Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
Đêm
thu thưa thớt ánh sao, tiếng côn trùng kêu vang dưới thềm, một thanh âm êm ái
phiêu lãng trong Khóa Vân điện, khiến ban đêm tịch mịch như có thêm sức sống.
"Ngày
xửa ngày xưa, trên núi có một lão hổ. Một ngày, nó thấy đói bụng, liền tới thôn
xóm dưới chân núi tìm này nọ để ăn. Nó đi đến trước cửa sổ một nhà, nghe thấy
tiếng tiểu hài tử khóc, liền nghĩ thầm, thịt tiểu hài tử là ngon nhất! Đúng lúc
nó chuẩn bị nhào vào phòng, chợt nghe thấy thanh âm một nữ nhân: Ngoan nào,
đừng khóc nữa, khóc nữa hổ sẽ tới ăn thịt con đó! Lão hổ giật mình, sao nàng
lại biết ta tới đây?"
Đông
Đan Lung tinh tế che miệng ngáp, thúy mâu lười biếng khẽ nâng, nhìn về phía
Đông Đan Cửu Trọng đang ngồi cạnh giường lải nhải. =))))))))))))))
Hài tử ngốc này, hai đêm nay đều kiên
trì muốn kể chuyện xưa hống ta ngủ, chắc vẫn còn nhớ rõ trước kia ta ngồi bên
giường kể chuyện lúc hắn bé xíu. Vãng sự như yên (chuyện xưa như mây khói),
cũng đã qua bao nhiêu năm rồi...
Nhận
ra Đông Đan Lung thất thần, Đông Đan Cửu Trọng ngừng lại:
"Phụ
vương, người có đang nghe không?"
Nghe
được thanh âm có chút oán giận của hắn, Đông Đan Lung nhanh chóng phục hồi tinh
thần, "Ta đang nghe mà."
"Thật
sao?" Đông Đan Cửu Trọng giương cặp mày kiếm, lộ ra nét hoài nghi.
"Đúng
mà!" Đông Đan Lung tâm tình thật tốt, ngửa cổ về phía sau thoải mái dựa
vào đệm, nhẹ giọng kể tiếp câu chuyện của Đông Đan Cửu Trọng, "Lão hổ nghĩ
thầm, sao nàng lại biết ta tới đây? Cảm thấy thật khó hiểu. Tiểu hài tử trong
phòng vẫn tiếp tục khóc, nữ nhân im lặng một chút, sau đó nói: Ngoan nào, đừng
khóc nữa, mứt quả hồng tới đây! Đứa nhỏ nghe vậy lập tức dừng khóc. Lão hổ ngạc
nhiên vô cùng, tự hỏi, mứt quả hồng, đó là quái thú gì? Tiểu hài tử kia vừa
nghe đến liền dừng khóc, chẳng lẽ mứt quả hồng đáng sợ hơn cả ta hay sao? Nó
càng nghĩ càng sợ, liền bỏ chạy một mạch về núi, từ đó không dám hạ sơn nữa.
Đến tận lúc sắp chết còn dặn lại con cháu, đáng sợ nhất trong thiên hạ không
phải loài hổ, mà là mứt quả hồng!"
Giọng
y trầm bổng, đem chuyện xưa kể lại thật hấp dẫn. Kể xong, Liên Nhi và Lâm Tranh
hầu hạ bên cạnh cùng không nhịn được mà phì cười, chỉ riêng Đông Đan Cửu Trọng
lộ vẻ thực ngạc nhiên:
"Phụ
vương, sao người biết câu chuyện này?"
"Ngươi
thật sự quên rồi sao?" Đông Đan Lung nghiêng đầu sang một bên, lông mi
cong dày giương lên, thúy mâu tràn ngập ý cười nhìn Đông Đan Cửu Trọng,
"Hài tử ngốc! Câu chuyện này là trước đây ta kể cho ngươi nghe mà!"
Bị
y trêu chọc, Đông Đan Cửu Trọng không che giấu được khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
"Thái
tử lần này là múa rìu qua mắt thợ rồi!" Liên Nhi cười cười.
"Có
phải hay không trước đây người cũng nghĩ mứt quả hồng còn đáng sợ hơn lão
hổ?" Lâm Tranh hỏi.
Tiếng
cười vang lên không dứt, Khóa Vân điện đã lâu không náo nhiệt như vậy, ngay cả
Đông Đan Lung cũng không nhịn được ngẫu nhiên chen vào vài câu.
Mãi
đến nửa đêm, cơn buồn ngủ kéo đến, Lâm Tranh mới leo lên thang, thổi tắt cung
đăng. Đông Đan Cửu Trọng ngồi bên giường, khom người ghé vào tai Đông Đan Lung
nói:
"Phụ
vương, đêm nay hài nhi ngủ cùng người được không?"
Đông
Đan Lung khẽ cười, "Ngươi cũng không còn là tiểu hài tử, lại muốn cùng cha
chen chúc trên một cái giường, không sợ người ta chê cười sao?"
"Nhưng
con thật sự rất muốn cùng phụ vương ngủ, giống như trước đây vậy." Ở trước
mặt y, Đông Đan Cửu Trọng thật giống một đứa trẻ to xác, nhõng nhẽo không chịu
nghe lời.
Đông
Đan Lung vẫn là lắc đầu, hắn đành tỏ ra không để ý, cười nhún nhún vai kéo lại
chăn cho y, "Vậy hài nhi ngủ ở bên ngoài, ban đêm có chuyện gì người bảo
Liên Nhi kêu ta."
"Thái
tử yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ Vương gia chu đáo!" Liên Nhi lập tức
khom người.
"Ân!"
Đông
Đan Cửu Trọng tùy ý gật gật đầu, lại liếc qua Đông Đan Lung đã nhắm mắt lại một
lần, rồi mới lưu luyến rời khỏi tẩm điện.
Tiến
cung bốn ngày, trừ bỏ đêm đầu tiên trông coi bên giường Đông Đan Lung, Đông Đan
Cửu Trọng đều ngủ ở sáo gian (buồng nhỏ)
bên phải tẩm điện. Hai chiếc giường nhỏ
vốn là nơi Liên Nhi cùng Lâm Tranh ngủ, hiện tại đều giành cho hắn cùng Trang
Thanh.
Sau
khi tắt nến, sáo gian một mảnh hôn ám, Đông Đan Cửu Trọng nằm ngửa trên chiếc
giường chật hẹp trợn mắt ngắm nóc màn thêu hoa, đột nhiên hỏi:
"Tiểu
Thanh, biểu hiện của ta hai ngày nay như thế nào?"
"Một
đứa con tối hiếu thuận."
"Thật
sự hoàn mĩ không tì vết?"
"Dạ!"
Nghe
đáp án khẳng định của Tranh Thanh, Đông Đan Cửu Trọng nhíu mày trong bóng tối,
"Vậy tại sao phụ vương không cho ta ngủ cùng?"
"..."
Tranh Thanh không biết nói gì, chỉ đành đáp, "Thuộc hạ không biết."
Sớm
biết hắn không trả lời được, Đông Đan Cửu Trọng cũng không để ý, đem hai tay
gối sau đầu, nhắm mắt lại.
Phụ vương vẫn luôn yêu thương ta, ta lại
thật vất vả mới có thể qua đêm trong cung, người không có lí do gì không muốn
gần gũi ta... Chẳng lẽ lộ ra dấu vết ở đâu, khiến phụ vương cảm thấy bất an?
Người vốn tinh tế mẫn cảm, có thể đã từ một số động tác quá mức thân cận cảm
giác được dục niệm trong lòng ta?
Soát
lại một lượt ngôn từ cử chỉ trong mấy ngày qua, bất tri bất giác đã khuya. Đông
Đan Cửu Trọng xoay người rời giường đi uống nước, qua cửa điện liền nhìn thấy
bên trong sáng lên nhàn nhạt, còn truyền đến thanh âm yếu ớt.
"Ngô..."
Chỉ
một tiếng rên rỉ cũng đủ để hắn nhận ra đây là thanh âm Đông Đan Lung, hắn cau
mày lại thành một đường, lập tức tiến vào điện. Chỉ thấy Đông Đan Lung nằm sấp
trên giường, vùi đầu trong gối, chăn mền tán loạn, lộ ra thân mình trần trụi.
Liên Nhi quỳ gối trên giường, vùi đầu giữa hai phiến tuyết khâu (ừh thì... hai cái mông trắng trắng tròn
tròn đó :">), không biết đang lộng cái gì.
"Ngươi
đang làm gì?" Đông Đan Cửu Trọng lạnh lùng hỏi.
Liên
Nhi hoảng sợ, tiểu hạp đang cầm rơi khỏi tay, nhất thời bột phấn trắng tung tóe
trên mặt đất. Quay đầu lại, chỉ thấy Đông Đan Cửu Trọng đang đứng tại cửa điện,
thân hình cùng gương mặt chìm một nửa trong bóng tối, riêng hai mắt lạnh như
hai mũi hàn băng, tản mát một loạt khí chất lãnh khốc âm trầm hoàn toàn khác so
với ngày thường.
Không
biết làm sao, trong lòng Liên Nhi bỗng dâng lên sợ hãi khác thường, hai đầu gối
mềm nhũn, quì sụp xuống, "Thái tử tha mạng!"
Chưa kịp suy nghĩ, cổ họng đã tự động phun ra lời cầu
xin.
Đông Đan Cửu Trọng mặt trầm như nước, chậm rãi tiến
đến. Nghe được tiếng bước chân dần tiếp cận, Đông Đan Lung tóc đen tán loạn
cùng thắt lưng mảnh khảnh đều run rẩy, chôn mặt càng sâu vào gối.
"Phụ vương, người không có chuyện gì chứ?"
Đông Đan Cửu Trọng ngồi xuống cạnh giường, dưới ánh
sáng mờ nhạt làn da Đông Đan Lung nhiễm một màu phấn hồng, hắn thử đưa tay chạm
nhẹ liền thấy da thịt tiếp xúc nóng như lửa thiêu, cúi người đảo qua bột phấn
trên mặt đất, một cỗ hương khí truyền tới, nguyên lai là thuỷ phấn.
Tỉnh táo lại, Đông Đan Cửu Trọng quay đầu hỏi Liên
Nhi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Liên Nhi nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt
dưới ánh đèn anh tuấn nhu hoà, tao nhã bình thản, giống như âm trầm lãnh khốc
nàng nhìn thấy lúc trước đều là ảo giác. Nàng hít một hơi sâu, cắn cắn môi,
nói:
"Mấy đêm nay Vương gia đều cảm thấy thân mình khó
chịu, căn bản là không ngủ được. Người sợ Thái tử lo lắng, không cho phép nô tỳ
nói với Thái tử... Nhưng hôm nay nô tỳ thấy Vương gia thật sự rất khổ sở, muốn
dùng thuỷ phấn hi vọng người sẽ dễ chịu
hơn..."
Đông Đan Cửu Trọng hạ mi, xoay người nhìn Đông Đan
Lung, trên bắp đùi thon dài còn dính mấy mạt thuỷ phấn, hắn liền vươn người
qua.
"Phụ vương, người không thoải mái chỗ nào? Để hài
nhi nhìn xem."
"Không..." Trong giây lát đùi bị chạm tới,
Đông Đan Lung bỗng kích động giãy dụa thân mình.
"Phụ vương, không sao cả, hài nhi chỉ nhìn một
chút thôi."
Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu trấn an, hai tay kiên định
nắm hai mắt cá chân trắng nõn, mở rộng hai chân y. Thoáng chốc, nơi tư mật giấu
giữa hai gò tuyết khâu hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, một cơn gió lạnh thổi qua,
nụ hoa ngượng ngùng nháy mắt co rúm lại.
"Không cần..." Cổ họng Đông Đan Lung càng
thêm yếu ớt vô lực.
"Không cần lo lắng, sẽ không có việc gì cả."
Đông Đan Cửu Trọng nhẹ nhàng nói, lại đem thân mình chuyển vào giữa để tránh y
khép hai chân lại, nhìn không rời mắt nụ hoa giữa song khâu. Nụ hoa nho nhỏ,
giống như mọc trên nền tuyết trắng, nhan sắc dị thường tiên diễm, co rút lại
thật nhanh rồi không thấy hé miệng nữa. Vươn đầu ngón tay khẽ đẩy, Đông Đan
Lung thắt lưng mảnh khảnh không khống chế được khẽ run rẩy, mị thịt nóng như bị
thiêu đốt, mỗi cánh hoa nộn thịt đều kết hợp chặt chẽ cơ hồ không có một kẽ hở.
Đông Đan Cửu Trọng đầu ngón tay thử đụng một chút,
mang theo mấy mạt thuỷ phấn, nụ hoa liền mấp máy, chảy ra niêm dịch trong suốt.
Rút đầu ngón tay về, hắn thở dài:
"Phụ vương, tại sao phải nói dối ta?"
Từ khi Đông Đan Lung bị nhốt tới nay, Đông Đan Quế vẫn
bắt y ăn một lượng lớn xuân dược. Mấy ngày nay tuy thôi không dùng, nhưng bởi
thời gian dài phục thuốc, thân thể bất tri bất giác bị dược tính cải tạo, vẫn
giống trước kia, tới đúng giờ xuân triều liền bừng bừng dâng lên, mà y lại giấu
Đông Đan Cửu Trọng, không muốn cho hắn biết.
"Nói cho ngươi cái gì?" Đông Đan Lung rốt
cục ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Đông Đan Cửu Trọng, "Chẳng lẽ muốn
ta nói cho ngươi, phụ vương của ngươi đã biến thành một tiện nhân dâm đãng
không có nam nhân không sống được sao?"
Lời nói lúc trước của Đông Đan Quế đã thành sự thật,
chỉ vài ngày không có nam nhân an ủi, thân mình y liền ngứa ngáy khó chịu, khát
cầu thứ gì đó tiến tới hung hăng thao lộng.
Nhìn thuý sắc nhãn đồng giờ đây trống rỗng, Đông Đan
Cửu Trọng trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:
"Chỉ
là ảnh hưởng của dược tính thôi."
"...Ta
không muốn như vậy." Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Đông Đan Lung đầu
ngón tay đặt trên chăn vô lực co lại, hai cánh môi khép mở, thì thào tự nói,
"Ta hận... không thể... chết đi..."
Thoáng
chốc, con ngươi trong mắt Đông Đan Cửu Trọng co rút , hắn hít một hơi thật sâu,
vươn tay ra dùng hết khí lực toàn thân gắt gao ôm lấy y.
"Vô
luận phụ vương có trở thành như thế nào, hài nhi vĩnh viễn yêu người!"
Thúy
sắc đồng tử lay động, Đông Đan Lung mê mang lắc đầu, đôi môi như cánh hoa nhẹ
nhàng mấp máy, vô ý thức phát ra những lời vô nghĩa. Người trong lòng lúc này
yếu ớt dễ vỡ giống như thuỷ tinh, Đông Đan Cửu Trọng không dám nói gì nữa, chỉ
biết ôm lấy, cánh tay nhẹ nhàng xoa xoa trên lưng y.
Đông
Đan Lung vẫn trừng thật lớn hai mắt, trống rỗng vô thần nhìn về một nơi xa xăm.
Thấy vậy Đông Đan Cửu Trọng chỉ đành liếc mắt ra hiệu cho Liên Nhi. Nàng hiểu ý
lùi ra ngoài, một lát sau dẫn Trang Thanh đi vào. Hắn lặng lẽ tới gần, nhanh
như chớp cắm một châm bên sườn Đông Đan Lung, y lập tức té xỉu. Đông Đan Cửu
Trọng thở ra một hơi, phất tay cho hai người lui, bản thân thì ôm lấy Đông Đan
Lung nằm xuống giường, hai tay dùng sức giống như muốn đem y dung nhập vào cốt
tuỷ, mãi cho đến khi ngủ vẫn không buông.
chương sau có H chay nhá (o^.^o) muốn treo biển NC18+ lắm cơ mà editor cũng chưa đủ 18 thì treo cái nỗi jề =))))))))
what há há há ta cụng chưa đủ 18 nè ^///^ lý tưởng lớn gẹp nhau hén fu fu fu
Trả lờiXóatks nàng.
Trả lờiXóa