Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 13


Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 13
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng



Trong lúc hôn mê vẫn bảo trì một tia thần trí là một loại trải nghiệm phi thường kì diệu, phảng phất như ngươi bị chia làm hai nửa, một nửa giống như bong bóng xì hơi mềm nhũn ngã trên đất, bị một đám người xa lạ xô đẩy tiến vào thang máy, sau đó thông qua lối đi chuyên dụng của nhân viên tới một căn phòng nào đó, rồi được đặt lên một chiếc giường. Một ngươi khác huy động tất cả các giác quan, dường như cảm nhận được có người đang thay ngươi cởi cúc áo, độ ấm của đôi tay giúp ngươi hô hấp thêm thông thuận, cảm nhận được ga giường vải bông dưới thân bởi vì giặt quá nhiều lần mà có điểm thô cứng, nhận thấy có ai đó như bác sĩ vội vã tiến đến, ngón tay lạnh lẽo banh mí mắt của ngươi ra, dùng đèn pin nhỏ xíu soi để quan sát đồng tử. Ta thậm chí cảm giác được, xung quanh đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, có người nhẹ nhàng vén tóc mái của ta lên, chăm chú nhìn gương mặt ta như dò xét hay suy ngẫm… Hết thảy thật khó tin, giống như linh hồn này lại bị bóc ra khỏi thân thể, lãnh tĩnh giống như một kẻ bàng quan đứng nhìn khối thân thể không chút sinh khí của Giản Dật.

Chợt trong lúc đó, ta có chút ngộ ra bí ẩn của thân thể này, nó thỉnh thoảng lại suy kiệt, giống như đột nhiên cắt điện, trong mê muội bị rơi xuống vực sâu tối om, có lẽ là do khối tụ huyết còn trong đầu, nhưng, ai dám chắc là không phải bởi vì nó đang bài xích, bài xích sự chiếm cứ của một linh hồn xa lạ, bài xích áp lực âm lãnh do linh hồn này mang đến. Thân thể này, cho dù cố chắp vá đến đâu vẫn yếu ớt đơn bạc, dù sao cũng mới chỉ mười bảy tuổi, bắt nó gánh vác một linh hồn ba mươi ba tuổi như ta, vẫn có chút miễn cưỡng a.

Không biết đã bao lâu sau, cái bộ phận vẫn duy trì ý thức của ta, đã bắt đầu có chút sốt ruột, không biết giờ này mình vẫn chưa về nhà, Giản mụ mụ có phải đang lo lắng hoảng hốt.  Ta cố gắng động đậy, chậm rãi từng chút một, phát hiện ngón tay dần nghe theo sai sử, sau đó là cả cánh tay, khí lực dần dần hồi phục khắp tứ chi, khối thân thể này, một lần nữa trở về dưới sự khống chế của ta. Ta chậm chạp mở mắt, đập vào mắt là trần nhà thạch cao chạm trổ hoa văn cùng đèn chùm lịch sự tao nhã, xuống dưới chút là bài trí thường thấy trong phòng khách sạn, một bức tranh phục chế theo phong cách trừu tượng, ngay sau đó, ta chợt chạm phải một đôi mắt đen, đôi mắt này kẻ khác đã gặp thì không thể quên được, không chỉ bởi nó thăm thẳm sâu hút, gò má cao nhìn qua giống như người Đông Nam Á, mà còn bởi đôi tròng đen lớn một cách khác thường, tinh lượng sắc bén, như bóng dáng dã thú thấp thoáng sau đám cây của rừng rậm nhiệt đới. Lòng ta không khỏi cả kinh, theo bản năng co rút lại, lại liếc một cái, bỗng nhiên hiểu ra vì sao ta cảm thấy đôi mắt này đã gặp qua thì sẽ không quên được.

Ta trước kia, kì thực đã gặp qua người này.

Simon Chin, tên tiếng Trung là Trần Thành Hàm, gia thế hiển hách, là thương nhân kiệt xuất người Mĩ gốc Hoa, Trần thị Tam công tử, sinh ý gia tộc lấy kinh doanh khách sạn làm chủ yếu, sản nghiệp trải rộng khắp Bắc Mĩ. Trước kia ở yến tiệc xã giao trong thương giới, Lâm Thế Đông từng được dẫn đến giới thiệu với người này, chỉ là mọi người lĩnh vực làm ăn bất đồng, lại thêm một ở Hồng Kông một ở Los Angeles, rất ít khi tiếp xúc, chỉ tính là sơ giao hời hợt. Không hiểu vì sao người này lại ở đây? Trong lòng ta nghi hoặc, nhưng cũng không xốc nổi, chậm rãi ngồi dậy, đang định mở miệng đã thấy Trần Thành Hàm mỉm cười, sắc bén trong mắt đã thu liễm hết, khẩu khí nhu hòa: “Ngài đã tỉnh? Thấy trong người thế nào?”

Ta thuận miệng đáp: “Tôi tốt lắm, rất cảm ơn ngài đã giúp đỡ.”

Hắn ôn hòa nói: “Không cần khách khí, ngài là khách của khách sạn chúng tôi, bất ngờ bị ngất xỉu, chăm sóc ngài là chuyện nên làm. Bác sĩ vừa tới kiểm tra qua cho ngài, đại thể thì không có vấn đề gì, nhưng ông ấy đề nghị ngài tới bệnh viện kiểm tra lại lần nữa. Ngài hiện tại đã đỡ hơn chưa? Đương nhiên, nếu ngài cảm thấy còn mệt thì cứ nghỉ ngơi thêm một lúc.”

Ta xấu hổ muốn xuống giường, áy náy nói: “Thực xin lỗi, tôi cũng nên đi, hi vọng chưa gây nhiều phiền toái cho các ngài, uhm, giày của tôi đâu nhỉ? À, tôi thấy rồi…”

Ta còn chưa xỏ được chân vào giày, đã bị một đôi tay giữ lại, vừa ngẩng đầu liền thấy Trần Thành Hàm mỉm cười: “Tôi đương nhiên không có ý muốn đuổi ngài, chỉ là muốn hỏi một chút, nếu ngài đã thấy khá hơn, có thể cùng tôi dùng bữa tối không?”

“Bữa tối?” Ta có điểm hoang mang.

Hắn nhịn cười, nói: “Đúng là bữa tối, ngài có lẽ không biết, nguyên nhân ngài ngất xỉu, có một phần là do tụt huyết áp, nếu tôi đoán không sai, có lẽ ngài chưa ăn gì trong một thời gian dài. Vừa lúc tôi muốn dùng bữa tối, không biết có thể mời ngài cùng dùng vài thứ không? Ngài biết mà, để khách bụng rỗng trở về, đối với người chủ như tôi, chính là một sự thất lễ.”

Trong nháy mặt ta cảm thấy hai má nóng lên, quả thật, bị Lý Thế Khâm cùng Hạ Triệu Bách lăn qua lăn lại, ta tới bây giờ còn chưa bỏ bụng thứ gì. Chưa kịp tỏ thái độ, Trần Thành Hàm đã tự chủ trương, rung chuông gọi người, chỉ lát sau, một người mặc đồng phục bồi bàn đã đẩy xe tiến vào, mở lồng đậy ra, đặt những thứ bên trong lên chiếc bàn gỗ sam còn thoang thoảng mùi nhựa bên cửa sổ. Trần Thành Hàm làm động tác mời, ta không tiện chối từ, vì thế cũng ngồi xuống, đồ ăn rất đơn giản, chỉ là một chiếc sandwich nhìn qua chút tinh mĩ, trước mặt hắn là một chiếc ly pha lê chân cao, bồi bàn giúp hắn rót một ly rượu màu hổ phách, mà trước mặt ta, cư nhiên là một ly sữa. 

“Tuổi của ngài có lẽ không thích hợp để cùng ta uống rượu,” hắn mỉm cười : “nhưng cũng đủ để cùng ta nâng ly, chúc ngài khỏe mạnh.”

“Chúc ngài khỏe mạnh.” Ta nâng sữa đáp lại.

Sandwich không tồi chút nào, bánh mì trắng trẻo mềm mại, kẹp bên trong đủ thứ từ rau quả tới thịt xông khói thơm ngon, một tầng mayonnaise thật dày cũng mang hương vị độc đáo, không hổ là khách sạn cao cấp, ngay cả món ăn đơn giản nhất cũng được chế biến hoàn hảo. Ta cắn một ngụm, mới phát hiện bụng sớm đã đói meo, liền bất chấp lễ phép, hung hăng gặm lấy gặm để. Ăn xong, mới thỏa mãn xoa xoa tay, lại phát hiện đồ ăn trước mặt nam nhân đối diện vẫn còn nguyên xi, hắn thì đang nâng ly, đăm chiêu nhìn ta.

Ta có điểm ngượng ngùng, vội nói: “Tôi đã lâu không nếm qua sandwich ngon như vậy, cám ơn ngài đã chiêu đãi.”

Hắn nhàn nhạt cười, nghiêng đầu, chậm rãi mở miệng: “Tiếng Pháp của ngài rất chuẩn, ngài từng sang Pháp du học sao?”

Trong lòng ta giật mình, chợt nhận ra, từ đầu tới cuối chúng ta đều dùng tiếng Pháp. Ta thở dài, hôm nay thực sự là sai lầm nối tiếp sai lầm, may mắn là, người ngồi đối diện có lẽ qua tối nay sẽ không bao giờ gặp lại nữa, chẳng sợ hắn phát hiện ra điều gì, nghĩ tới đó, ta cũng thoải mái hơn, cười cười: “Tôi thích tiếng Pháp từ nhỏ, là tự mình học thôi, chưa từng tới nước Pháp.”

Hắn ngạc nhiên mở to mắt, nói: “Vậy ngài quả thực là thiên tài, trách không được Francisco đối với ngài đãi ngộ khác thường,” hắn cười lắc đầu: “Thượng đế đối với một số người quả thật ưu ái, không chỉ cho ngài ngoại hình xuất sắc, mà còn thêm một bộ óc thông minh…”

Ta mỉm cười: “Nhưng mỗi ưu ái của người, đều phải dùng một thứ khác để đối lấy, đây chính là nhân sinh.”

Hắn híp hai mắt, ôn nhu nói: “Cũng không hẳn như vậy, không có được thứ gì đó là một loại tiếc nuối, như vậy có được thứ gì đó chính là hạnh phúc đúng không, cho dù khuyết thiếu gì đó cũng không trở ngại ngài hưởng thụ những điều tốt đẹp cơ mà?”

Ta có chút kinh ngạc vì một thiếu gia như hắn, cư nhiên hạ mình khuyên nhủ người khác, còn là một người xa lạ mới gặp lần đầu. Ta cười, nâng sữa lên uống một ngụm, nói: “Đương nhiên, chẳng hạn như sữa, cũng được tính là một thứ tốt đẹp.”

Hắn ha ha cười, nhấp một chút rượu trong ly, làm ra bộ dáng hưởng thụ, lớn tiếng nói: “Còn có rượu Sherry a, cho dù ta có một ngàn đứa con trai, nguyên tắc đầu tiên của đàn ông mà ta sẽ dạy chúng là uống rượu Sherry này.”

Ta bật cười thành tiếng, nghe được hắn nói chính là lời kịch của Shakespeare: “Đáng tiếc giờ đã là chế độ dân chủ, ngài không làm Henry IV được rồi.”

Mắt hắn sáng rực, nhìn ta chằm chằm, thấp giọng nói: “Có thể gần bên người đẹp như lúc này, cho dù không được làm Henry IV, cũng có gì phải tiếc nuối?”

Ta chỉ cười trừ, mấy lời khen ngợi xã giao này, kiếp trước ta đã nói với không tiết bao nhiêu danh môn thục nữ, chỉ không ngờ tới, kiếp này lại vinh hạnh được nghe từ người ngoài. Ta nâng ly sữa, uống một ngụm, học bộ dáng của thục nữ bài bản nói: “Cảm ơn lời khen của tiên sinh, nhưng mẹ ta nói, không được tùy tiện tin lời bóng bẩy của nam nhân xa lạ.”

Hắn ngây ngốc nửa giây, sau đó cười to, chỉ vào ta mà nói: “Ngài quả thực rất đáng yêu, bằng hữu thân ái của ta,” cười nửa ngày sau mới chợt đưa tay hướng ta, trịnh trọng dùng tiếng Trung nói: “Tôi là Trần Thành Hàm, thật vinh hạnh được quen biết cậu.”


“Giản Dật.” Ta cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm ngón tay hắn một chút, cười nói: “Lần đầu gặp mặt, cám ơn đã khoản đãi.”
----------------------------------------------

Xe đẩy đồ ăn có lồng đậy

7 nhận xét:

  1. đã ko đọc thì thôi, đọc rồi thì càng ko kiềm chế được mòn mỏi muốn đọc chương mới của nàng >.< thank nàng nhiều nhiều >.<
    ladyk3n o(^.^)o

    Trả lờiXóa
  2. Ui ta doi chap moi cua nang mon moi qua :(

    Trả lờiXóa
  3. hac, ta rat la thich bo nay. Mong cho chuong tiep theo cua nang nha

    Trả lờiXóa
  4. hix... đợi chờ là bùn bã....

    Trả lờiXóa
  5. Mong chờ chương mới của nàng quá. Truyện thật là hay...

    Trả lờiXóa
  6. *đấm lưng* *bóp vai*
    chủ nhà ơi, khi nào chị lên sàn TT^TT
    e đang chờ đoạn Bạn Bách với bạn Đông tiếp xúc nhiều hơn nữa cơ TT^TT
    cũng rất tò mò bạn Hàm rốt cuộc là ai a ~~

    Trả lờiXóa
  7. Ta nghĩ... Chắc chủ nhà quên truyện này rồi

    Trả lờiXóa