Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
Chuyện
xảy ra ngoài ý liệu của tất cả mọi người, giữa một trường tĩnh mịnh, thân hình
Tôn Thiên Hồng từ trên lưng ngựa ngã xuống, lúc này máu tươi mới theo miệng mũi
tên cuồng phun.
Cách
đó mười trượng, dây cung vẫn còn rung động. Dưới ánh trăng hôn ám, Đông Đan Cửu
Trọng đầu đội kim quan, áo giáp trước ngực chạm khắc đầu hổ, thắt lưng đeo bội
kiếm dài năm thước, đứng ngược chiều gió. Đem cung giao lại cho Cấm vệ quân bên
cạnh, hắn chợt giơ cao tay, thanh âm như tiếng sấm mùa xuân: "Nghịch tặc
vô sỉ, hồ ngôn loạn ngữ, mưu mô phản nghịch, tội đáng chết vạn lần!"
"Nghịch
tặc vô sỉ, hồ ngôn loạn ngữ, mưu mô phản nghịch, tội đáng chết vạn lần!"
"Nghịch
tặc vô sỉ, hồ ngôn loạn ngữ, mưu mô phản nghịch, tội đáng chết vạn lần!"
Cấm
vệ quân một người nối tiếp một người đem khẩu hiệu truyền khai, tức khắc, thanh
âm vang tới tận trời.
"Mưu
mô phản nghịch, tội đáng chết vạn lần!"
Tứ
bề thọ địch, lòng người sớm đã run sợ, phản quân không dám tùy tiện hành động,
mà binh tướng dưới trướng Cửu Môn đề đốc nhìn Tôn Thiên Hồng nằm trên mặt đất,
lại càng không biết phải làm sao.
Không
biết ai đã bắn ra mũi tên đầu tiên, chỉ là biết sẽ không thể dừng lại được nữa, Cấm
vệ quân chiếm giữ địa lợi liền dùng tên nhọn từ trên cao bắn xuống, cơ hồ không
cần ngắm, mỗi mũi tên đều có thể bắn trúng huyết nhục. Phản quân chỉ đành dùng
đằng giáp (khiên làm từ dây mây) che
chắn, đồng thời giục ngựa lui về sau. Hoàng cung cho dù rộng lớn cũng không so
được với thảo nguyên, một hồi hoảng loạn chen chúc đã khiến không biết bao
nhiêu người ngã trên mặt đất, bị vó ngựa dày xéo tới thịt nát xương tan. Tiếng
kêu thảm thiết như một thủ bi khúc xướng mãi không ngừng, bốn phía máu chảy
thành sông, huyết nhục lẫn lộn.
Cậy
nhân số đông, Triệu Thanh Thường bắt đầu chỉ huy binh lính một người nối tiếp
một người tới chân tường, đem Cấm vệ quân đang bắn tên lôi xuống, thường thường
phải chết hai, ba người mới đổi được một Cấm vệ quân.
Đứng
quan sát từ xa, Đông Đan Cửu Trọng cau mày, nói:
"Cứ
tiếp tục như vậy không được."
Mọi
người đều thấy khó hiểu, đã chiếm được thượng phong rồi, còn có vấn đề gì?
Chỉ
có Vạn Tử Bân hiểu được ý hắn, Cấm vệ quân chiếm được ưu thế nhưng lại không
khớp với dự kiến, nếu phản quân bị diệt hết tại đây, không đi nhiễu loạn khắp
nơi thì những tội danh đã an bài rất tốt sẽ không thể đổ lên đầu họ được nữa.
Trầm tư hồi lâu, hắn lệnh cho tiểu binh bên người, theo cờ xí vung lên, tuyến phòng
thủ phía dưới lộ ra một chỗ hổng, Triệu gia huynh đệ lập tức hô đám tàn binh
hướng về phía đó.
Thoáng
chốc, người ngựa đã vượt qua tuyến phòng thủ, giống như một trận hồng thủy tiến
sâu vào nội cung.
Mắt
thấy vậy, Cấm vệ quân không ngừng biến trận
truy kích, nhưng bộ binh nan địch thiết kị, tình thế chợt trở nên khó lường, mà
Đông Đan Cửu Trọng đang đứng trên cao lại đối Vạn Tử Bân lộ ra ý cười tán
thưởng, thần sắc vừa lòng không thôi.
Đúng
lúc này, một tiểu binh hổn hển từ cửa cung chạy vào, hưng phấn kêu to:
"Tây
Bắc đại doanh đã vào thành!"
Mười
lăm vạn binh mã, tiếng bước chân như sấm rền trên chín tầng mây, vang vọng cả kinh
thành.
-------------------------
Ngày
mười bốn tháng hai năm Đức Vĩnh thứ mười một, Đông Đan hoàng triều xảy ra một
đại sự.
Ngoại
thích Triệu Nhất Sùng cấu kết với Cửu Môn đề đốc Tôn Thiên Hồng tạo phản, tám
vạn quân nhân lúc đêm khuya xâm nhập cấm cung, Đức Vĩnh đế do bệnh đau đầu phát
tác không thể chỉ huy, may mắn Thái tử Đông Đan Cửu Trọng vừa vặn nghỉ lại
trong cung, liền tự mình chỉ huy Cấm vệ quân chống lại phản loạn, đồng thời
thông tri cho Tây Bắc đại doanh đóng ngoại kinh thành tiến cung cứu giá. Cuối
cùng, loạn sự được dẹp yên, Tôn Thiên Hồng đương trường đền tội, Triệu gia bị
tru di cửu tộc, Triệu hoàng hậu bị phế, vĩnh viễn tù tại lãnh cung.
Triều
đình xem như đại thắng, nhưng giữa lúc loạn lạc, Đức Vĩnh đế bị phản quân loạn
đao sát hại, cử hành quốc tang. Để nhanh chóng thu thập tàn cục, Thái phó Tôn
Hướng Đạt cùng ba trăm quan viên liên danh dâng tấu, thỉnh Đông Đan Cửu Trọng
lập tức kế vị, khoác hoàng bào, cải niên hiệu Huy Thanh.
---------------------------
Một
buổi chiều cuối xuân, ánh nắng vàng rực rỡ theo cửa sổ chiếu rọi hoàng cung,
Đông Đan Cửu Trọng mặc huyền sắc cổn phục (áo
long cổn màu đen - lễ phục của vua), thần thanh khí sảng đứng trước gương
săm soi hoa văn thêu trên áo. =))))))))))))
"Trẫm
luôn cảm thấy con rồng này thật buồn chán, vẫn nên kêu tú phường thêu lại
đi!" Đầu ngón tay lướt qua hình rồng trước ngực, Đông Đan Cửu Trọng không
vừa lòng lắc đầu.
Thấy
hắn bất mãn, cung nữ thái giám hầu hạ đều lén thở dài. Lâm Tranh tiến lên nửa
bước nhỏ giọng nói:
"Hoàng
thượng, đây đã là kiện cổn phục thứ tư tú phường đưa tới rồi, còn tiếp tục
chỉnh sửa chỉ e không kịp hoàn thành trước tế thiên."
"Không
kịp cũng phải kịp! Cổn phục này là để trẫm mặc trong tế thiên đại điển đầu tiên
sau khi lên ngôi, nhất định phải hoàn mỹ không tì vết." Đông Đan Cửu Trọng
thản nhiên nói.
Chưa
dứt lời, phía sau bỗng truyền đến tiếng cười khẽ:
"Trọng
nhi, ngươi thật sự càng ngày càng có bộ dáng của một đế vương!" (trong việc chọn quần áo =))))))))))))
Đông
Đan Cửu Trọng không cười (chắc biết bị
cười đểu =)))))), bước nhanh về phía long sàng, "Phụ vương, người đã
tỉnh?" Hắn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm bàn tay trắng như ngọc lộ
ra bên ngoài chăn, thần sắc ôn nhu nói: "Còn chưa tới giờ vãn thiện (bữa tối), có thể ngủ thêm một
lúc."
"Đã ngủ nhiều lắm rồi, thắt lưng của
ta đều phát đau." Đông Đan Lung lười biếng ngáp.
Dọn tới Càn Thanh cung (giống triều Thanh nhỉ???) mới hơn một
tháng, thân mình Đông Đan Lung đã tốt hơn trước nhiều, hai má phiếm hồng, sóng
nước trong thúy mâu lưu chuyển, đôi môi trở nên căng mọng, khẽ cười cũng có thể
khuynh đảo chúng nhân.
Lâm Tranh mang gối dựa lưng bọc lụa vàng
tới, đặt sau thắt lưng Đông Đan Lung. Đông Đan Cửu Trọng giúp y ngồi tại đầu
giường, lại đón lấy khăn mặt trong tay cung nữ tự mình hầu hạ y rửa mặt chải
đầu.
Lau mặt xong, đôi mắt mơ màng của Đông
Đan Lung liền trở nên thanh tỉnh, thúy sắc nhãn đồng khẽ đảo, cao thấp đánh giá
cổn phục trên người Đông Đan Cửu Trọng:
"Hai mắt rồng này không phải thêu
rất đẹp sao? Hà tất phải khó xử nô tài?"
"Hoàng thượng không làm khó nô tài,
là nô tài làm chưa tốt!" Lâm Tranh vội khom lưng nói.
Đông Đan Cửu Trọng ngược lại nâng mắt
liếc Lâm Tranh một cái, "Phụ vương nói trẫm làm khó dễ các ngươi thì đúng
là trẫm làm khó dễ các ngươi, còn giảo biện cái gì?" Rồi hắn quay đầu lại
ôn nhu nói với Đông Đan Lung: "Phụ vương nói thêu đẹp rồi thì hài nhi sẽ
không chỉnh sửa nữa."
Đông Đan Cửu Trọng dù đã là quân chủ một
nước, nhưng trước mặt Đông Đan Lung vẫn một câu "hài nhi" một câu
"ta" tự xưng, vô luận thần sắc, động thái đều như một đứa nhỏ quấn
quít phụ mẫu, nguyện ý hao hết tâm tư lấy lòng phụ thân. Nhìn gương mặt tuấn tú
của hắn, đôi mắt của Đông Đan Lung tràn đầy tình yêu thương của từ phụ.
"Thật khó có thể tin, không bao lâu
trước ngươi mới là nho nhỏ, luôn muốn được ta ôm, mà giờ đây đã hai mươi tuổi,
còn trở thành hoàng đế. Những năm tháng này, tựa như một giấc mộng..." Ánh
mắt dần hướng về một nơi xa xăm, hết thảy tựa như một ác mộng kéo dài, y từng
nghĩ rằng giấc mộng này khó có thể tỉnh, không tưởng được trong chớp mắt tỉnh
lại, mà sự thật so với một giấc mộng còn đẹp hơn.
"Trọng nhi, ngươi nói thật với phụ
vương, ngươi thật sự đã đem Đông Đan Quế..." Tuyết trắng cổ họng trúc trắc
trượt, chần chờ thốt ra âm thanh, "Đã... giết hắn?"
Nghe thấy chủ đề bọn họ nói tới, Lâm
Tranh đứng gần nhất liền hoảng sợ, vội phất tay cho đám cung nữ thái giám lui.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đông Đan Cửu
Trọng mới mở miệng trả lời: "Phụ vương, hắn đương nhiên đã chết, liệm mới
được cử hành... Bất quá..." Nói tới đây, Đông Đan Cửu Trọng dừng lại một
chút, lén nhìn sắc mặt Đông Đan Lung, chần chờ hồi lâu mới cắn răng nói:
"Nếu phụ vương muốn tiết hận, hài nhi lập tức đào hắn ra!"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Nghe vậy, Đông Đan Lung trừng mắt nhìn
Đông Đan Cửu Trọng, nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của hắn cũng không biết nên buồn cười hay tức giận,
nhưng cuối cùng cũng thật sự tin hắn đã
giải quyết Đông Đan Quế.
Khẽ thở dài một hơi, Đông Đan Lung nói:
"Phụ vương là sợ ngươi không chịu để
cho hắn chết dễ dàng (chứ còn sao nữa)
... Dù ngươi chưa từng biểu lộ ra, nhưng những năm gần đây không chỉ có ta hận
hắn, ta biết ngươi so với ta càng hận hắn hơn."
Nghe thấy thanh âm khinh tế của y, Đông
Đan Cửu Trọng âm thầm kinh hãi, ho khan hai tiếng xong lại đơn giản gật đầu
thừa nhận:
"Hài nhi quả thực hận hắn, hận hắn
tra tấn phụ vương, bức tử mẫu phi, khiến chúng ta cốt nhục chia lìa, nhưng giết
chết hắn cũng là đủ rồi, hài nhi biết phụ vương trời sinh từ bi, tuyệt sẽ không
khiến người khó xử."
Đông Đan Lung không yên lòng
"Ân" một tiếng, cúi đầu nhìn ngón tay chính mình trầm mặc hồi lâu,
rồi đột nhiên lại hỏi:
"Lâm Phi đâu? Ngươi xử trí hắn như
thế nào?"
Đông Đan Cửu Trọng không rõ tại sao
Đông Đan Lung hỏi tới một tên cẩu nô tài, nhưng biết nếu lại nói Lâm Phi đã
chết, y thông minh như vậy nhất định sẽ nghi ngờ, chỉ đành đáp:
"Hài nhi tống hắn vào ngục xong cũng
chưa từng hỏi tới."
"Ta muốn gặp hắn."
Đông Đan Cửu Trọng cả kinh, miễn cưỡng lộ
ra một chút tươi cười, "Sao phải lãng phí thời gian gặp một tên nô tài,
phụ vương nếu muốn gặp người, không bằng tiếp kiến Tôn Hướng Đạt đi? Lần này
hắn đã giúp hài nhi không ít, từ sau khi thế cục trong triều yên ổn, hắn đã vài
lần cầu hài nhi, hi vọng có thể gặp người."
"Không... ta không muốn Thái phó
thấy bộ dáng hiện tại của ta..."
Thúy mâu buông xuống, dừng lại ở vết
thương hồng nhạt trên cổ tay, làn da trắng nõn khiến đạo vết thương trở nên đặc
biệt chói mắt, chính y cũng không thể tin đây là đôi tay đã từng múa kiếm bắn cung, đề
thơ họa tự của Hòa Thạc Vương gia văn võ
song toàn. (hóa ra em nó từng biết võ à
=.=')
Bộ dạng này mà để Thái phó nhìn thấy chỉ
càng thêm thương tâm, chẳng bằng để hắn mãi lưu lại một hình bóng quần kịch
phong lưu, tài hoa hơn người...
Nhìn thấu nỗi niềm thương cảm của Đông Đan Lung, Đông
Đan Cửu Trọng vươn tay nắm lấy cổ tay y, vừa vặn che đi vết thương:
"Phụ vương, người hiện tại cùng
trong trí nhớ của hài nhi giống nhau như đúc, ta cho rằng, Tôn Hướng Đạt cũng
sẽ nghĩ như vậy. Người vẫn luôn là học trò xuất sắc nhất của hắn."
Đông Đan Lung vẫn lắc đầu, mái tóc đen
dài óng ả xõa tung trên vai.
"Kêu Lâm Phi đến... có mấy chuyện ta
muốn hỏi hắn."
Y đã nói như vậy, Đông Đan Cửu Trọng chỉ
đành phải đồng ý, phân phó Lâm Tranh tới thiên lao.
Nắm tay Đông Đan Lung sóng vai ngồi ở đầu
giường, thỉnh thoảng cùng y nhỏ nhẹ mấy câu, Đông Đan Cửu Trọng không nhịn được
thầm mong mỏi: Chỉ hi vọng hình quan
không chấp hành triệt để mệnh lệnh của ta! =))))))))
Đọc chương này chết cười vs Trọng ca :)) sắp tiến hóa từ công sủng thụ thành thê nô rồi =))))
vầng thêm 1 a nữa gia nhập đội quân hội sợ vợ =]]
Trả lờiXóacảm ơn nàng.
Trả lờiXóaNhớ mấy chương trước có tả cảnh anh thụ múa kiếm mà, nên ảnh phải biết võ chứ. Có điều vì thằng vua khốn nạn làm ẻm trở thành tàn phế. Ước gì hành hạ ông vua cũng như anh thụ mới thỏa lòng =_=
Trả lờiXóa