỏa mãn thưởng thức khuôn mặt thanh tuyển xuất trần của sư huynh vì rơi
vào khoái cảm điên cuồng mà mồ hôi đầm đìa, không ngừng giãy dụa trong bể sâu
dục vọng…
“Sư huynh…” Không biết bao lâu sau, Trương Vô Kị gắt gao
ôm lấy Tống Thanh Thư, gầm nhẹ một tiếng, nhất thời ngự thư phòng chỉ còn lại
tiếng ồ ồ thở dốc của hai người.
Đáy mắt trong suốt của Tống Thanh Thư trở nên mông lung vì
tình dục, y thực sự không tin nổi bọn họ lại ở một nơi nghiêm túc như ngự thư
phòng làm ra chuyện này, nhất là thư trác loạn thành một đống hỗn độn, khiến y
liếc mắt một cái cũng không dám liếc.
Trương Vô Kị thỏa mãn cười cười, vuốt vuốt mồ hôi dấp dính
sau lưng Tống Thanh Thư, nói thật thâm sâu: “Sư huynh, sau này chúng ta đi tiêu dao giang hồ, cần phải thử nghiệm ở khắp mọi nơi, khẳng định mỗi nơi sẽ là một loại phong vị
khác. Thái Sơn đỉnh này, Tây hồ này, còn có sạn đạo đất Thục …”
Tống Thanh Thư tức giận nhéo lỗ
tai hắn một cái, không muốn nghe mấy lời thô tục nữa, muốn đứng dậy rời đi
ngay.
Nhưng Trương Vô Kị sao có thể trơ
mắt nhìn như vậy, một lần nữa đè lại thắt lưng y, “Sư huynh, chúng ta tới một
lần nữa đi.”
“Hỗn đản! Ưm…”
Chỉ lát sau, đã vô lực chống cự.
Tiếp nữa, cũng vô pháp kháng cự.
Cuối cùng, chỉ có thể cùng một chỗ…
hehe đọc mà thỏa mãn ah
Trả lờiXóathanks bạn edit nhé :d