Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
Sáng sớm, chim
chóc còn vui hót trên cây, Đông Đan Cửu Trọng đã tiến cung, trên đường tới nam
thư phòng (thư phòng phía nam) vừa vặn
gặp Triệu hoàng hậu đang tản bộ trong Ngự hoa viên.
"Nhi thần
khấu kiến mẫu hậu!" Khom gối cung kính vấn an tại Bạch Ngọc kiều.
"Thái tử đứng
lên đi!"
Đông Đan Cửu Trọng
y lời đứng lên, chỉ thấy hôm nay Triệu hoàng hậu mặc nhất kiện thải phượng
triêu dương áo (phượng hoàng hướng về
phía mặt trời???), váy dài màu hồng nhạt, đeo một chuỗi ngọc màu tím, tóc
búi rủ xuống điểm vài cây thúy kim trâm, má như hồng lệ, ánh mắt sáng ngời.
"Mẫu hậu
hôm nay dường như có chút không giống ngày thường..." Đông Đan Cửu Trọng
ngừng lại một chút, như thể muốn tìm một từ thích hợp mà không thất lễ để hình
dung,"Dường như gương mặt người đang tỏa sáng."
"Có lẽ vì
cuối thu mát mẻ, tâm tình ai gia cũng trở nên tốt hơn." Triệu hoàng hậu thản
nhiên cười, mang theo một nét phong tình ngày thường chưa từng xuất hiện.
Triệu hoàng hậu
năm nay mới hơn ba mươi tuổi, chỉ vì đứng đầu lục cung nên ngày thường không thể
không bày ra gương mặt đoan trang hiền lành, nhưng hôm nay nàng giống như trẻ
ra hơn mười tuổi, sóng mắt nhìn quanh còn ẩn ẩn vẻ ngây thơ ngượng ngùng, nhìn
theo khóe mắt nàng có thể thấy một nam nhân mặc y phục thái giám đứng cúi đầu
cách đó không xa.
Đông Đan Cửu Trọng
trong tâm hiểu rõ, thong thả cười, "Mẫu hậu tâm tình vui vẻ, nhi thần cũng
thấy cao hứng."
Không biết nhớ
đến cái gì, Triệu hoàng hậu lộ ra thần sắc ngượng ngùng, lặng lẽ cụp mi mắt, vội
chuyển đề tài.
"Thái tử
tiến cung có việc gì?"
Đông Đan Cửu Trọng
đáp: "Phụ hoàng truyền triệu, hẳn là muốn hỏi nhi thần về việc chuẩn bị
cho ngự săn hôm Trung thu." Đông Đan Quế tuy đối với hắn thập phần kiêng kị,
nhưng sức khỏe ngày càng kém, công việc triều chính bộn bề, lại không có hoàng
tử nào đã trưởng thành để có thể hỗ trợ, cũng đành phải đem không ít việc giao
đến tay hắn.
"Đúng rồi,
ngày kia sẽ xuất phát đến Mộc Lan lĩnh , ai gia thật sơ suất, thiếu chút nữa
thì quên mất chuyện này." Triệu hoàng hậu nhíu nhíu đôi mi thanh tú, trong
thần sắc không có bao nhiêu ham thích.
Mộc Lan lĩnh
cách kinh thành ba ngày lộ trình, là ngự liệp trường (khu vực săn bắn của hoàng tộc) của Đông Đan hoàng triều. Mùa xuân
và mùa thu hàng năm đều cử hành ngự săn quy mô lớn, từ hậu phi, hoàng tử cho tới tam phẩm đại thần đều phải đi theo.
Các phi tần có thể theo hoàng đế rời cung săn bắn đều hết sức hân hoan, hy vọng
có thêm cơ hội thân cận hắn, riêng Triệu hoàng hậu lại khác. Thứ nhất, loại hoạt
động vây bắt, tàn nhẫn giết chóc hàng loạt khiến nàng không vui. Thứ hai, quan
hệ giữa nàng và Đông Đan Quế bình đạm như thủy, dù đến Mộc Lan lĩnh, so với ở
trong cung cũng có gì khác biệt? Chẳng qua là một hồi mệt nhọc vô ích mà thôi!
Biết tâm tư của
Triệu hoàng hậu, Đông Đan Cửu Trọng cười nói:
"Nhi thần
biết mẫu hậu nhân từ, đối với săn bắn trước nay không có hứng thú, nhưng tiết
này đúng độ hoa quế khai, trên Mộc Lan lĩnh ánh trăng viên mãn, hương quế thoảng
bay, mĩ cảnh thanh u, phong quang vô hạn."
Nghe hắn nói vậy,
Triệu hoàng hậu tâm hồn phiêu lãng, phượng mâu lại không tự chủ được hướng về
phía sau.
Nếu có thể cùng Võ lang tản bộ dưới
nguyệt quế...
Đúng lúc này,
nam nhân mặc y phục thái giám kia cũng ngẩng đầu nhìn tới Triệu hoàng hậu.
Mặt xuất hiện
hai ráng mây hồng, Triệu hoàng hậu lấy tay che miệng, ho khan hai tiếng:
"Không biết
cung nữ đã đem đồ đạc chuẩn bị xong xuôi chưa, ai gia phải về xem! Thái tử cũng
đi đi kẻo trễ."
"Nhi thần
lĩnh mệnh."
Đợi Triệu hoàng
hậu cùng một đám cung nữ thái giám đi xa, Đông Đan Cửu Trọng mới tiếp tục cất
bước. Tới nam thư phòng, Lâm Phi đã chờ đến dài cổ trước cửa, thấy hắn liền
dùng cái giọng the thé reo lên:
"Ôi Thái tử,
sao người lại tới trễ như vậy? Hoàng Thượng chờ đã lâu lắm rồi, nô tài thiếu
chút nữa là đến Thái tử phủ tìm người!"
Lâm Phi nói
năng càn rỡ, Đông Đan Cửu Trọng cũng không để ý, hướng hắn mỉm cười:
"Phiền
toái Lâm công công rồi."
Đông Đan Cửu Trọng
một bộ dáng không lưu tâm lại làm Lâm Phi bất an.
Ta dù ở trong cung hầu hạ đã ba mươi
năm, nhưng trước mặt vị hoàng tử vĩnh viễn khiêm cung hữu lễ, thần sắc tự nhiên
này không biết vì sao lại luôn có cảm giác chân tay luống cuống?
Đông Đan Cửu Trọng
hữu lễ ngược lại khiến Lâm Phi khó chịu, giống như bị người dùng một tư thế cao
cao tại thượng nhìn xuống, mà hèn mọn như hắn căn bản không đáng để vào mắt. Loại
cảm giác này hắn cũng không xa lạ. Rất nhiều năm trước, khi hắn mới tịnh thân
nhập cung, tiểu hoàng tử xinh đẹp giống như tuyết trắng kia cũng là dùng ánh mắt
này để nhìn hắn, mặc dù khiêm tốn vẫn khiến người ta có cảm giác bản thân ti tiện.
Một khắc khuất nhục kia, cả đời ta cũng
sẽ không quên!
Lâm Phi không tự
chủ được siết chặt tay, lộ ra thần sắc oán độc mà chính mình cũng không phát hiện.
Đông Đan Cửu Trọng nhìn thấy, mặt vẫn không đổi sắc đi ngang qua hắn.
Liền sau đó, Lâm
Phi từ trong hồi tưởng tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, theo Đông Đan Cửu Trọng
vào nam thư phòng.
"Nhi thần
khấu kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Đứng lên
đi!" Đông Đan Quế buông bút, từ sau án (bàn
dài) chậm rãi ngẩng đầu.
Trời cao hậu
đãi Đông Đan hoàng tộc, người trong hoàng tộc hầu hết đều là tuấn nam mỹ nữ.
Đông Đan Quế cũng không ngoại lệ, hắn ngũ quan như tạc, trên môi là hai hàng
ria ngắn đen nhánh, hai mắt sắc bén, ánh mắt như điện, khuyết điểm duy nhất
chính là hai hàng lông mày gần nhau quá, khiến gương mặt có nét âm ngoan.
"Biết trẫm
gọi ngươi tiến cung vì cái gì không?"
"Nhi thần
ngu dốt, thỉnh phụ hoàng chỉ giáo." Đông Đan Cửu Trọng buông tay đứng thẳng,
thần sắc cử chỉ phi thường cung kính.
"Thật sự
ngu dốt? Hay là biết nhưng không muốn nói?" Đông Đan Quế lạnh lùng nói.
"Nhi thần
không dám, nếu có sai lầm gì mong phụ hoàng chỉ dạy." Đông Đan Cửu Trọng gập
hai gối quỳ trên mặt đất, ánh mắt hạ xuống.
Thấy thế, Đông
Đan Quế khoát tay chặn lại, Lâm Phi đứng bên người hắn lập tức hiểu ý, quay đầu
lại kêu:
"Vạn phó
thống lĩnh, thỉnh xuất hiện đi!"
Theo tiểu thái
giám đi ra là một hán tử còn trẻ, da thịt ngăm đen, ngũ quan ngay ngắn, trên
người mặc áo giáp Ngự lâm quân. Hắn vừa bước ra liền "Phanh" một tiếng
quỳ trên mặt đất.
"Tội thần
khấu kiến Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng trị tội!"
Đông Đan Quế
cũng không thèm liếc tới hắn, đem lưng ngả trên lưng ghế dựa, khép hờ mắt, nói:
"Đem những
lời sáng nay ngươi đã nói với trẫm nói lại trước mặt Thái tử."
Vạn Tử Bân đầu
gần như dán xuống đất, nói:
"Tội thần
lúc trước nhất thời xúc động đả thương Thái tử, tuy Thái tử đại lượng, không so
đo nhưng thần tự biết phạm đại tội, trong lòng bất an, không thể không hướng
Hoàng thượng thỉnh tội."
"Cửu Trọng,
có việc này không?"
"Dạ, nhi
thần lúc trước quả thật bị Vạn phó thống lĩnh đả thương."
"Vì sao
không nói ra?"
Đông Đan Cửu Trọng
đáp: "Vạn phó thống lĩnh chính là không cố ý, mà nhi thần cũng chỉ chịu
chút thương ngoài da, nhi thần căn bản không để trong lòng, thỉnh phụ hoàng đừng
trách tội Vạn phó thống lĩnh." Hắn thần sắc ngữ khí ôn hòa khiêm hậu, cùng
với gương mặt anh tuấn nhu hòa, khiến người khác không thể không sinh đại hảo cảm.
"Chuyện
này thật là kì quái... Đánh người thì phải chịu tội. Có người bị đánh không
nghĩ trách tội người đánh, lại còn vì hắn cầu tình?"
Đông Đan Quế vẫn
nhắm hờ hai mắt, khóe miệng tự tiếu phi tiếu (như cười mà như không cười), "Lâm Phi, ngươi có từng nghe qua
việc lạ như thế này sao?"
Lâm Phi xoay
người, vẻ mặt lấy lòng:
"Ngay cả
Hoàng thượng cũng chưa từng nghe qua, nô tài như thế nào lại biết?"
Đông Đan Quế cười
lạnh, gõ gõ đầu ngón tay trên tay ghế, "Vạn Tử Bân, ngươi nói tiếp
đi."
Vạn Tử Bân chần
chừ nhìn Đông Đan Cửu Trọng, sau cùng cắn răng, hạ quyết tâm nói:
"Đả thương
thân thể ngàn vàng của Thái tử, tội thần nguyện lấy cái chết để tạ tội. Nhưng
còn Vân cơ là thanh mai trúc mã của tội thần mấy ngày trước bị Thái tử cưỡng ép
nhập phủ, cả gan cầu Hoàng thượng làm chủ, để Thái tử trả tự do cho nàng."
Hắn vừa dứt lời,
Đông Đan Cửu Trọng đã lắc đầu, hướng Đông Đan Quế nói:
"Trong phủ
nhi thần mấy ngày trước quả thật nhận thêm một đám ca cơ, nhưng tuyệt không có
chuyện cưỡng ép."
"Không có?
Nếu không phải chột dạ, tại sao ngươi không dám nói ra chuyện bị đánh?"
Đông Đan Quế trừng mắt, ánh mắt như điện chiếu xuống người Đông Đan Cửu Trọng,
"Chiếm đoạt dân nữ, dám làm loại chuyện thương phong bại đức như vậy, cho
dù là Thái tử trẫm cũng sẽ không tha!"
Đối mặt long uy
hiển hách nhưng trong lòng Đông Đan Cửu Trọng lại cười lạnh. Loại sự tình này Đông Đan Quế ngươi không phải
sớm đã làm sao? Còn dám nói ai khác?
Tuy vậy trên mặt
hắn vẫn bất lộ thanh sắc, ôn hòa bình tĩnh, "Hôm trước Vạn phó thống lĩnh
đến phủ, nhi thần đã hỏi lại tổng quản. Vân cơ quả thật đã bán mình cho Thái tử
phủ, khế ước bán thân vẫn còn, nhi thần lúc nào cũng có thể lấy ra để Vạn phó
thống lĩnh xem."
"Vân cơ bị
kế mẫu tham lam lừa bán, bản thân nàng không tình nguyện. Vi thần khẩn cầu Thái
tử thành toàn, đem Vân cơ trả lại cho vi thần!" Vạn Tử Bân vội la lên.
"Thật xin
lỗi!" Đông Đan Cửu Trọng lắc đầu, không đồng ý.
Đông Đan Quế lạnh
lùng liếc hắn: "Thái tử là tham luyến sắc đẹp của nàng sao?"
"Nhi thần
cùng Thái tử phi tình cảm sâu đậm, việc này ai ai cũng biết, sao lại có thể
tham luyến sắc đẹp Vân cơ? Chỉ là Vân cơ vốn do Cẩm Sắt chọn vào phủ, trong số
mấy ca cơ lần này nàng đối Vân cơ đặc biệt hài lòng. Cẩm Sắt không thể sinh
con, vẫn luôn hi vọng nhi thần có thể cùng nữ nhân khác..." Nói tới đây,
Đông Đan Cửu Trọng xấu hổ ngập ngừng, "Nhi thần không nỡ làm nàng thất vọng,
hơn nữa, nhi thần cũng từng hỏi qua Vân cơ, nàng nói " tình nguyện ở lại
Thái tử phủ"... Vạn phó thống lĩnh phải chăng là nhất sương tình nguyện (yêu đơn phương)?"
"Làm sao
có thể...? Vân cơ như thế nào lại...?" Vạn Tử Bân nhất thời mặt xám như
tro, không thể tin thì thào tự hỏi.
Mấy tiểu thái
giám hầu hạ trong điện đều vì hắn mà thương hại, trong lòng thầm nghĩ: Thái tử trẻ tuổi anh tuấn, tương lai lại lên
làm Hoàng đế, chỉ cần là nữ nhân đều sẽ đặt hi vọng lên hắn thôi. Ruồng bỏ người
yêu cũ đã là gì!
Mắt thấy Đông
Đan Cửu Trọng nhẹ nhàng đem hết thảy tội trạng phủi sạch sẽ, Đông Đan Quế nhất
thời tâm trạng không tốt, vung tay: "Vạn khanh gia, ngươi lui trước
đi!"
Oán hận nhìn
Đông Đan Cửu Trọng, Vạn Tử Bân chắp tay hành lễ, rồi mới lĩnh mệnh lui ra.
Đông Đan Quế từ
sau án chậm rãi ngồi thẳng thân mình, nhìn Đông Đan Cửu Trọng: "Cửu Trọng,
tuy chuyện này ngươi không có sai, nhưng cùng thần tử tranh đoạt một ca cơ sẽ
khiến thiên hạ gièm pha, làm mất thân phận Thái tử."
"Nhi thần
biết tội!" Đông Đan Cửu Trọng cúi đầu nói.
"Phạt
ngươi đóng cửa tự ngẫm một tháng, không cần đi Mộc Lan lĩnh!" Tuy không có
lí do gì để phạt thật nặng, nhưng Đông Đan Quế cũng không buông tha cơ hội.
"Nhi thần
tuân mệnh!"
"Đứng lên
đi!"
"Dạ, nhi
thần xin lui!" Đông Đan Cửu Trọng nhất
nhất xác nhận, sau khi quỳ lạy liền chậm rãi lui ra sau.
Đông Đan Quế chợt
nổi lên nghi ngờ, "Từ từ!" hắn gọi Đông Đan Cửu Trọng lại, "Vạn
Tử Bân có nói... hình như là đả thương tay trái của ngươi?"
Đông Đan Cửu Trọng
thân thể chợt cứng đờ, ánh mắt lợi hại của Đông Đan Quế dõi theo hắn không nháy
mắt:
"Kéo ống
tay áo lên, để phụ hoàng xem thương thế của ngươi."
"Dạ..."
Đông Đan Cửu Trọng
giơ tay phải lên chậm rãi kéo tay áo trái, cuốn đến đầu vai, quả nhiên trên tay
trái có dấu vết bị đả thương, bắp tay tụ máu đỏ lên, sưng giống như một gò núi
nhỏ.
Lúc này Đông
Đan Quế mới thật sự tin tưởng chuyện giữa Đông Đan Cửu Trọng và Vạn Tử Bân, ánh
mắt lập tức trầm tĩnh lại.
"Lui đi!
Trẫm sẽ lệnh ngự y đến trị thương cho ngươi."
"Tạ phụ
hoàng ân điển!" Đông Đan Cửu Trọng quỳ xuống tạ ơn, rồi mới cung kính lui
ra.
Nhìn Đông Đan Cửu
Trọng đã đi xa, Đông Đan Quế lại vung tay, cho lui đám tiểu thái giám trong điện.
... phúc hắc công a~~~
yeah đúng nà phúc hắc thật xem chương này ta mới thấy bạn công nì rất.... hý hý hý
Trả lờiXóacảm ơn nàng
Trả lờiXóata lười com
Trả lờiXóanhưng ta sẽ nhấn like
tks nàng