Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Thanh Thư Vô Kị - Phiên ngoại Vương Bảo Bảo


Phiên ngoại Vương Bảo Bảo
Tác giả: Thanh Thư Vô Kị
Edit: Tiểu Mộng




Khố Khố Đặc Mục Nhĩ, sinh ra đã là thiên chi kiêu tử.

Thân là nhi tử độc nhất của Nhữ Dương Dương, hắn được thiên thượng ưu ái, định trước tương lai sẽ nắm trong tay binh quyền của Đại Nguyên .

Hắn năm nay mười bốn tuổi, đã được trên dưới trong triều thừa nhận.

Hắn tự cấp cho mình một Hán danh, gọi là Vương Bảo Bảo.

Phụ vương hắn khi nghe được cái tên này đã giật mình, nhưng cũng không nói gì thêm.

Hắn biết phụ vương khẳng định nhìn thấu tâm muốn xưng vương của hắn, thế thì đã sao?

Hắn vốn đã là tiểu vương gia được truyền thừa, cũng không phải là muốn xưng đế.

Nhưng tiểu muội kia của hắn thấy vậy, liền học đòi theo, lấy một cái Hán danh là Triệu Mẫn.

Triệu là quốc họ của Đại Tống, xem ra muội tử này của hắn chí hướng cũng không nhỏ.

Nhưng thế thì có sao?

Nàng bất quá là một nữ tử, người Mông Cổ bọn họ tuy rằng không coi thường nữ nhân, nhưng mấy năm nay ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ của người Hán, cũng bắt đầu cho rằng nữ nhân vốn là nên ở nhà chờ nam nhân trở về.

Mẫn Mẫn không ngừng ước ao vị trí trong triều của hắn. Kì thực nàng không biết, ngày trôi qua như vậy, thực nhàm chán.

Thực sự rất nhàm chán.

Chính sự nhàm chán, việc học nhàm chán, thậm chí nữ nhân cũng nhàm chán.

Phụ thân sớm đã định việc hôn sự cho hắn, bên người cũng đã nạp vài thị thiếp, nhưng thứ chuyện nhàm chán như vậy, thậm chí còn chẳng thú vị bằng chuôi kiếm lạnh như băng trong tay hắn.

Thanh kiếm lạnh lẽo như nước hồ thu này, chính là Ỷ Thiên kiếm.

Võ lâm chí tôn, Bảo đao Đồ Long, Hiệu lệnh thiên hạ, Mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, Thùy dữ tranh phong?

Ai có thế ngờ tới, thanh Ỷ Thiên kiếm trong truyền thuyết lại lẳng lặng nằm trong tay hắn? Vương Bảo Bảo chỉ cần nghĩ tới điểm này, liền không khỏi nở nụ cười, thường thường ngắm nghía vuốt ve thân kiếm.

Không nghĩ tới, ngón tay bị kiếm phong sắc bén lướt qua, một giọt máu đỏ tươi nhanh chóng rơi xuống, mỹ tới cơ hồ khiến hắn run sợ.

Dám chơi với lửa thì phải dám chịu hậu quả.

Hắn biết.

Thế nhưng, cho dù Ỷ Thiên kiếm sắc bén tới có thể đả thương hắn, hắn cũng không buông tay được.

Chỉ cần tìm được Đồ Long đao nữa…

Vương Bảo Bảo rơi vào trầm tư, bỗng nhiên cảm giác được có người xông vào, lấy tốc độ nhanh như tia chớp giữ lấy bàn tay đang nắm Ỷ Thiên kiếm của hắn hoành lên cổ, đồng thời chế trụ yếu huyệt sau lưng hắn.

Lưỡi kiếm vừa được hắn tán thưởng là sắc bén, một giây sau đã gác lên cổ. Dòng máu chảy trong huyết quản cảm nhận được hàn khí lạnh tới xương, lại đưa tới một cảm giác được kích thích chưa từng có.

Đây là lần đầu tiên sinh mệnh của hắn bị nắm trong tay người khác, lần đầu tiên hắn đứng bên bờ vực thẳm. Một trận run rẩy từ lòng bàn chân truyền dọc theo cột sống tới tập kích não bộ, khiến hắn nhất thời không nói nên lời.

Loại cảm giác kích thích này khiến hắn phải mất một lát mới khôi phục lãnh tĩnh để phán đoán tình huống hiện tại.

Bàn tay đang cầm chuôi kiếm kia còn rất trẻ, hẳn là võ công không cao lắm. Trong lòng bàn tay ẩn ẩn mồ hôi, chứng tỏ kế hoạch không được chu toàn, chỉ là nhất thời xung động, rất có thể chỉ tới một mình, y nói muốn cứu sư đệ, chính là tiểu hài tử hồi chiều Lộc Trượng Khách chộp về. Ha hả, cũng chẳng có gì đáng lo, hắn chỉ cần liếc thuộc hạ một cái thì cam đoan người này ngay cả cổng trang viên cũng không ra nổi.

Hắn tuy rằng thích người này bất ngờ tập kích cho hắn khoái cảm khi cận kề cái chết, nhưng cũng biết loại cảm giác này rất nguy hiểm, nhất là khi sinh mệnh đang bị người uy hiếp.

Di? Từ từ đã, người này cư nhiên biết Hắc Ngọc Đoạn Tục cao? Lại còn biết Hắc Ngọc Đoạn Tục cao chân chính? Lẽ nào trong phủ có nội gián?

Vương Bảo Bảo cải biến chủ ý, nháy mắt ra dấu cho thuộc hạ không cần sốt ruột, cứ theo lời y mà chuẩn bị ngựa, mặt khác để Huyền Minh nhị lão âm thầm bám theo.

Bất quá người này đúng là thú vị, khi ôm hắn lên ngựa cư nhiên không có điểm huyệt đạo, còn cố ý để Ỷ Thiên kiếm cách hắn một khoảng nhất định, sợ lưng ngựa xóc nảy sẽ ngộ thương hắn. Rõ ràng là kinh nghiệm giang hồ cực kém cỏi, lưu hắn lại để làm gì chứ?

Thế nhưng, nhiệt khí truyền đến từ phía sau cũng thật thoải mái. Hắn đời này còn chưa từng thân mật với một nam nhân như vậy, không nghĩ tới thân thể nam nhân tuy không mềm mại như nữ nhân nhưng lại có một tư vị khác.

Mải nghĩ trái nghĩ phải, đã qua một đêm. Đợi tới khi trời hửng sang, đối phương dừng lại, kéo hắn xuống ngựa, mà hắn lúc này mới chính thức nhìn thấy bộ dáng người bắt cóc mình.

Bạch y như tuyết, mi mục tuấn lãng, tinh xảo như họa, gương mặt còn vương chút nét trẻ con nhưng đáy mắt lưu chuyển lại toát lên sự thành thục bất đồng với niên kỉ. Sao lại có một con người mâu thuẫn như vậy? Vương Bảo Bảo thực thưởng thức ngắm nghía, nhưng trong lòng chưa từng bỏ qua ý nghĩ để Huyền Minh nhị lão truy sát y.

Nhân vật như vậy, xem tuổi tác không chênh lệch với hắn bao nhiêu, tương lai ắt là đại họa, hắn sao có thể thả đi chứ?

Thế nhưng, người này coi Ỷ Thiên kiếm danh chấn thiên hạ như chiếc giày rách, không chút do dự cắm vào thân cây.

“Ỷ Thiên Đồ Long, vốn là tục vật, tiểu vương gia nếu đã chấp nhất, tại hạ hà tất phải đoạt thứ người khác yêu thích.”

Lúc này nắng sớm chiếu rọi ngược hướng y rời đi, khiến phía sau ánh lên một vầng quang mang nhàn nhạt, Vương Bảo Bảo không khỏi nheo mắt nhìn.

Lưng y thực thẳng, thẳng như một thanh kiếm.

Vương Bảo Bảo bỗng nhiên buông tha ý niệm giết y trong đầu.

Hắn hình như, đã tìm được một thanh “Ỷ Thiên kiếm” khác.

Ngón tay bị Ỷ Thiên kiếm cắt trúng mơ hồ còn ẩn ẩn đau.

Dám chơi với lửa thì phải dám chịu hậu quả, nhưng lúc này hắn phi thường chờ mong, thanh “Ỷ Thiên kiếm” này có thể gây cho hắn đau đớn tới cỡ nào… Hay là kích thích?

Thanh “Ỷ Thiên kiếm” này, còn có tên.

Y tên Tống Thanh Thư

-----------------------------

Mặc dù Vương Bảo Bảo đối với Tống Thanh Thư thực chờ mong, nhưng hai năm kế tiếp, cái gì hắn cũng không làm.

Bởi vì hắn biết, vô luận là loại kiếm gì, cũng phải trải qua trăm ngàn tôi luyện, Tống Thanh Thư mới chỉ ở sơ dạng, như vậy chưa thể coi là một thanh hảo kiếm.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, cư nhiên khi chạy trốn Diệt Tuyệt sư thái truy đuổi lại có thể xảo ngộ đối phương.

Hai năm không gặp, người này càng thêm lạnh lùng, thần sắc lãnh đạm càng khiến hắn thêm tâm dương khó nhịn.

Nhi tử độc nhất của Võ Đang Tống đại hiệp, người đứng đầu thế hệ thứ ba cũng là chưởng môn tương lai của Võ Đang… Một người như vậy, nếu bị bôi tro trát trấu lên mặt, sẽ có loại biểu tình gì?

Vương Bảo Bảo rất muốn biết.

Thế nhưng kết quả lại làm hắn thất vọng.

Chỉ có nháy mắt bị vu hãm, trên mặt Tống Thanh Thư mới xuất hiện một tia khiếp sợ, thoáng cái liền trấn định lại như cũ, hồn nhiên coi như sự tình chưa từng phát sinh. Lẽ nào y tự tin có thể giải thích với Diệt Tuyệt sư thái ngang ngược kia sao?

Hắn không cam lòng.

Vương Bảo Bảo lần đầu tiên mới cảm thấy không cam lòng như vậy, từ nhỏ tới lớn hắn muốn gì đều được nấy, bởi vậy lúc này hắn cũng quyết không cho phép người này vẫn duy trì biểu tình thản nhiên.

Nhưng không ngờ tới, chỉ là một nụ hôn, lại khiến y thất kinh đến vậy.

Hắn thực hài lòng.

Hơn nữa, nụ hôn kia, xúc cảm thực tốt.

Không phải đây là nụ hôn đầu tiên của y đấy chứ?

Nghĩ tới khả năng này, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên.

-----------------------------------------

Hai năm sau đó, hắn không thu được bất cứ tin tức gì về Tống Thanh Thư. Lẽ nào y trốn trong cổ mộ sao?

Vương Bảo Bảo phi thường đố kị, bởi vì hắn biết người đứng đầu phái Cổ Mộ đời này là một nữ tử, chẳng lẽ Tống thiếu hiệp muốn nhập mạc chi tân?

Không được, hắn phải kéo y ra khỏi cái mộ ngu đần kia.

Còn đang tự hỏi, Vệ Bích – thủ hạ mới tới quy phục hắn tiến vào. Vương Bảo Bảo cầm chén rượu ngắm nghía y.

Vệ Bích này, người cũng như tên, ngọc thụ lâm phong, diện mạo anh tuấn, cũng thích mặc bạch y nữa. Lưng thẳng tắp, cũng chỉ có khi đứng trước mặt hắn mới hơi khom.

“Chủ thượng, ta đã dựa theo người phân phó, cứu Trương Vô Kị từ tay Kim Hoa bà bà. Tiểu tử kia quả nhiên không chút hoài nghi.” Vệ Bích vừa nói vừa vui vẻ cười.

“Ngươi tiến lên một chút.” Vương Bảo Bảo với hồi báo của y không chút để ý, chỉ nhàn nhạt nói.

Vệ Bích sửng sốt, nhưng cũng bước lên một bước.

“Lại gần đây thêm chút nữa.”

Vệ Bích khó hiểu tiến về trước, ngay sau đó vạt áo bị Vương Bảo Bảo túm lấy, đầu bị ép xuống, sau đó…

Vương Bảo Bảo bá đạo hôn y không chút thương tiếc, cảm giác được trái tim đối phương loạn nhịp một chút, sau đó liền ngoan ngoãn khuất phục.

Điều này khiến hắn thực ngán ngẩm.

Nếu là người kia… Nếu là người kia… Khẳng định sẽ không đơn giản như vậy…

Vương Bảo Bảo chán nản buông Vệ Bích ra, y hai chân mềm nhũn ngã xuống thảm, ngửa đầu nhìn hắn bằng nhãn thần mê mang: “Chủ thượng…”

Vương Bảo Bảo dùng cước đá y, muốn y nhanh nhanh cút đi, không nghĩ tới Vệ Bích hiểu sai ý, không nói thêm gì liền bắt đầu thoát y phục. Vương Bảo Bảo híp mắt một chút, nghĩ thầm hắn còn chưa ôm nam nhân bao giờ đâu, thử một chút cũng được, để sau này Tống Thanh Thư không phải chịu nhiều đau đớn.

--------------------------------

Vương Bảo Bảo từ trong phòng ấm áp đi ra, liền bị một cơn gió lạnh thổi tới, buốt giá tới tận xương tủy.

“Chủ thượng, Tống thiếu hiệp đã chuẩn bị tốt chưa?” Vệ Bích dắt hai con ngựa tới, tiếng hét hò từ xa xa rõ dần cho thấy Minh giáo nháy mắt sẽ tiến công nơi này.

“Không, lần này không mang y theo.” Vương Bảo Bảo nhàn nhạt trả lời. Hắn vừa nhấc đầu, liền phát hiện Vệ Bích đang thân thiết nhìn mình, ánh mắt mang theo lo lắng.

Vương Bảo Bảo đưa tay vuốt khuôn mặt vẫn tuấn lãng như trước kia, cười yếu ớt:”Vệ Bích, tiếp tục đi về hướng Bắc sẽ càng khó khăn, ngươi còn muốn theo ta sao?”

Vệ Bích nở nụ cười, kiên định gật đầu: “Chủ thượng đi nơi nào, ta sẽ theo tới đó.”

Vương Bảo Bảo cười càng thêm sâu, như thể vừa minh bạch được điều gì.

“Chúng ta đi thôi!” Hắn xoay mình lên ngựa, hướng về phía đại mạc mênh mông nơi chân trời xa.

“Chủ thượng, Ỷ Thiên kiếm của người đâu?” Vệ Bích thúc ngựa theo sau, hiếu kì hỏi.

Vương Bảo Bảo trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: “Đánh mất rồi…”

-------------------------

Võ lâm chí tôn, Bảo đao Đồ Long, Hiệu lệnh thiên hạ, Mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, Thùy dữ tranh phong?

Ỷ Thiên kiếm sắc bén vô cùng, thế gian cũng chỉ có Đồ Long đao có thể xứng đôi...


~~~~~ HOÀN ~~~~~


Link down bản word Thanh Thư Vô Kị (dẫn trực tiếp đến PN này) bị treo ở:

Ta đã yêu cầu chủ wp gỡ xuống nhưng bạn ấy không thực hiện (wp bạn ấy có chế độ xét duyệt com, các com sau ta đều được xét duyệt rồi nhưng của ta thì bạn ấy làm như không thấy), dù bạn ấy ghi rõ ràng rằng: "Chủ nhà nào không thích mình up link lên đây thì cứ thông báo với mình một tiếng. Mình sẽ hạ xuống liền ngay lập tức."

Bản word chỉ dành cho những reader thực sự, đã đọc hết và yêu thích bộ truyện này (dù các bạn có không com không like cho ta vì lí do gì đó), thậm chí còn chẳng đặt pass. Bởi vậy ta gỡ nó xuống, cũng đề nghị những ai đã đã down khi trước vui lòng không share lung tung. 

Cảm ơn vì đã đọc.

31 nhận xét:

  1. Ta down nè. Cảm ơn nàng share nha ♥. Đáng thương quá đi, Vương Bảo Bảo chỉ vì Thanh Thư mà lại bỏ qua một Vệ Bích tốt như vậy bên cạnh mình. T^T

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. May mắn là cuối cùng thì cục cưng vẫn nhận ra đâu là ty dành cho mình ;))
      Chỉ là có một chi tiết, về ty Vệ Bích dành cho cục cưng, chính văn hoàn toàn ko nhắc đến, PN cũng chỉ có một đôi dòng, nhưng ta lại cảm giác được nó rất sâu đậm và mãnh liệt...

      Xóa
    2. Đọc phần phiên ngoại thì ta cảm thấy tình cảm Bảo Bảo dành cho Thanh Thư giống sự chiếm hữu nhiều hơn là tình yêu thực sự. Thế nên ta thấy trái tim bên lề nổi bật nhất truyện nên là Vệ Bích.

      Xóa
  2. oh kết thúc rồi
    chúc mừng truyện đã hoàn nhé
    hix bạn share word @^@, mình k down đâu =.=!!!, muốn nói với bạn một tiếng, mình đã tự copy-paste rồi, nhưng đảm bảo k post đâu cả
    thanks bạn rất nhiều đã edit truyện này nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. thế thì tiếc nhỉ ;)) cơ mà bản word tớ cũng làm đơn giản, gần như chỉ copy bản trên web về thôi ^^

      Xóa
  3. Cuối cùng cũng hoàn bộ này :) Thanks nàng nhiều nhiều!
    Ta đang download bản word.

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn bạn nhiều vì đã cho down Thanh Thư Vô Kỵ nha. Mình rất thích truyện này. Nếu bạn tìm được truyện nào là đồng nghiệp văn của Ỷ Thiên Đồ Long Ký nữa thì mong bạn sẽ edit nha. Mình sẽ ủng hộ bạn hết mình

    Trả lờiXóa
  5. Cuối cùng cũng hoàn :) cám ơn nàng rất nhiều vì đã edit bộ này :) Đợt trc ta bám theo đọc từ trước khi nàng thi ĐH, sau đó nhảy sang đọc QT luôn. Hôm nay mới quay lại ngó ngó thấy đã hoàn :) Một lần nữa chúc mừng nàng nha :)


    PS: Ta ngồi hì hục copy paste đến PN cuối đau đớn phát hiện ra nàng share a :(((((((((((((((((((((((((((((((((

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. híc, nhiều nàng copy từ trước nhỉ:( định làm quà bí mật cho các nàng mà :(( chắc vì bên Tình nan tự chế ta ko share word :(

      Xóa
  6. *tung bông* chúc mừng nàng đã hoàn thêm 1 bộ nữa
    thank nàng đã share bản word

    Trả lờiXóa
  7. Hí hí thanks bạn nhìu nhìu :))))

    Trả lờiXóa
  8. Ta down nha. Cám ơn nàng lắm lắm. Ta đọc đam mĩ chủ yếu chính là đồng nhân văn ah. Hy vọng nàng có thể edit thêm nhìu nhìu đồng nhân văn trong sự nghiệp edit của mình ^^
    Ngày tốt lành gia chủ!!!

    Trả lờiXóa
  9. Mình down về đt rồi, cảm ơn bạn nhiều nhé.

    Trả lờiXóa
  10. t down nè,hìhì.Cảm ơn b vì đã chia sẻ nhé! :X

    Trả lờiXóa
  11. nàng ơi ta down nhé

    Trả lờiXóa
  12. nàng ơi, sau bộ này nàng có định edit thêm bộ nào k? thật sự ta rất thích giọng văn của nàng đó :X

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hiện tại thì ta chưa có dự định gì cả :)) chỉ đi đọc chùa mọi ng thôi, đợi một ngày nào đó đam mê trỗi dậy đã ^^~~~
      thực ra ta thấy giọng văn của mình khá bình thường và ít chất thơ ;)) dân tự nhiên mà, nhưng ta vẫn luôn cố hết sức để truyền tải tốt nhất câu chuyên :D nên được nàng khen thế này ta vui lắm hí hí ^^~

      Xóa
  13. nàng... nàng làm ta nghẹn ngào
    ta... ta... copy, ... ta thức suốt đêm để mừ copy từng chương, để rùi thấy dòng chữ cuối cùng trong chap cuối cùng
    ta bị nội thương rùi

    Trả lờiXóa
  14. nàng ơi, mong truyện mới của nàng, vì đã down bộ này nên phải thanks cho nó phải phép ^_^

    Trả lờiXóa
  15. vì đã down tr này ùi nên vào comt chủ nhà nha...ta chỉ toàn like giờ vào comt nah...

    [thienthan_acquy]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Pạn ơi giờ pạn còn giữ bản word thanh thư vô kỵ. Cho mình xin với mình vô muộn trang langyeu đóng mất tiêu ời hk có dow đc pạn cho mình xin bản word truyện này với nha, thank pạn nhìu nhìu. Mail mình là anhthi57893@gmail.com

      Xóa
  16. truyện hay lắm, cảm ơn nàng đã edit ^^
    Hồi xem Ỷ thiên đồ long ký ta cũng ghét cái cp Triệu Mẫn với TVK cực, cảm thấy TVK là tên dại gái, còn Triệu mẫn thì đáng ghét á. Đọc được truyện của nàng mà mát lòng mát dạ mà =))))
    Ta cũng đọc cuốn ngôn tình mà nàng nói đến rồi, là Trọng sinh Chu Chỉ Nhược phải ko? Đọc cái đấy cũng mát dạ phết, vì hồi xem phim thương cho mấy trái tim bên lề ghê á, Thù Nhi, Tiểu Chiêu rồi Chỉ Nhược đều đáng thương, trong truyện cuối cùng cũng được hạnh phúc, chỉ có cp Triệu Mẫn Trương Vô Kỵ là tan nát kakaka

    Trả lờiXóa
  17. Thank pạn vì đã edit nhe truyện này hay ghê, mò đc tới đây mừng quá xá ln hk pt có xin đc pản word ko nữa nếu hk đc phải tự lực cánh xin copy zìa để dành mình rất thich truyện này lâu lâu mở ra đọc hk thôi mò lên đây đọc lại với ủng hộ tinh thần ln chủ nhà cho xin cắm cọc với nhe, chúc nàng sự nghiệp edit ngay càng phát đạt cho ta đọc ké zới thank nàng nhìu nhìu

    Trả lờiXóa
  18. Thêm chút nữa. Nếu tác giả viết rõ về Bảo Bảo Vệ Bích thì hẳn là ngược Vệ Bích rồi T,T

    Trả lờiXóa
  19. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  20. Trong một buổi tối đã xử hết bộ này :"> aww cảm thấy yêu chủ nhà quá đi ≧﹏≦ cứ lo Bảo Bảo về sau cô đơn lẻ bóng, cuối cùng thì đã có Vệ Bích rồi a~ đọc mấy dòng cuối thấy yêu bạn Vệ Bích quá T.T đây mới là trái tim bên lề sáng nhất truyện

    Trả lờiXóa
  21. đọc bang dt ko comt cho nang dc, yeu nang nhieu😍

    Trả lờiXóa
  22. Một nam nhân nguyện ý nằm dưới thân một nam nhân nếu không phải vì quyền lực danh vọng thì cũng chỉ có 1 nguyên nhân duy nhất đó là yêu đến tận tâm tận phế a

    Trả lờiXóa
  23. Cảm ơn chủ nhà một lần nữa, truyện hay thật sự mà ít người biết đến

    Trả lờiXóa