Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
Chờ đợi gần nửa canh giờ, Lâm Tranh mới mang tin tốt
đến. Biết Đông Đan Quế rốt cục đã rời đi, Đông Đan Cửu Trọng ra khỏi giả sơn,
tiến vào trong điện.
Hoàn toàn trái ngược với bên ngoài hoang phế, trong
Khóa Vân điện bài trí cực kì hoa lệ. Mặt đất trải thảm lông dê trắng do ngoại
quốc tiến cống, từng cây cột dát vàng điêu khắc hoa văn tinh xảo, trước tẩm
điện (phòng ngủ) buông một bức mành
châu (rèm che kết châu ngọc) thật
lớn.
Bên trong truyền ra hơi thở mỏng manh thống khổ, Đông
Đan Cửu Trọng tâm chợt co thắt, cước bộ cũng chậm lại, sau khi hít một hơi thật
sâu, hắn khôi phục bình tĩnh, dùng sức đẩy mành châu.
"Thái tử!" Cung nữ hầu hạ trong điện hoảng
sợ, tay không ngừng lau đi lệ trên khóe mắt, chạy tới thỉnh an Đông Đan Cửu
Trọng.
Không lưu tâm phất tay một cái, tầm mắt Đông Đan Cửu
Trọng rơi trên giường lớn, khẽ bước từng bước, chậm rãi tới gần, "Phụ
vương, hài nhi tới đây." Ngữ điệu khinh tế, nhu tình như nước. Nghe thấy
thanh âm hắn, người nằm trên giường đầu vai trắng như tuyết hơi run run, nhưng
không quay mặt lại.
Đông Đan Cửu Trọng ngồi lên giường, vươn tay thật cẩn
thận ôm lấy đầu vai Đông Đan Lung, cảm nhận được thân thể trong tay nháy mắt
trở nên cứng nhắc. "Tiểu Thanh, ngươi ra ngoài trông coi." Phất phất
tay, đợi Trang Thanh lui hẳn mới nhẹ nhàng đem thân mình Đông Đan Lung lật lại.
Đông Đan Lung vốn băng cơ ngọc cốt, mỹ mạo kinh
người... Cho dù thi nhân dùng hết những từ ngữ xuất sắc nhất cũng khó có thể
miêu tả được một phần tư dung của y, đôi con ngươi thúy lục dị sắc (màu xanh
phỉ thúy) phảng phất giống như thiên nhân.
Mỗi lần nhìn thấy y, Đông Đan Cửu Trọng đều có cảm
giác chấn động, nhưng đương nhiên, trong ngôn từ cùng cử chỉ của hắn tuyệt
không để lộ ra dù chỉ nửa phần.
"Phụ vương."
Đông Đan Cửu Trọng thần sắc ôn nhu cung thuận, dùng
đầu ngón tay gẩy ra sợi tóc đen ở khóe mắt y, thuận thế làm rơi tấm chăn mỏng
đang phủ trên người. Một khối thân hình xinh đẹp lộ ra trần trụi, Đông Đan Lung
hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run càng thêm lợi hại.
Đông Đan Cửu Trọng lướt mắt, trên tuyết trắng thân thể
dầy đặc những dấu vết xanh tím, đều là bị người dùng tay nhéo ra. Trên bộ ngực
bằng phẳng, hai khỏa nhũ châu bị hồng tuyến (tơ
hồng) gắt gao thít chặt, lại nối với nhau bởi một sợi dây thừng. Hồng tuyến
buộc thật sự rất căng, hai khỏa nhũ châu đã bắt đầu sưng thũng, phiếm một màu
lựu chín, ngay cả hai nhũ nhãn nho nhỏ (???)
cũng đã bị bức bách mở ra.
Đông Đan Cửu Trọng tiếp tục nhìn xuống dưới, tầm mắt
rơi trên hạ thân trơn nhẵn của y. Một nhánh trâm cài sáp nhập tại linh khẩu của
nhuyễn hạ phân thân, lộ ra phượng đầu thủ công tinh xảo cùng tua rua thật dài,
rủ xuống giữa hai chân.
"Nô tỳ vốn muốn đem tuyến cởi bỏ, nhưng buộc thật
sự quá chặt..." Cung nữ Liên Nhi run giọng nói.
"Ân."
Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên gật đầu, cúi người rút
từ trong giày ra một tiểu đao. Lưỡi đao lành lạnh tới gần ngực, da thịt mềm mại
nháy mắt nổi gai. Đông Đan Cửu Trọng cẩn thận kề sát tiểu đao trên nhũ tiêm đỏ
tươi. Lật nhẹ hữu thủ, hồng tuyến lập tức bị phân đôi dưới lưỡi đao sắc bén. Tả
hữu (trái phải) cùng làm như vậy, hai
khỏa nhũ tiêm nhất thời được giải phóng, ở trên ngực run run.
"Đau không?" Đông Đan Cửu Trọng nhíu mày,
đầu ngón tay ấn nhẹ trên hai khỏa nhũ tiêm mềm mại.
Giống như bị ấn lên miệng vết thương, Đông Đan Lung
đau đến run người. Đông Đan Cửu Trọng nhẹ nhàng xoa xoa nhũ tiêm bị sưng. Bị
sung huyết trong thời gian dài khiến nhũ tiêm trở nên mẫn cảm, một thứ cảm giác
không rõ khoái cảm hay đau đớn trong nháy mắt truyền tới toàn thân. Đông Đan
Lung muốn đẩy hắn ra, miễn cưỡng nâng tay lên nhưng lại không cách nào dùng
sức.
Biết y không thích, Đông Đan Cửu Trọng lập tức dời đi
đầu ngón tay, Lâm Tranh đứng một bên nhanh nhẹn dâng lên dược hạp. Mở ra dược
hạp, đầu ngón tay quét một chút dược cao trong suốt nhẹ nhàng xoa trên nhũ
châu, dược cao mát lạnh xao dịu chỗ đau, làm thân mình Đông Đan Lung thoáng thả
lỏng.
Đông Đan Cửu Trọng quan sát sắc mặt y, bàn tay lặng lẽ
trượt xuống dưới. Nhuyễn hạ nam tính bị nắm lấy, Đông Đan Lung sợ tức mức mở
bừng hai mắt, trong thúy sắc nhãn đồng xinh đẹp toát ra sợ hãi cùng cự tuyệt.
"Phụ vương, thỉnh phóng tâm." Đông Đan Cửu
Trọng tay trái vỗ nhẹ vai y trấn an, "Đông Đan Quế đã đi Mộc Lan lĩnh,
trong ít nhất một tháng sẽ không trở về." Vừa nói, tay phải hắn vừa ôn nhu
nâng lên phân thân của Đông Đan Lung.
Khối thịt đáng thương bị trâm cài xỏ xuyên co lại
thành một đoàn, Đông Đan Cửu Trọng thương tiếc dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp,
khiến thân mình Đông Đan Lung không ngừng run rẩy.
"Phụ vương, hãy thả lỏng." Ôn nhu nói bên
tai, Đông Đan Cửu Trọng nắm lấy phượng đầu chậm rãi xoay tròn, ý đồ muốn đem trâm
cài rút ra.
Thúy sắc nhãn đồng ngập nước, Đông Đan Lung dùng sức
cắn môi, cố gắng khắc chế những âm thanh khiến người ta cảm thấy thẹn. Hạ thân
truyền đến không chỉ là đau đớn tê dại, mà còn có tiêu hồn cảm giác đáng xấu
hổ, khiến cần cổ trắng như tuyết cong về phía sau, cổ họng cao thấp chuyển
động, từ đôi môi cánh hoa đã đỏ tới mức có thể xuất huyết phát ra tiếng rên rỉ
vô thanh.
Trâm cài rút cục cũng bị rút ra, một dòng bạch dịch
chảy ra từ linh khẩu. Đông Đan Lung toàn thân vô lực, ánh mắt mờ mịt ngã vào
vòng tay ôm ấp cường tráng của Đông Đan Cửu Trọng.
"Ngô..." Một tiếng rên rỉ tinh tế thoát ra
từ đôi môi sưng đỏ, cùng với gương mặt tuyệt mỹ khiến cho người ta phát cuồng.
Lâm Tranh và Liên Nhi hầu hạ bên cạnh cũng không tự chủ được hồng hai má, chỉ riêng
gương mặt tuấn tú của Đông Đan Cửu Trọng vẫn giữ được thần sắc tự nhiên.
"Liên Nhi, sửa sang lại giường cho tốt rồi chuẩn
bị một chén nhiệt chúc (cháo nóng) đến
đây."
Phân phó xong, Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu ôm lấy Đông
Đan Lung, đi về hướng dục trì sau tẩm điện.
Đông Đan Quế coi trọng hưởng thụ, dục trì đương nhiên
cũng là tốt nhất. Toàn bộ bể được xây từ bạch ngọc, ôn tuyền thủy (nước từ suối nước nóng) được phun từ
long khẩu (miệng rồng) bằng đồng.
Vén vạt áo bào, quyển khởi y tụ (xắn tay áo =)) cơ mà để thế này nghe hiện đại quá), Đông Đan Cửu
Trọng thả Đông Đan Lung vào dục trì. Thân thể ngập trong ôn thủy, y hơi hơi
nhíu mày, mà Đông Đan Cửu Trọng vốn tính cẩn thận, lập tức ôm y nổi trên mặt
nước.
"Phụ vương, có chỗ nào không thoải mái?"
Đông Đan Lung môi hơi mấp máy, nhưng rốt cuộc không
nói ra lời. Nghĩ nghĩ một hồi, Đông Đan Cửu Trọng ôm hắn đến thảng y (ghế dựa/ ghế nằm) bên dục trì. Thảng y
từ bạch ngọc điêu khắc thành, thế nhưng Đông Đan Lung nằm trên đó mở rộng tứ
chi, lại trắng đến mức so với thảng y không có gì khác. Nhẹ nhàng mở rộng hai
chân y để lộ ra chỗ tư mật giữa song mông, quả nhiên nơi đó sưng đỏ, còn chảy
ra tơ máu.
Đông Đan Cửu Trọng thầm trách cứ chính mình sơ suất,
lập tức quỳ bên thảng y, dùng khăn mềm thấm ôn tuyền thủy sát thân thể Đông Đan
Lung. Y vẫn nhắm chặt mắt không nhúc nhích, chỉ khi khăn ấm lau tới vết thương
hai hàng lông mi thật dài và cong mới không tự chủ được run run.
"Phụ vương, thả lỏng một chút." Thấy y khó
chịu, Đông Đan Cửu Trọng lại phải ôn nhu trấn an thêm lần nữa.
Giúp Đông Đan Lung sơ tẩy sạch sẽ xong, Đông Đan Cửu
Trọng chính mình lại một thân toàn mồ hôi. Hắn cởi ngoại bào, ôm lấy thân hình
trần trụi của y đi về phía dục trì...
-------------------------
Đỡ Đông Đan Lung ngồi tựa vào đầu giường, Liên Nhi vừa
vặn bê chúc tới. Nàng đang định đem khay đặt bên giường, thấy Đông Đan Cửu
Trọng vươn tay ra đỡ liền vội vàng nói:
"Thái tử, người để nô tỳ làm."
"Không cần." Đông Đan Cửu Trọng lắc đầu, tự
mình cầm lên chiếc bát sứ trắng.
Cháo còn nóng, vừa mềm vừa nhuyễn, được bỏ thêm táo đỏ
cùng hạt sen, trên bề mặt lơ lửng vài nhánh hành lá xanh biếc, tỏa hương thơm
nức mũi. Đông Đan Cửu Trọng múc lấy một thìa, đưa tới trước miệng thổi thổi,
rồi mới uy đến môi Đông Đan Lung. Nhưng y ăn được mấy miếng liền không có khẩu
vị, nghiêng đầu sang một bên.
"Phụ vương, chúc nấu tốt lắm, cho dù người không
đói bụng cũng cố ăn thêm một chút đi!" Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu khuyên
nhủ. Tay cầm thìa vẫn dừng trước mặt Đông Đan Lung, hoàn toàn không có ý định
rời đi. Đông Đan Lung ngước mắt, hướng hắn nhìn một cái, chần chờ chần chờ, rốt
cục cũng mở ra đôi môi như cánh hoa. Miễn cưỡng ăn được nửa bát cháo, mi mắt y
càng lúc sụp xuống càng thấp, cuối cùng không chống đỡ được, thiếp đi trong
lồng ngực Đông Đan Cửu Trọng. Đông Đan Cửu Trọng biết y trong vài năm này thân
thể càng ngày càng kém, lại ngày đêm bị Đông Đan Quế tra tấn cả thể xác lẫn
tinh thần, chỉ sợ sớm đã kiệt sức, nên cũng không đánh thức y, giao chiếc bát
cho Lâm Tranh, nhẹ nhàng đem thân hình mềm mại đặt lên giường rồi đắp chăn lại.
Ngồi bên giường, Đông Đan Cửu Trọng với tay vào trong
chăn, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Đông Đan Lung. Khi mới tắm rửa xong tay y vẫn
ấm áp, nhưng chốc lát đã trở nên lạnh lẽo, yếu ớt giống như ngọc thạch.
Nhíu đôi mày kiếm, Đông Đan Cửu Trọng nhìn Liên Nhi,
khẽ giọng hỏi:
"Thuốc bổ tháng trước ta dặn Cẩm Sắt mang đến phụ
vương có uống đúng giờ không?"
"Đều uống đúng giờ." Chỉ sợ làm Đông Đan
Lung tỉnh, Liên Nhi cũng hạ giọng tới mức nhỏ xíu.
"Vậy mà thân thể không có chuyển biến gì sao?"
"Mỗi ngày đều phải chịu tra tấn như vậy, cho dù
có uống bao nhiêu dược cũng không có tác dụng..." Liên Nhi nói xong, hốc
mắt không khỏi hồng lên.
Một ngoại nhân còn như thế, nhưng Đông Đan Cửu Trọng
sắc mặt vẫn bình tĩnh, ngược lại còn an ủi nàng:
"Bây giờ cũng tốt hơn rồi."
Liên Nhi cắn môi gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Đông Đan Cửu Trọng vẫn ngồi bên giường nhìn gương mặt
Đông Đan Lung khi ngủ. Y ngủ cũng không được an ổn, đôi mày hơi hơi nhíu lại,
đôi môi đỏ mọng khẽ giương, thỉnh thoảng lại phun ra vài lời nói mê. Mấy lần y
hơi muốn tỉnh lại, Đông Đan Cửu Trọng liền nắm lấy bàn tay thon dài, khom người
ghé vào tai y nói những lời ôn nhu, mới có thể hống y tiếp tục ngủ.
Cứ
lặp lại như vậy, lúc Đông Đan Lung tỉnh lại đã là chính ngọ (giữa trưa). Thấy y như thế nào cũng
không ngủ thêm được nữa, Đông Đan Cửu Trọng mới giúp y rửa mặt chải đầu, lại
kêu Liên Nhi chuẩn bị một chén nhiệt chúc. Chúc vừa nấu xong, còn được thêm
trứng gà cùng một chút gừng. Đông Đan Cửu Trọng thổi nguội rồi mới đút cho y, y
lại lắc đầu, không chịu mở miệng.
"Phụ
vương, người vừa rồi ăn ít quá, không tốt cho sức khỏe."
Đông
Đan Lung không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn sàng đan (ga trải giường) trắng như tuyết, vì thế hắn lại phải dỗ dành:
"Nếu
người không thích ăn chúc, vậy kêu Liên Nhi đến trù phòng làm vài món điểm tâm,
được không?"
Đông
Đan Lung mấp máy môi hồi lâu, rốt cục nói ra tiếng. " Ta... không có...
khẩu vị... không cần..." Y đã lâu không lên tiếng, cổ họng không khỏi khàn
khàn, nhưng chỉ lát sau, thanh âm dần trầm bổng, êm tai giống như từ nhạc khí
tấu lên.
Đông
Đan Cửu Trọng mày hơi giãn ra, thần sắc nhu hòa:
"Cho
dù không có khẩu vị cũng nên ăn chút gì đó."
Vẫn
lắc đầu, Đông Đan Lung gối lên gối mềm,
ngửa đầu nhìn nhất trản cung đăng (một
chiếc đèn cung đình) thật lớn đang phát ra ánh sáng nhu hòa. (treo kiểu như đèn chùm của mình áh) Vài
năm trước, sau khi Đông Đan Quế tuyên cáo với bên ngoài là y bệnh nặng qua đời
liền sai người dùng đá xây thành tường thật cao, bao xung quanh Khóa Vân điện.
Bị tường cao chắn sáng, trong Khóa Vân điện luôn hôn hôn ám ám, cả ngày đều
phải thắp đèn.
Thấy
Đông Đan Lung nhìn cung đăng trên đỉnh điện tới sững sờ, Đông Đan Cửu Trọng
tâm chợt động, "Chúng ta ra tiểu hoa viên ăn, có được không?"
Nơi đó dù sao cũng có chút nắng chiếu
vào, tâm tình phụ vương hẳn là sẽ tốt hơn!
Thế
nhưng thúy sắc nhãn đồng chậm rãi đảo, Đông Đan Lung vẫn lắc đầu.
Chẳng qua cùng là trong lồng sắt, có khác
chút gì đâu?
Đông
Đan Cửu Trọng chợt trầm mặc, trong điện một mảnh tĩnh lặng. Y
nghiêng người chui vào trong chăn. Hắn chỉ biết im lặng nhìn theo bóng dáng
mảnh khảnh ấy...
Khối thịt đáng thương bị trâm cài xỏ xuyên co lại thành một đoàn, Đông Đan Cửu Trọng thương tiếc dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, khiến thân mình Đông Đan Lung không ngừng run rẩy.
Trả lờiXóap/s: nàng ơi thay từ khối thịt đy nghe nó hok hay đâu á hức hức đọc chương này ta thương e nó wá aaa thực mún lao vô trong đó làm thịt thèn hoàng đế ư ư sao đời uke trong lày khổ thân wá
cảm ơn nàng.
Trả lờiXóa