Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
Sau
đại môn khép kín của nam thư phòng chỉ còn lại Đông Đan Quế cùng Lâm Phi. Yên
lặng hồi lâu, Đông Đan Quế mở miệng hỏi:
"Lâm
Phi, ngươi xem hắn thật sự là đã quên sao?"
Đông
Đan Quế nói không rõ ràng, nhưng Lâm Phi đi theo hắn đã nhiều năm tự nhiên hiểu
được:
"Thái
tử tiến cung khi mới tám tuổi, không nhớ được những chuyện lúc trước cũng là
bình thường."
Đông
Đan Quế nhăn mi, "Nhưng thật sự có thể quên hết như vậy?"
"Năm
năm trước không phải Hoàng thượng đã kiểm chứng sao?"
Lâm
Phi chính là muốn nói đến cái đêm Đông Đan Quế "ban thưởng" cho Đông Đan Cửu Trọng.
"Trẫm
vốn cũng nghĩ như vậy. Ngày đó chỉ cần hắn biểu hiện ra nửa điểm sơ hở lập tức
sẽ chết không toàn thây." Đông Đan Quế lạnh lùng nói tiếp:" Nhưng vài
năm gần đây, trẫm càng ngày càng hoài nghi, hắn rốt cuộc thật sự không nhớ rõ,
hay là vẫn luôn làm bộ làm tịch?"
"Năm
đó Thái tử mới là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, nếu hắn nhận ra phụ thân chính
mình... sao có thể làm ra... loại sự kia?" Lâm Phi chần chừ nói.
"Thứ
nhất, hắn thật sự đã quên. Thứ hai, chính là tâm cơ của hắn so với trẫm tưởng
tượng còn thâm trầm hơn."
"Một
đứa nhỏ mười bốn tuổi sao có thể có lòng dạ như vậy? Thật sự khiến nhân tâm rét
lạnh!" Lâm Phi lắc lắc đầu.
Nhiều
lúc Đông Đan Cửu Trọng khiêm tốn ôn hòa khiến Lâm Phi chán ghét, nhưng hắn cũng
chưa từng quên Đông Đan Lung của ngày xưa... một Đông Đan Lung cao quý thanh
khiết, thương xuân bi thu. Đông Đan Cửu Trọng do y sinh ra, chỉ cần có nửa phần
giống y tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện vi phạm luân thường này, cũng sẽ
không có tâm cơ ngươi dối ta gạt.
"Hắn
tuyệt không giống Lung." Đông Đan Quế tà nghễ liếc Lâm Phi, "Trẫm
ngược lại thấy tính tình hắn có chút giống trẫm hồi trẻ."
"Hoàng
thượng tinh minh lão luyện, Thái tử nào có thể sánh cùng?"
"Trẫm
hồi trẻ đương nhiên hơn xa hắn, nhưng vài năm gần đây, tâm trẫm càng ngày càng
bất an." Đông Đan Quế mệt mỏi dựa vào lưng ghế, ngón cái cùng ngón giữa
tay phải dùng sức day day thái dương.
Đông
Đan Quế năm nay bốn mươi sáu tuổi, tuổi trẻ trải qua tranh giành ngôi vị hoàng
đế, sau khi đăng đại vị lại thức khuya dậy sớm, cần mẫn lo chính sự, đã sớm lao
lực quá độ. Thời gian lưu lại trên khóe mắt cùng mi gian (khoảng giữa hai hàng lông mày) hắn không ít dấu vết. Hơn nữa, hai
ba năm nay lại mắc chứng đau đầu, rất nhiều chuyện đã dần cảm thấy lực bất tòng
tâm.
Năm
đó lưu lại Đông Đan Cửu Trọng, chính là để uy hiếp Đông Đan Lung nghe lời, vốn
nghĩ tùy thời lúc nào cũng có thể trừ bỏ, thế nhưng Đông Đan Cửu Trọng tính
tình ôn thuận, phảng phất cảm giác vô hại khiến Đông Đan Quế bất tri bất giác
phạm sai lầm.
Từ
sau tám tuổi tiến cung, Đông Đan Cửu Trọng liền diễn vai một thái tử hoàn mỹ,
tới khi Đông Đan Quế phát hiện, hắn đã trở thành quả cân giữ thăng bằng cho cán
cân quyền lực trong triều. Hoàng hậu không có con, chỉ có thể dựa vào hắn để ổn
tọa hậu vị (vị trí hoàng hậu), vây
cánh của Triệu gia trong triều vì vậy cũng hướng hắn dựa vào.
Năm
năm trước, Đông Đan Quế phái Đông Đan Cửu Trọng đến Mạc Bắc, chính là hy vọng
hắn sẽ không còn mạng để hồi kinh, thế nhưng, hắn vẫn trở về!
Hoắc
lão tướng quân trong loạn tiễn bỏ mình, Đông Đan Cửu Trọng lâm nguy bất loạn,
mang theo ba ngàn thân kỵ (kỵ binh tùy
thân) đánh phá vòng vây, sau đó chỉnh đốn quân đội, bình định Mạc Bắc phản
loạn, lập nên quân công hiển hách. Một trận thắng này, cho dù không giúp hắn có
được quân tâm, cũng khiến trong triều trên dưới đều khen ngợi hắn là thái tử
văn võ vẹn toàn nhất từ trước đến nay trong lịch sử Đông Đan hoàng triều.
"Trẫm
dần dần già đi, mà hắn mỗi ngày lại thêm cường tráng, mười chín tuổi... quả
thật giống như mặt trời ban trưa." Đông Đan Quế nói xong, vô ý thức siết
chặt nắm đấm.
Lâm
Phi xoay người, đè nặng thanh âm:
"Hoàng
thượng nếu lo lắng, vậy diệt trừ hắn đi!"
"Chuyện
này không thể quang minh chính đại làm."
Đông
Đan Quế lắc đầu, không thèm nhắc lại, mở ra quyển trục trên án thư. Nổi bật
trên nền lụa vàng là tên của năm Phó thống lĩnh Ngự lâm quân, trong đó có hai
cái đã bị gạch bỏ. Đông Đan Quế nhìn tên ba người còn lại, trầm tư hồi lâu, cầm
bút ngoắc một cái trên tên của Vạn Tử Bân.
"Hạ
chỉ, thăng Vạn Tử Bân làm tân Thống lĩnh Ngự lâm quân!"
Mùng
mười tháng tám chính là ngày xuất phát đến Mộc Lan lĩnh. Trung thu ngự săn là
một dịp quan trọng của Đông Đan hoàng triều, từ người trong hoàng thất cho tới
quan tam phẩm đều phải đi theo. Đông Đan Cửu Trọng dù bị hạ lệnh cấm túc, không
cần theo cùng, nhưng từ khi trời chưa sáng rõ hắn đã rời giường.
Thái
giám hầu hạ đem vài món y phục mới đặt trên giường, Đông Đan Cửu Trọng đứng
trước gương đồng thử từng cái một, cuối cùng chọn một kiện trường bào màu trắng,
đầu đội kim quan, đai lưng đeo ngọc bội phỉ thúy, chân mang giày Lục Hợp. Gật
đầu hài lòng với dung mạo anh tuấn trong gương đồng, Đông Đan Cửu Trọng cho lui
tả hữu, một mình từ hậu viên tiểu môn (cửa
nhỏ ở sau vườn) ra khỏi Thái tử phủ. Trang Thanh đã sớm điều khiển một
chiếc loa xa đợi hắn ở ngoại môn.
Sáng
sớm, loa xa đi xuyên qua đại lộ của kinh thành, chậm rãi tiến về phía hoàng
cung, hướng đi cũng không phải Sùng Văn môn như mỗi lần diện thánh, mà là một
cửa nách chuyên để cung nữ thái giám trong cung ra ngoài làm việc.
Ngoài
cửa hẳn phải có một tiểu đội mười ngự lâm quân trông giữ, nhưng Đông Đan Cửu
Trọng sớm đã cho thân tín trong Ngự lâm quân an bài để tiểu đội tiếp nhận phiên
gác tới trễ nửa nén hương, làm hắn thuận lợi tiến vào cung mà không ai hay biết.
Đang là thời điểm Hoàng đế xuất phát tới Mộc Lan lĩnh, cung nữ thái giám thị vệ
đều tập trung tại Sùng Văn môn, trong cung cơ hồ không có người. Sau khi Đông
Đan Cửu Trọng tiến vào liền không đi đường lớn mà thuần thục luồn lách giữa hoa
cỏ, giả sơn xen kẽ trong hoa viên, vòng vèo một hồi tới góc hẻo lánh nhất trong
hoàng cung.
Cung
điện bị tường đá cao vây quanh tứ phía, chỉ lộ ra một góc mái hiên, bốn phía
tản mát một loại tử khí nặng nề. Vuốt tường đá một màu xám xịt, sắc mặt Đông
Đan Cửu Trọng hơi trầm xuống. Trang Thanh hạ giọng ghé vào tai hắn nói:
"Thái
tử, trước cửa có thủ vệ."
Đông
Đan Cửu Trọng lộ vẻ kinh ngạc, tiến lên phía trước vài bước nhìn. Tường vây tứ
phía chỉ có duy nhất một nơi miễn cưỡng được gọi là "cửa", một cỗ
minh hoàng đại kiệu đang dừng ngay trước đó, bên cạnh là một đám thủ vệ mang
đao. Nhất thời hắn lui về phía sau, trốn vào góc khuất.
"Thái
tử, làm sao bây giờ? Phải đợi bọn họ đi rồi mới vào sao?" Trang Thanh hỏi.
Đông
Đan Cửu Trọng cúi đầu, nhìn vạt áo trắng như tuyết của mình, xoay người đi dọc
theo bờ tường, cơ hồ được gần nửa vòng (tường
vây xung quanh hình tròn) mới dừng lại.
Cảnh
tượng trước mắt càng thêm hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm, khiến người ta không
dám tưởng tượng đây là một góc của hoàng cung. Đẩy cỏ dại trên mặt đất, lộ ra
một cái lỗ nhỏ ở chân tường -- "lỗ chó", Đông Đan Cửu Trọng không nói
một lời khom người tiến vào. "Lỗ chó" này dẫn tới một cụm giả sơn
trong hậu viên Khóa Vân điện. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy một tiểu thái giám
mặc mãng bào (cái này nghĩa là y phục của
quan lại, nhưng trong hoàn cảnh này có lẽ nên hiểu theo nghĩa là y phục thái
giám), gương mặt có chút thanh tú đang đợi bên ngoài.
"Nô
tài khấu kiến thái tử."
Đông
Đan Cửu Trọng mặt không đổi sắc từ trên mặt đất đứng lên, lại cúi đầu nhìn vạt áo
chính mình.
Đáng
tiếc cho một buổi sáng dậy sớm chưng diện a~~~! =))))))))))))))))))))))
Trang
Thanh cũng từ trong lỗ chui ra, lập tức quì xuống phủi đi bùn đất trên y phục
Đông Đan Cửu Trọng.
Đông
Đan Cửu Trọng giương mắt nhìn tiểu thái giám, hỏi:
"Đợi
đã lâu sao?"
"Nô
tài chờ Thái tử là chuyện đương nhiên! Trước cửa có thủ vệ, nên nô tài đoán hẳn
là người sẽ từ nơi này tiến vào." Tiểu thái giám cung kính nói.
Đông
Đan Cửu Trọng mỉm cười, "Tiểu Tranh, ngươi càng ngày càng thông
minh."
"Tạ
Thái tử khen ngợi." Lâm Tranh khom người, trên gương mặt còn non nớt thủy
chung không nhịn được lộ ra thần sắc đắc ý.
Ngẩng
đầu nhìn trời, Đông Đan Cửu Trọng nhàn nhạt hỏi:
"Hắn
đến đây lúc nào?"
Tươi
cười trên mặt Lâm Tranh chợt tắt, hắn buồn bã cúi đầu:
"Từ
sau giờ ngọ ngày hôm qua đã đến, tới giờ còn chưa rời đi."
Trang
Thanh lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt Đông Đan Cửu Trọng, nhưng không cách nào thấy
được suy nghĩ ẩn chứa sau gương mặt bình tĩnh kia.
"Vậy
chúng ta chờ tại đây đi." Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói.
"Vâng,
thưa Thái tử."
Để
tránh bị nghi ngờ, Lâm Tranh quay về trong điện, mà Đông Đan Cửu Trọng cùng
Trang Thanh thì trốn trong đám giả sơn. Chen chúc giữa hai vách giả sơn chật
hẹp tối đen như mực, Trang Thanh lén lút nghĩ thầm. Nếu cùng là chờ thì bên trong hay bên ngoài có gì khác biệt? Sao phải
tân tân khổ khổ bò vào từ lỗ chó?
Chắp hai tay, lưng dựa vào thạch bích (ở đây có thể hiểu là vách giả sơn),
Đông Đan Cửu Trọng vẫn không nói gì, mi mắt nhắm hờ, yên lặng cảm thụ hơi thở
thống khổ từ trong không khí truyền đến. Chỉ có tiếp cận càng gần, mới có thể
nhắc hắn luôn nhớ, rằng người quan trọng nhất của hắn đang phải chịu đựng khuất
nhục. Loại phương pháp gần như tự ngược này khiến hắn mỗi thời khắc đều cảnh
giác, mỗi thời khắc đều tồn hận.
đọc chap này ta thương tâm wá chủ nhà ơi TT^TT~
Trả lờiXóaư xao thèn hoàng đế nó hok liệt xxx lun từ mấy năm trước đy chứ >x<
cảm ơn nàng
Trả lờiXóa