Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
Không
biết hắn thẫn thờ nhìn đã bao lâu, Lâm Tranh vẻ mặt lo lắng tiến lên nhắc nhở:
"Thái
tử, Lâm ma ma sắp tới, người nên tránh đi một chút."
Đông
Đan Quế sợ người ngoài biết sẽ gièm pha, lại nghĩ Đông Đan Lung đã thành phế
nhân, có trốn cũng không thoát, cho nên Khóa Vân điện chỉ có một cung nữ cùng
một tiểu thái giám hầu hạ, nhưng ngoài ra, còn có một cung nhân của Kính Sự
phòng là Lâm ma ma phụng mệnh
mỗi ngày đến đây để Đông Đan Lung "học
tập", mà cái gọi là "học tập", chính là dùng xuân dược cùng một
số dâm cụ đặc chế ( sex toy ;__;) để
tra tấn y.
Đông
Đan Cửu Trọng thấy rõ khi Lâm Tranh nhắc tới Lâm ma ma, đầu vai Đông Đan Lung
giấu trong chăn khẽ run lên, hắn hạ mắt suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy, rời
khỏi tẩm điện.
Vừa
bước ra ngoài điện, Tranh Thanh lập tức tiến lên hỏi, "Thái tử, có chuyện
gì sao?"
"Đích
xác là có một chuyện." Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, khoanh tay thong thả
bước trong tiểu hoa viên.
Tà
dương dần hạ, vài tia nắng nhàn nhạt vượt qua được tường vây chiếu tới tiểu hoa
viên cũng mờ dần, một cung nhân đã có nửa đầu tóc bạc cầm theo một cái cặp lồng
bát giác, xuất hiện tại tiểu môn duy nhất trên tường vây.
Tranh
Thanh đang định nhắc Đông Đan Cửu Trọng tránh đi, đã thấy hắn mỉm cười tiến về
phía Lâm ma ma, nhất thời á khẩu. Lâm ma ma đi tới gần trước mặt mới phát hiện
hai người, sợ tới mức cổ tay run lên, buông rơi cả cặp lồng.
Đông
Đan Cửu Trọng nhanh tay tinh mắt, kịp thời đỡ được, "Lâm ma ma, ngươi làm
việc phải cẩn thận hơn mới được." Mỉm cười, hắn cầm lấy quai cặp lồng, đưa
lên phía trước.
Lâm
ma ma như thế nào có thể không biết Đông Đan Cửu Trọng, nhất thời hoảng sợ vô
cùng, đương nhiên không dám tiếp lấy cặp lồng hắn đưa qua mà cuống quít quỳ
xuống hành lễ.
"Lão
nô khấu kiến Thái tử!"
"Lâm
ma ma không cần đa lễ." Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, nhấc tay mở ra ngăn
trên của cặp lồng, bên trong là một chén dược, "Lâm ma ma tới đây đưa
thuốc sao? Vài năm nay ngươi không quản mưa gió mỗi ngày tới Khóa Vân điện chăm
sóc phụ vương ta, quả là một hảo nô tài."
"Lão
nô... lão nô..." Nhìn Đông Đan Cửu Trọng đưa chén thuốc tới gần soi kĩ,
Lâm ma ma sợ tới mức nói không nên lời.
Lâm
ma ma đưa tới đương nhiên không phải bổ dược gì, mà là thứ xuân dược có tên
"Tình triều" do Đông Đan Quế sai người điều phối, chỉ cần sử dụng
trường kì, dược tính liền giống như thủy triều mỗi ngày đúng giờ phát tác. Bà
ta phụng mệnh bí mật ngao dược, mỗi ngày đưa đến Khóa Vân điện bức Đông Đan
Lung dùng.
Đông
Đan Cửu Trọng lại nhấc ngăn thứ nhất ra, bên trong là một ít công cụ khó có thể
gọi tên. Hắn nheo nheo mắt, cầm lên một thứ vật thể dài dài đen sì, dầy đặc
những mấu tròn nổi lên, cười nói:
"Thứ
này ngươi hẳn cũng dùng để hầu hạ phụ vương ta đi?"
"Thái
tử tha mạng! Lão nô chỉ là phụng mệnh Hoàng thượng làm việc, cầu Thái tử bỏ qua
cho lão nô!"
Lâm
ma ma vừa nói vừa dùng sức dập đầu. Bà ta hầu hạ trong cung đã vài chục năm,
đương nhiên không thể không biết người bị giam giữ trong Khóa Vân điện là Hòa
Thạc Vương gia Đông Đan Lung, cũng không thể không biết Đông Đan Cửu Trọng chính
là thân sinh nhi tử của y.
Đông
Đan Cửu Trọng mỉm cười, "Lâm ma ma không cần sợ hãi như thế, thực tế
chuyện ngươi lui tới đây ta đã biết từ lâu."
Thấy
hắn thần thái ôn hòa, Lâm ma ma tâm tư chợt động, nghĩ thầm, Thái tử vụng trộm
tới Khóa Vân điện bị ta phát hiện, nếu báo lại với Hoàng thượng, không phải ta
đã lập công lớn rồi sao? Đúng vậy! Thái tử nhất định là muốn mua chuộc ta, muốn
ta giấu diếm cho hắn!
Hoảng
sợ vừa qua đi, Đông Đan Cửu Trọng đột nhiên lật tay đổ bát dược xuống đầu Lâm
ma ma, bà ta nhất thời ngây ra như phỗng. Thuận thế xoay người, hắn ấn cặp lồng
vào tay Trang Thanh, "Tiểu Thanh, cho tất cả xuống hồ sen đi." Giọng
điệu hời hợt như thế, trong nhất thời, Lâm ma ma còn tưởng mình nghe lầm.
"Thái
tử, giết bà ta không sợ Hoàng thượng tra ra sao?" Trang Thanh chần chừ
hỏi.
"Tra
đi, ta chỉ sợ hắn tra không ra thôi!" Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói
xong, phất phất tay áo, một mình đi ra ngoài điện.
-----------------------------------
Khi
trở lại, trong tay Đông Đan Cửu Trọng là một mộc hạp (hộp gỗ) dính đầy bùn. Hắn ngồi bên giường lau thật sạch, dùng tiểu
đao mở khóa đồng đã han gỉ. Đông Đan Lung bị âm thanh hấp dẫn liền xoay người
lại, nhìn động tác của hắn.
Khoá
đồng bị cạy, Đông Đan Cửu Trọng mở mộc hạp ra, đưa đến trước mặt y, "Phụ
vương, người còn nhớ chúng không?"
Đôi
đồng tử trong mắt Đông Đan Lung thoáng co rút, trong hạp cũng không phải trân
bảo gì, mà là ba con búp bê vải đã ố vàng, hai lớn một nhỏ.
Mặc y phục màu xanh là phụ vương, miệng
nho nhỏ là mẫu phi, còn khuôn mặt tròn tròn người lùn tí là ta, đây là ba người
nhà chúng ta mà, phụ vương, phụ vương, chúng ta mua bọn nó về đi!
Kí
ức sống động như mới xảy ra hiện lên trong óc, Đông Đan Lung si ngốc nhìn ba
con búp bê vải, chậm rãi vươn tay ra, muốn cầm lấy, nhưng đầu ngón tay không đủ
lực, lại làm rơi xuống. Đông Đan Cửu Trọng giúp y nhặt lấy ra ba con búp bê
vải, từng con từng con đặt ở đầu giường.
"Năm
đó khi rời khỏi vương phủ quả thật rất vội, hài nhi cũng chỉ kịp mang chúng
đi."
Đông
Đan Cửu Trọng thanh âm cũng không tự chủ từ từ trôi xa, hồi tưởng lại khi mới
tiến cung đã ôm chúng khóc một ngày một đêm mà nhớ phụ vương cùng mẫu phi, sau
lại nhận ra bộ mặt thực không bằng cầm thú của Đông Đan Quế, bèn cất ba con búp
bê vào mộc hạp, lặng lẽ chôn dưới một gốc cây trong Ngự hoa viên.
Chớp
mắt, mười một năm đã trôi qua...
Nhưng mà, đôi mắt của búp bê màu đen,
mắt của phụ vương không phải! Vậy... chúng ta trước cứ mang nó về nhà, chờ Trọng
nhi thêu cho nó một đôi mắt màu xanh, nhất định sẽ rất giống mắt của phụ vương,
được không? Được không?
Gương
mặt gần như dán vào mặt búp bê, ngón tay mũm mĩm dùng lục tuyến (chỉ xanh) xiêu xiêu vẹo vẹo thêu, Đông
Đan Lung còn nhớ rõ năm đó Đông Đan Cửu Trọng bé tí cầm kim thêu chọc tới đầu
ngón tay chảy máu, lại ngồi trong lòng y cùng nương bĩu cái môi nhỏ.
"...Hoa
đào vẫn như trước, chỉ tiếc người đã không còn." Đông Đan Lung thì thào tự
nói, thần sắc tràn đầy thương cảm.
"Trong
mắt hài nhi, phụ vương chưa từng thay đổi." Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu nói.
Đông
Đan Lung lắc lắc đầu, nhìn ngón tay suy yếu vô lực của chính mình:
"Hết
thảy đều đã thay đổi..."
Xưa
kia là tiểu hoàng tử thi tửu phong lưu, ngâm thơ múa kiếm, là Hòa Thạc vương
gia kiêu căng tự mãn, phong quang vô hạn, hiện tại chỉ là một phế nhân, là cá
trong chậu chim trong lồng...
"Bất
kể có biến cố gì đi chăng nữa, có một việc vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Đông Đan Cửu Trọng nắm lấy tay Đông Đan Lung, nhẹ giọng nói: "Phụ vương
vĩnh viễn là phụ vương mà ta yêu nhất!"
Nhìn
thấy tình cảm chân thành tha thiết toát ra từ mắt hắn, thương cảm trong đáy mắt
Đông Đan Lung dần dần nhạt đi, "Đã lớn như thế này, còn nói ra mấy lời của
trẻ con, cũng không biết xấu hổ." Khóe miệng cười yếu ớt, thúy sắc nhãn
đồng nháy mắt trở nên nhu hòa tới mức có thể chảy nước, khẽ liếc hắn một cái.
Đông
Đan Cửu Trọng chợt nhớ tới một bài từ:
"Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế
nhi độc lập.
Nhất cố
khuynh nhân thành,
Tái cố
khuynh nhân quốc.
Ninh bất
tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân
nan tái đắc."
(Giai
nhân ca - Bản dịch của Trương Thái Du:
Bắc phương có một giai nhân
Dung nhan tuyệt thế đất gần trời xa
Nghiêng thành mắt khẽ đưa qua
Liếc về mất nước chưa tà bóng dương
Kệ cho sông núi nhiễu nhương
Người đẹp gặp khó, quân vương dễ tìm.
Không thể trách trong thiên hạ có những
đấng quân vương vì ham mê mĩ nhân nên vong quốc, mà thật sự là sắc đẹp con
người có thể khuynh quốc khuynh thành!
Tâm
tư xoay chuyển trăm bề nhưng trên gương mặt không lộ ra nửa phần, Đông Đan
Cửu Trọng chỉ cười cười:
"Không
biết xấu hổ cũng có sao, chỉ cần phụ vương cười với ta như vậy, ta nguyện ý
vĩnh viễn làm một đứa nhỏ!"
"Nhưng
ngươi quả thật đã lớn rồi." Lại mỉm cười, Đông Đan Lung vươn đầu ngón tay
nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn.
Năm đó ta thành hôn khi còn chưa nhược
quán , một năm sau Vương phi liền sinh hạ tiểu nhân nhi này, bảo bối của ta,
quả cầu thịt nho nhỏ trước kia luôn muốn được ta ôm, ta hống, nay đã thần thái
phi dương, anh khí bừng bừng.
"Không
chỉ cao hơn phụ vương, cánh tay cũng cường tráng hơn..."
"Chỉ
cần phụ vương chịu khó ăn nhiều một chút, rất nhanh sẽ cường tráng hơn ta
mà." (anh nói dối ko chớp mắt =)))))))
Đông
Đan Cửu Trọng cười phất phất tay, Liên Nhi liền bưng vãn thiện (bữa tối) lên.
Lâm
Tranh trước mang một cái tiểu kỉ (bàn
nhỏ) sơn đỏ chạm khắc đặt trên giường, sau đó mới lui lại để nàng sắp xếp.
Các món đều do tiểu trù phòng của Khóa Vân điện làm, trừ bỏ cơm trắng, cũng chỉ
có ba đĩa nhỏ, cải trắng luộc, cá sốt chua ngọt cùng trứng chưng hoa quế.
Thấy
Đông Đan Cửu Trọng mãi không quên bắt mình ăn cơm, Đông Đan Lung cong cong khóe
mắt, "Đứa nhỏ này, cũng không biết rốt cuộc tính tình giống ai nữa?"
"Phụ
vương vẫn biết hài nhi là người có chấp, không đạt được mục đính sẽ không bỏ
qua mà!"
Đông
Đan Cửu Trọng cũng cười, cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Đông Đan Lung. Thấy thần sắc chờ mong
của hắn, Đông Đan Lung chần chừ hồi lâu
sau cũng mở miệng.
"Cá
sốt chua chua ngọt ngọt khai vị rất tốt, phụ vương nhất định phải ăn nhiều một
chút!" Đông Đan Cửu Trọng cao hứng nói xong, lại gắp lấy một đũa cải trắng
đưa đến trước mặt Đông Đan Lung.
Cá
sốt vừa chua vừa ngọt quả thực kích thích vị giác khiến Đông Đan Lung có cảm
giác thèm ăn, Đông Đan Cửu Trọng liền uy y ăn từng miếng từng miếng.
Thấy
hắn chỉ lo chăm sóc mình, Đông Đan Lung không nhịn được nói:
"Ngươi
cũng ăn nhiều một chút."
"Rồi,
rồi!"
Đông
Đan Cửu Trọng vui vẻ xác nhận lia lịa, vừa uy Đông Đan Lung, vừa và vội vài
miếng. Thấy khóe miệng hắn còn dính một hạt cơm, Đông Đan Lung liền giơ tay
muốn lau đi.
Đông
Đan Cửu Trọng nhẹ nhàng bắt được tay y, ánh mắt thâm thúy như có như không,
"Phụ vương, mấy ngày này ta cùng người ăn cơm được không?"
"Hài
tử ngốc!" Đông Đan Lung thúy mâu giương lên, trong mắt tràn đầy yêu thương
cùng sủng nịnh của phụ thân đối với hài tử, "Ngươi không phải nói Đông Đan
Quế tạm thời sẽ không vể sao? Ai cấm ngươi lưu lại?"
"Ta
sợ phụ vương sẽ đuổi ta đi." Đông Đan Cửu Trọng nắm tay y di động nhè nhẹ
trên gương mặt mình, thần sắc mang chút ủy khuất cùng lên án, "Trước kia
khi ta tới, phụ vương thường chẳng để ý tới ta."
"Đôi
khi... không gặp còn tốt hơn."
Đông
Đan Lung nhẹ giọng nói, lông mi như phiến quạt rũ xuống, bỗng rút tay ra,
xoay người nằm xuống giường. Đông Đan Cửu Trọng không dám kéo lại, chỉ biết
nhìn y quay lưng về phía mình.
1. Từ chương này sẽ có một số chỗ Đông Đan Cửu Trọng xưng hô hơi lộn xôn, giữa "hài nhi" và "ta", cái này do bản gốc của tác giả, mà ta thấy cũng hợp với ngữ cảnh nên giữ nguyên.
2. Hôm nay ta mới để ý có nhiều người đọc chùa lắm nhé. Đành rằng ta edit vì sở thích, nhưng com và like của reader cũng là động lực cho editor mà, huống chi ta còn là người mới tập tành edit? Ta biết blogspot khó com, nhưng sao bấm like một phát cũng lười nữa? Hay là ta edit quá dở thì sao không góp ý cụ thể ra?
nàng ơi, mới edit thế này là pro lắm rồi.like nàng kịch liệt
Trả lờiXóayeah mềnh cụng vậy hỳ nói thật chứ lần đầu vào blog ta chẳng bik com kiểu gì ấn hoài com hoài nó hok hịn tức gần chết sau đó 1 dạo tự kỷ toàn đọc chùa nè *xấu hổ*
Trả lờiXóap/s: nàng mói edit mà đc như vậy là ta phục lớm òi cố nhên nha (nếu đổi sang wap thi xẽ dễ com hưn á)
haizzz, cái blogspot nì ta đọc trên điện thoại chữ nó bé tẹo, căng mắt muốn chết mới đọc được đó nàng :( mà bấm like nó lại hok cho ta like nữa chứ *kéo áo nàng, chấm chấm*
Trả lờiXóatức quá sáng nay ta chuyển sang dùng bé lap mới com được nà ;__;
Cảm ơn bn nhìu nhìu..
Trả lờiXóa