Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 12
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng
Hết thảy trước mắt, giống như giấc mộng cũ phai màu, biết
rằng sớm đã điêu linh, lại khiến ngươi khó có thể kiềm chế không vươn tay chạm
tới.
Nếu
ngươi bắt đầu từ mười hai tuổi, mỗi năm đều đặn bay sang Savile Row nước Anh,
chuẩn bị âu phục hai mùa cho năm đó, thói quen này vẫn duy trì khi ngươi trưởng
thành, tới tận khi ngươi chết, thì âu phục đã không còn là trang phục, mà trở
thành một tầng bảo hộ có cùng nhịp điệu hô hấp với ngươi, giống như lớp vỏ
ngoài sặc sỡ của côn trùng, che giấu bên trong những tâm tư xấu xí, những ham
muốn cấm kỵ, những dằn vặt không cho ai biết, những áp lực không thể san đi
đâu, tất cả đều được giấu sau vẻ ngoài chỉn chu. Sau đó, ngươi đi ra ngoài, mặc
trên người bộ âu phục mỗi công đoạn đều được chế tác tỉ mỉ, mỗi nguyên liệu đều
đến từ Scotland hay miền bắc nước Anh, mỗi đường may đều thẳng tới không thể thẳng
hơn, mỗi chiếc cúc, mỗi cái khóa đều phù hợp tới mức hoàn mỹ. Ngươi chợt cảm thấy
tự tin, có thêm khí lực để diễn cho tốt cái vai diễn chính mình, rất nhiều khi,
không phải ngươi mặc quần áo, mà là quần áo chống đỡ ngươi. Nếu như vậy, có lẽ
ngươi sẽ hiểu được ta, hiểu được bên trong thể xác này kì thật cất giấu một
linh hồn yếu đuối mà hoài cựu. Ta không có cách nào lơ đi bộ quần áo này, ta mê
muội tiến đến, thay nó như thể đang trong giấc mơ, ta thuần thục mở tủ, chọn một
chiếc cà vạt màu sắc phù hợp, thắt cẩn thận, chỉnh chỉnh góc áo, bước ra ngoài,
trong gương giống như đang đứng một Lâm Thế Đông, đã trải qua hai kiếp người,
ánh mắt nhìn ta buồn vui lẫn lộn.
“Đứng
thẳng sống lưng, ngẩng cao đầu, nhớ kĩ, bộ âu phục của con là power suit, con mặc
nó vào, liền đại biểu cho thân phận của con, đại biểu cho uy nghiêm của Lâm
gia, đại biểu rằng con điều hành công ty này, rằng con nắm trong tay quyền lực gia
tộc.”
Là
ai đang cao giọng răn dạy ta? Trong lúc hoảng hốt, ta dường như thấy lại Lâm
phu nhân đoan trang mà nghiêm khắc, đang đứng trong gương, giọng điệu sắc bén
quở trách: “A Đông, ta không mong chờ con sẽ mang lại vẻ vang cho gia tộc,
không mong chờ con đem sản nghiệp Lâm gia phát dương quang đại, thậm chí, Lâm
thị phá sản, ta cũng biết. Nhưng con xem lại bộ dáng của mình bây giờ đi, trông
có còn giống người họ Lâm chúng ta hay không? Có còn giống một người nam nhân
hay không? Con thật sự đã làm ta thất vọng, vô cùng thất vọng!”
Ta
siết chặt nắm tay, thân thể run rẩy, từ nhỏ đến lớn, “Con đừng làm ta thất
vọng!” giống như chú ngữ, luôn gắn bên tai, nhưng mà, mẹ nó chứ, ai tới nói cho
ta biết, ta không làm người khác thất vọng vậy chính mình thất vọng thì phải
làm sao đây? Có ai thèm quan tâm ta mệt mỏi bao nhiêu, ai thèm biết đến nội tâm
ta hèn yếu, ai sẽ nhìn xem trong lòng ta có phải đang sợ hãi hay không?
Bỗng
nhiên ta hiểu được, nguyên lai mặc vào thứ quần áo này, thì nhất định, những
tình cảm cảm xúc chân thực của ta, phải quên hết, phải vứt đi, phải trở thành
phân chó vô dụng, mặc người hót đi không để lại dấu vết.
Ta
giống như mộng du, chậm rãi xoay người, chậm rãi mở cửa phòng thay đồ, bên
ngoài, Hạ Triệu Bách vừa nhìn thấy ta, bỗng dưng nhảy dựng khỏi ghế, khuôn mặt
vẫn luôn nghiêm nghị cư nhiên dại ra mất ba giây, đáy mắt lóe lên khó có thể
tin, khiếp sợ, cùng với bối rối, mà nếu ta không nhầm, có lẽ đó là một loại vui
sướng. Hắn cẩn thận vươn tay ra, cẩn thận chạm tới cánh tay của ta, từng tấc từng
tấc vuốt ve lên trên, tới cổ của ta, lại lên trên nữa, tới hai má. Ngón tay hắn
run nhè nhẹ, biểu tình trên mặt càng thêm si mê cuồng túy, giống như một tín đồ
thông qua nghi thức này để xác nhận tín ngưỡng của chính mình, đồng thời bày tỏ
nội tâm kích động. Thần sắc của hắn khiến ta cũng bị ảnh hưởng, hay nói cách
khác, tại giờ phút này, hai người chúng ta đều rơi vào xúc cảm hoài cựu, khó có
thể kiềm chế.
Bỗng
nhiên, hắn kéo ta vào lòng, gắt gao ôm lấy, cánh tay siết chặt, giống như chỉ cần
hơi lơ đãng, ta sẽ lại biến mất không thấy, cái ôm này ẩn chứa những gì ta
không thể nói rõ, nhưng có thể cảm nhận rõ rệt bức thiết cùng thống khổ bên trong,
thống khổ kia cuốn hút ta, khiến ta không thể phản kháng, bởi vì nó cùng thống
khổ trong nội tâm ta, kêu gọi lẫn nhau, thấu hiểu cho nhau. Xung quanh, hết thảy
dường như thật an bình, chúng ta giống như hai người mò mẫm đánh lộn nhau trong
bóng đêm, giờ phút này, quên đi thân phận của Hạ Triệu Bách, quên đi ta rốt cuộc
là Lâm Thế Đông hay Giản Dật, vứt bỏ những ân oán tình cừu đã không thể phân rõ
của kiếp trước, chỉ cho nhau dựa nhờ một chút, cho đối phương mượn tạm vòng
tay, nhìn lại vết thương của chính mình, tìm một chỗ có thể nghỉ ngơi trong
giây lát.
Đúng
vậy, mấu chốt của vấn đề, căn bản không phải ta là ai, mà là, bất luận ta lấy
thân phận gì, cũng vẫn đeo trên lưng một linh hồn thương tích be bét tới mức
người ta không đành lòng nhìn. Linh hồn ấy quá yếu đuối, cho nên, nó yêu không
dám thẳng thắn, hận cũng không triệt để, khát vọng không dám khát vọng, áp lực
kiềm nén không xong, nó xử lý tất cả tình cảm thành rối tung rối mù, khiến cho
cuộc sống của thân thể nó nương nhờ cũng trở nên hỏng bét. Ta nhắm mắt lại, vành
mắt dần ướt, trong lòng tràn đầy chua xót, cư nhiên nức nở ra tiếng. Ban đầu
còn cố kiềm nén để không phát ra tiếng, về sau núp trong lồng ngực dày rộng của
người kia, được hắn từng chút từng chút vỗ về, ta nhịn không được lệ tuôn đầy mặt.
Ta khóc không ngừng được, bao nhiêu bất đắc dĩ lúc làm Lâm Thế Đông, bao nhiêu
vô lực lúc làm Giản Dật, thời khắc này cùng ào ào tuôn ra, kích thích hung
tính, còn ngoạm bả vai hắn một phát, cắn hắn đau tới phát run, cũng không có ý
định nhả.
Ta
khóc tới lả cả người, không phát hiện toàn thân mềm nhũn, đã bị Hạ Triệu Bách
áp tới trên giường, sau đó, có thứ xúc cảm mềm mại từng chút từng chút di chuyển
từ gáy lên tới mặt, đợi ta thoáng hoàn hồn mới phát giác, hắn cư nhiên đang hôn
ta, thực kiên nhẫn, thực ôn nhu hôn lên từng giọt lệ trên gương mặt, trịnh trọng
tới mức khiến kẻ khác phải kinh ngạc, giống như là sùng bái, lại mang theo
thương tiếc khó nói nên lời, ta có điểm ngây ngốc, trong trí nhớ chưa từng có
ai hôn ta như thế, càng không nói tới một mặt ôn nhu chưa từng nhìn thấy của Hạ
Triệu Bách bây giờ. Ta ngốc ngốc mặc cho hắn hôn, đôi môi hắn thực nóng cũng thực
mềm, một góc yếu đuối trong lòng bởi vì được hắn hảo hảo đối đãi mà thêm
lên men. Trong lúc hoảng hốt, ta nghe được một tiếng thở dài, hắn nâng cằm ta
lên, nhanh chóng chiếm giữ đôi môi nhỏ nhắn, trằn nhọc mút lấy, chiếc lưỡi linh
hoạt tách hai hàm răng của ta, xông thẳng vào trong, dây dưa không ngớt. Ta chỉ
cảm thấy một trận tê dại từ sâu trong xương tủy, thân thể như nhũn ra, ý thức hỗn
độn mơ hồ, chẳng biết bao lâu sau, khó khăn lắm hắn mới buông tha, chuyển sang
tấn công vành tai mềm mại cùng cần cổ sau gáy, tinh tế nhấm nháp. Trong lúc hoảng
hốt, ta nghe được hắn khẽ thở dài, mơ hồ gọi một tiếng: “Đông --- ”
Giống
như bị một chậu nước lạnh tạt vào đầu, ta đột nhiên thanh tỉnh, kí ức không chịu
nổi về người này cũng ùa về, hắn là Hạ Triệu Bách a, là Hạ Triệu Bách đã làm nhục
ta, đã phản bội ta, đã bày mưu tính kế hãm hại ta a! Ta rốt cuộc đang làm gì chứ?
Bị người ta khi dễ một lần rồi, chẳng lẽ còn định có lần thứ hai? Ta hổ thẹn
không chịu nổi, ngược lại trở nên trấn tĩnh, mặc cho hô hấp của hắn dần nặng nề,
cẩn thận cởi bỏ cà vạt của ta, di chuyển trên da thịt lộ ra lõa lồ. Ta híp lại
hai mắt, chậm rãi vươn tay, bắt lấy một thứ đồ vật cứng nơi đầu giường (về sau mới
phát hiện, đó là chiếc khung trang trí làm từ đồng của khách sạn), trước khi hắn
kịp cởi bỏ cúc áo thứ ba trên ngực ta thì, đập mạnh vào gáy hắn.
Hạ
Triệu Bách ngước lên nhìn ta với vẻ mặt khó tin, ta sợ còn chưa đủ, lại đập xuống
thêm hai phát, hạ thủ dứt khoát, không chút nương tay. Nhìn nam nhân ngông cuồng
tự đại, nơi chốn chèn ép người khác này bỗng chốc gục xuống giường, trong lòng
ta chỉ có thỏa mãn. Ta nhanh chóng bò dậy, xoay mình xuống giường, nhưng đúng
lúc này, cổ chân bị hắn tóm lại. Ta hung hăng đá một cước, đá văng hắn ra, lập
tức mặc lại áo, chỉnh chỉnh cà vạt, chân đeo giày da, đang định rời đi, vừa quay
đầu lại đã thấy Hạ Triệu Bách nằm sấp trên giường, đôi mắt hoảng hốt hơi hơi mở,
dường như mấy phát đập kia còn chưa đủ. Ta nhìn quanh, thấy bên kia sàn có một
túi đựng gậy đánh golf, ta bước qua đó, kéo khóa rút ra một cây, bước đến trước
giường, giơ lên ra sức quật xuống người hắn, lạnh lùng nói: “Gậy này, là ta
thay Lâm Thế Đông trả lại ngươi!”
Hắn
kêu lên đau đớn, gương mặt méo mó, hiển nhiên là đau tới lợi hại, ta lại quật
xuống thêm một gậy: “Đây là Giản Dật trả cho ngươi!”
Lần
thứ ba ta giơ cao cây gậy đánh golf, nhắm xuống gáy hắn, trong đầu nổi lên một
ý niệm điên cuồng, đánh thêm một gậy nữa, một gậy nữa thôi, tên hỗn đản này từ
sau sẽ biến mất trên cõi đời, không bao giờ có thể uy hiếp ta khi dễ ta áp bức
ta nữa. Tay ta khẽ run, thân thể người này thực khỏe, bị ta tập kích như vậy mà
vẫn không mất đi thần trí, mê mê mang mang nhìn ta, ánh mắt này tựa hồ, thực
vô tội, thực thuần lương. Đáy lòng ta run lên, thả lỏng tay ném cây gậy đi, rốt
cuộc vẫn không hạ thủ được.
Nhưng
người này quá mức nguy hiểm, đợi hắn thoát khỏi cảnh này rồi thì ta chết không
có chỗ chôn. Phải kiếm thứ gì đó để bảo mệnh, ta nghĩ rồi lại nghĩ, quân tử
đoan chính, đó là với quân tử thôi, với tiểu nhân cần gì xét nét như vậy? Ta lập
tức bước tới, tháo cà vạt, vất vả hết sức mới trói được người này vào trụ giường,
lại cởi thắt lưng, lột quần áo của hắn, hỗn đản này kì thực không tồi chút nào,
dáng người cao lớn rắn chắc, chỉ lột quần áo của hắn thôi mà ta mệt tới thở
hồng hộc. Ta nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục cố gắng, đang muốn đưa tay cởi nốt
quần lót của hắn lại chạm phải thứ gì nóng bỏng, chính là vật cứng giữa hai
chân đã sớm dựng thẳng cao ngất, hình dáng lại dữ tợn, tựa hồ đang vận sức chờ
phát động. Mặt ta chợt nóng bừng, xì một tiếng khinh miệt, lấy tay khều quần
lót của hắn kéo tụt xuống đến mắt cá, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Hạ Triệu Bách
chẳng biết từ khi nào đã thanh tỉnh, đang thích thú nhìn ta bận rộn chân tay,
giống như đây không phải một hồi cưỡng bức khỏa thân mà chỉ là chút tình thú
trên giường. Trong lòng ta thực quẫn, cuống quít lôi di động ra, chụp loạn
khuôn mặt cùng thân thể hắn, toàn bộ quá trình Hạ Triệu Bách vẫn luôn lãnh đạm,
như thể người đang khỏa thân kì thực là ta còn hắn mới đang nghiêm chỉnh ngồi đó.
Ta
chụp xong xuôi, cất điện thoại đi, hít sâu một hơi, nói: “Hạ tiên sinh, ngươi
yên tâm, thứ này ta chỉ giữ lại để đảm bảo bình yên. Chỉ cần ngươi để ta sống
cuộc sống của một tiểu dân bình thường, ta cũng sẽ không quấy rối tinh anh
thương nhân như ngươi làm gì.”
“Cậu
đang sợ hãi.” Hạ Triệu Bách nhìn ta chằm chằm, nhạt nhẽo nói: “Ngay từ lần đầu
tiên chúng ta gặp nhau, cậu vẫn luôn sợ hãi, ta tự hỏi mình không phải người tốt
gì, nhưng chưa bao giờ động chạm đến cậu, vì sao lại sợ ta như vậy?”
Ta
có chút tức cười, chính là kí ức trong dĩ vãng quá mức kinh khủng, nhưng sao có
thể nói ra được?
Hắn
lạnh nhạt nói tiếp: “Người sợ ta có rất nhiều, bọn họ hoặc là muốn cầu cạnh ta
gì đó, sợ ta không cho; hay đối với ta e ngại, sợ ta đoạt mất thứ họ muốn; hoặc
dám làm trò này nọ sau lưng ta, sợ bị ta trả thù; cũng có kẻ sợ chết nhưng vẫn
thích nịnh hót, chỉ sợ hót quá lời khiến ta mất hứng. Còn cậu, cậu sợ cái gì?”
Ta lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, trước kia ta đã từng nói,
ta chưa gặp qua đại nhân vật như ngươi bao giờ, nảy sinh sợ hãi cũng là chuyện
bình thường.”
Hạ
Triệu Bách mỉm cười, nói: “Vậy sao? Thế nhưng ta lại có cảm giác, cậu hiểu ta rất
rõ, biết ta là loại người nào, cho nên mới sợ hãi. Lại còn mối quan hệ kì quái
giữa cậu với Thế Đông, rốt cuộc cậu đã biết những gì? Biết thủ đoạn của ta với
Lâm thị, hay biết thủ đoạn của ta với Thế Đông?”
“Không,
ta không biết…” Ta ra sức lắc đầu, thề thốt phủ nhận.
“Vậy
để ta nói cho cậu biết, cậu có muốn nghe xem ta đã làm thế nào để y phá sản,
hay muốn nghe ta như thế nào ôm y, cuối cùng khiến y phải thừa nhận, y cũng giống
ta, cũng là gay chỉ thích nam nhân?”
“Câm
mồm!” Ta điên cuồng vớ lấy chiếc gậy đánh gôn, quất lên người hắn, chỉ sau giây
lát, một vệt đỏ hồng đã hiện lên, ta không thể kiềm nén run rẩy, mắng: “Là
ngươi bức, là ngươi bức y, ngươi cường bạo, đó là cường bạo!”
Hạ
Triệu Bách cười ha ha, nhưng trong thanh âm không mảy may có một chút ý cười, hỏi
vặn lại: “Đó là cường bạo sao? Chính miệng y nói với cậu như vậy? Vậy y có nói
rằng cuối cùng y cũng đạt cao trào không? Y có nói, y cũng có khoái cảm, cũng
thực hưởng thụ không? Cái tên vương bát đản kia, cho dù đã lột đi lớp vỏ ngoài
chỉn chu, y vẫn có bản lĩnh tự lừa mình dối người…”
“Câm
miệng!” Ta giống như phát điên nhào tới, hết đánh lại đá hắn, đột nhiên, ta dừng
lại, ngơ ngác nhìn, đôi mắt hắn rõ ràng bao phủ bởi một màn lệ. Ta giống như phải
bỏng, lập tức lui lại sau, bối rối nói: “Đó, đó là chuyện của ngươi cùng y, người
thì cũng chết rồi, ngươi, ngươi có như vậy cũng vô dụng…”
“Đúng
vậy a, y chết rồi là xong hết con mẹ nó chuyện.” Hạ Triệu Bách ánh mắt âm hàn,
mãnh liệt nhìn ta, gằn từng tiếng: “Thế còn cậu? Y vì cái gì ngay cả chuyện này
cũng nói cho cậu, vì cái gì cậu cùng y có chung thật nhiều thói quen, vì cái gì
cậu biết rõ nhiều chuyện của y như thế? Cậu rốt cuộc là ai?”
Ta
hít sâu một hơi, cố khiến mình bình tĩnh lại, nói: “Hạ tiên sinh, ta với Lâm Thế
Đông tiên sinh, có mối quan hệ thực thân thiết. Có thể nói, ta là người duy nhất
y nguyện ý mở rộng tấm lòng, nói ra hết những suy nghĩ trong nội tâm. Như ngươi
thấy, ta và y có rất nhiều điểm tương đồng, bởi vậy, chúng ta mới có thể trở
thành bạn tâm giao. Về phần chúng ta quen biết như thế nào, xin lỗi, đó là chuyện
riêng tư, không liên quan gì đến ngươi cả.” Ta tạm dừng một chút, nhìn thấy ánh
mắt của hắn, lại nói tiếp: “Phải, ta thực nhát gan vô dụng, ta sợ ngươi, nhưng
thế cũng không có nghĩa là ta mặc ngươi khi dễ, tóm lại là chuyện hôm nay, nếu
như ngươi là quân tử, đương nhiên ta cũng sẽ là quân tử, còn nếu ngươi muốn làm
tiểu nhân, thì cũng đừng trách ta tuyệt tình. Ngươi đừng quên, ta chưa đủ mười
tám tuổi, ngươi vừa mới cưỡng ép ta vào phòng, camera của khách sạn chắc chắn
quay được, lại thêm mấy tấm ảnh khỏa thân này nếu bị tung ra ngoài, dâm loạn vị
thành niên hẳn sẽ trở thành tai tiếng lớn chưa từng có của ngươi đấy!”
Hạ
Triệu Bách cười nhạo một tiếng, động động cổ tay, ta sợ tới mức lui lại sau mấy
bước, hắn nhìn thấy vậy, lắc lắc đầu, khẩu khí chợt trở nên ôn hòa: “Đừng sợ, cậu
buộc thực chặt, nhất thời ta giãy không ra. Giản Dật, cậu thật ngây thơ, đối
phó loại người như ta, mấy tấm ảnh khỏa thân làm sao đủ? Huống hồ cậu mới đập
ta hai phát, lại lấy gậy chơi golf quất ta mấy nhát, Hạ Triệu Bách ta dù có bất
tài nhưng gia cảnh cũng không bình thường, trước giờ chưa ai dám đụng đến, cậu
phá hư quy củ của ta, muốn thoát thân dễ dàng vậy sao?”
Ta
chỉ cảm thấy một trận choáng váng, miễn cưỡng đứng cho vững, chỉ là mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng: “Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Tại sao không buông tha
cho ta? Tại sao vẫn không buông tha cho ta?”
“Đừng
sợ ta, ta sẽ không thương tổn cậu.” Hạ Triệu Bách nhàn nhạt cười, trên gương mặt
lộ ra vài tia cảm xúc, khàn giọng nói: “Thế Đông, Thế Đông hẳn có nhắc đến ta với
cậu, y nói những gì?”
Ta
bi ai nhìn hắn, nhạt nhẽo nói: “Y nói, muốn cách xa ngươi một chút, xa nữa xa nữa,
y nói trên đời này có một người, y chỉ mong vĩnh viễn không gặp lại, người đó
chính là ngươi.”
Hạ
Triệu Bách giống như bị người hung hăng tát một phát, sắc mặt trắng bệch, khóe
môi run run, ta vội quay mặt đi nơi khác: “Bởi vậy, ta sẽ nghe theo lời y, cách
ngươi càng xa càng tốt.”
Ta
nhẹ nhàng rời đi, trong lòng tràn ngập buồn bã, bao nhiêu chuyện đột ngột xảy
ra, ta giáo huấn Hạ Triệu Bách nhưng một chút khoái cảm trả thù cũng không
có. Có rất nhiều manh mối kiếp trước ta không hề chú ý, lúc này đồng thời xuất
hiện khiến ta đầu váng mắt hoa. Ta lảo đảo bước về phía thang máy, ấn mở cửa,
bước vào, cư nhiên một đường thông thuận, thang máy mở ra, tiếng người ồn ào, giữa
lúc trôi nổi bồng bềnh, dường như ta nhìn thấy vệ sĩ của Hạ Triệu Bách ngồi
ngay ngắn trong quán cà phê bên sườn đại sảnh chờ ông chủ gọi. Trong lòng ta
quýnh lên, vừa mệt vừa nản, vội vàng quay đầu bước sang một hướng khác, cảm
giác choáng váng ngày càng mãnh liệt, ta không biết mình còn có thể chống đỡ được
bao lâu. Bỗng nhiên, có người đỡ lấy cánh tay của ta, ngẩng đầu nhìn, nguyên
lai là Francisco, hắn có điểm lo lắng nhìn ta: “Ngài không sao chứ?”
Trong
lòng ta mừng rỡ, bắt lấy tay hắn như túm phao cứu sinh: “Giúp ta, Francisco.”
Hắn
nghi hoặc nhìn ta, nhíu mày nói: “Phát sinh chuyện gì? Bạn của ngài đâu?” Đáy mắt
hắn hiện lên một tia tức giận: “Bọn họ gây khó dễ gì ngài sao?”
Ta
lắc lắc đầu, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, lại có cảm giác như trời đất
quay cuồng, hô hấp dồn dập, đúng vào lúc này, ta nghe thấy một giọng nam nhu
hòa bằng tiếng Pháp từ phía sau Francisco: “Francisco, vì Chúa, đừng hỏi cậu ấy
nữa, ngươi không thấy cậu ấy đứng còn không vững sao?”
Chân
ta mềm nhũn, bám lấy cánh tay Francisco chậm rãi trượt xuống, trong lúc mơ hồ, dường
như thấy có một người sải bước lại, mạnh mẽ ôm lấy ta, tích tắc trước khi mất
đi ý thức, ta lại nghe thấy thanh âm nhu hòa kia: “Đưa cậu ta vào một gian
phòng, tận lực không khiến những vị khách khác chú ý. Mời bác sĩ Blake tới đây,
mau.”
-------------------------------
Edit truyện này mà nhiều khi rơm rớm nước mắt Ọ__Ọ cơ mà, Đông ca, sao anh có thể bạo lực như vậy với con người tội nghiệp kia chứ (_ __")
Btw, khốn khổ cái thân tôi, sao mấy chú thích của cái truyện này cứ phải dịch từ tiếng Anh sang vậy :(( trình tiếng Anh của mình đã còi một cách thảm thương thì chớ
Kì thực cái chú thích về Savile Row khá dài, nhưng đoạn sau nói về lịch sử của nó nên ta cắt luôn ~(o^.^o)~ hi vọng các nàng không quan trọng nó lắm.
hehehe may ta het cui roi, cmt cho nang ngon o ^^. ta thay bai post cua nang tu hom qua nhung gio moi co tg doc. em Dat Ra tay cung nang that nhung ma ta thich ngc cong a ^o^ thank nang nhiu >.<
Trả lờiXóaladyk3n o(^.^)o