Thứ Năm, 5 tháng 1, 2012

Tình nan tự chế - Chương 9.1

Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng

Thế nhưng khi thị vệ áp giải người tiến vào, Đông Đan Cửu Trọng liền biết hắn đã hi vọng một điều quá xa xôi. Nói là thị vệ áp giải Lâm Phi vào, chẳng bằng nói bọn họ dắt hắn, bất quá Lâm Tranh cũng đủ nhanh trí, khi ở thiên lao đã sai người tắm rửa sạch sẽ đồng thời thay tù phục mới và đeo giầy cho Lâm Phi, máu me đã không còn, nhưng vết thương lở loét trên mặt và bàn tay vẫn không cách nào che dấu được.

Đông Đan Lung xuất thân đế vương gia, tự nhiên biết các loại thủ đoạn dụng hình trong cung nên cũng không lấy làm ngạc nhiên, nhưng khi y cẩn thận đánh giá liền phát giác ánh mắt Lâm Phi thực trống rỗng, thần sắc mờ mịt, tựa như đứa ngốc tử há miệng không ngừng chảy ra nước miếng thì không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Đợi thị vệ buông tay, hắn liền tứ chi chấm đất như cẩu, hai thị vệ đành một trái một phải giữ hai bên, buộc hắn nâng thân trên hướng mặt về phía trước.

Đông Đan Lung càng nhìn càng kinh ngạc, thử gọi khẽ một tiếng, "Lâm Phi?"

Nghe đến tên mình, Lâm Phi chợt ngẩng cái đầu đầy tóc rối , thế nhưng lại "gâu, gâu" sủa to hai tiếng.

Đông Đan Lung bị dọa tới thở dốc, cả người chấn động, Đông Đan Cửu Trọng liền ôm chặt lấy y, giận dữ quát bên dưới:

"Hỗn trướng! Mau lôi hắn đi!"

Đám thị vệ sợ hãi không thôi, vội mang Lâm Phi đi, nhưng vừa tới mép cửa lại nghe thấy tiếng kêu to:

"Không! Từ từ!"

Tiếng kêu là của Đông Đan Lung vừa phục hồi tinh thần từ trong sợ hãi, nhìn đám thị vệ đã dừng bước, y đột nhiên quay đầu nhìn Đông Đan Cửu Trọng, "Trọng nhi, ngươi đã làm gì hắn?" Thanh âm đã bị áp xuống, nhưng vẫn biểu lộ đầy đủ nỗi khiếp sợ.

Đông Đan Cửu Trọng cười khổ, "Hài nhi cũng không biết."

"Ngươi không biết? Sao ngươi có thể không biết? Nếu không phải ngươi đã làm gì hắn, một người bình thường sao có thể biến thành cái dạng này?" Hàng mi đen dày giương cao hết cỡ, trong thúy mâu xinh đẹp của Đông Đan Lung lóe lên lửa giận, không phải bởi Lâm Phi, mà bởi vì y không thể chấp nhận được đứa con của chính mình lại làm ra loại chuyện đê hèn tra tấn người khác để mua vui.

"Hài nhi thật sự không biết."

Thấy đôi con ngươi xinh đẹp của y chớp động hai ngọn lửa nhỏ, Đông Đan Cửu Trọng càng không dám thừa nhận điều gì, chỉ biết cau mày, lộ ra thần sắc vô tội.

"Từ sau khi hài nhi giam giữ hắn, căn bản là không có rảnh rỗi để ý tới, nói không chừng là hắn không chịu nổi áp lực tự phát điên, hoặc có thể người dưới lạm dụng hình phạt khác, hài nhi hoàn toàn không biết gì cả. Tuy nhiên hài nhi hứa với phụ vương sẽ tra rõ việc này, nhất định sẽ cho người một cái công đạo."

Ngôn từ thành khẩn, Đông Đan Lung cũng không biết có nên tin tưởng hay không, chỉ bình tĩnh nhìn Đông Đan Cửu Trọng, im lặng hồi lâu rồi thở dài, "Ngươi đã trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện tự mình phân biệt được, không cần cấp cho ta công đạo gì cả."

Trong lòng cả kinh, Đông Đan Cửu Trọng vội vàng nói:

"Phụ vương sao lại nói như vậy!"

Đông Đan Lung không đáp lời, quay đầu đi hướng tới bên cửa, nói thị vệ đang giữ Lâm Phi:

"Mang hắn lại đây, ta có vài lời muốn nói với hắn."

Thị vệ bất an nhìn Đông Đan Cửu Trọng, thấy hắn gật đầu đồng ý với dám mang Lâm Phi qua, đứng phía cuối giường, cách Đông Đan Lung cùng Đông Đan Cửu Trọng tầm một trượng, lại sợ hắn tiếp tục nổi điên, bốn cánh tay của hai thị vệ cùng giữ vai và cánh tay hắn thật chặt, không dám có một chút lơi lỏng.

"Lâm Phi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu."

Sợ hắn nghe không được rõ ràng, Đông Đan Lung chậm rãi nói từng tiếng:

'Ta chưa từng đắc tội với ngươi, ngươi vì cái gì lại hận ta thấu xương?"

Đông Đan Quế hận ta, là vì ta giành hết sủng ái của phụ hoàng, lại đe dọa đến ngôi báu của hắn, Triệu Nhất Sùng đối phó ta, là vì thấy ta cậy tài khinh người, không coi ai ra gì, nhưng Lâm Phi tại sao lại hận ta??? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu được.

Người "trợ Trụ vi ngược" (cái này chắc ai cũng biết rồi, nghĩa là giúp kẻ xấu làm việc ác) rất nhiều, nhưng Lâm Phi không đơn thuần như thế, mà là thực sự oán hận Đông Đan Lung. Mỗi khi trợ giúp Đông Đan Quế nhục nhã y, trong mắt Lâm Phi sẽ toát ra hào quang hưng phấn khiến người khác không rét mà run. Trong trí nhớ Đông Đan Lung hắn chỉ là một thái giám bên người Đông Đan Quế, y thậm chí không thể nhớ rõ mình đã từng cùng hắn nói qua cái gì.

Thanh âm trầm bổng đã dừng lại, bốn phía lặng im không một tiếng động, nhưng Lâm Phi không biết có nghe vào tai lời y nói hay không, vẫn mờ mịt chảy nước miếng.

Thật lâu sau, Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu nói:

"Phụ vương, ta xem hắn đã hoàn toàn phát điên rồi, căn bản không hiểu người đang hỏi cái gì, không nên lãng phí thời gian nữa, để hài nhi sai người mang hắn đi!"

Đông Đan Lung phục hồi lại tinh thần, nhìn lại Lâm Phi không hề có phản ứng, đành gật nhẹ đầu:

"Thật đáng thương..."

Tiếng thở dài sâu kín vọng lại trong điện, Lâm Phi vẫn ngơ ngác bỗng nhiên cả người chấn động.

Thật đáng thương...

Thật đáng thương...

Ai đang nói? Nói với ai? Đáng thương cái gì?

Tên nô tài thật đáng thương!

Đúng rồi! Là vào một mùa đông có tuyết rơi... Sau khi ta tịnh thân không lâu, mặc một lớp y phục thái giám đơn bạc cùng rất nhiều rất nhiều tiểu thái giám đứng xếp thành hàng trong Ngự hoa viên...

Thái giám tổng quản đứng trước mặt bọn họ, phân phó lát nữa nên hảo hảo biểu hiện, nói không chừng sẽ được tiểu hoàng tử Hoàng thượng thương yêu nhất coi trọng chọn làm thái giám tùy thân, thân phận về sau sẽ bất đồng.

Tuyết lớn cứ rơi mãi, hắn lạnh tới cả người mất cảm giác, lời nói của tổng quản căn bản không nghe được bao nhiêu, ngay cả chính mình đã đứng bao lâu cũng không biết, mãi đến lúc nghĩ rằng sẽ lạnh tới chết, một nam nhân mặc hoàng bào mới thong thả đến.

Tất cả mọi người đều quỳ xuống, trên nền tuyết thật dày, hướng hắn quỳ xuống.

Nam nhân ôm một đứa trẻ nho nhỏ, một đứa trẻ xinh đẹp giống như được làm từ tuyết trắng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, hai má hồng hồng, gương mặt phấn điêu ngọc mài khảm một đôi thúy sắc con ngươi, so với áo thúy sắc lông cừu y mặc trên người còn thúy hơn, mà so với lục ngọc ấm lô trên hai tay y lại càng trong suốt.

Nhất thời, hắn như nhìn thấy ma, ánh mắt không tự chủ được giằng co trên người đứa nhỏ, theo y di động mà di động.

Nam nhân ôm đứa nhỏ chậm rãi lướt qua chúng thái giám, trong lòng Lâm Phi không ngừng cầu nguyện, ước ao bọn họ dừng lại trước hắn, lựa chọn hắn.

Thánh thần giống như nghe được lời cầu nguyện của hắn, cước bộ của nam nhân chợt dừng lại, nháy mắt, trong lòng hắn nhảy nhót điên cuồng.

"Ai... Tên nô tài thật đáng thương! Bộ dạng vừa xấu lại vừa gầy, lại còn có vẻ rất lạnh... Phụ hoàng, nhi thần không chọn, không bằng cho bọn hắn lui xuống sưởi ấm đi!"

Cổ họng đứa nhỏ thốt ra những thanh âm êm tai như tiếng trân châu va chạm, lại khiến hắn nháy mắt như rơi xuống địa ngục...

Thời khắc ấy, hắn dường như quên hết thảy cung quy, đột nhiên ngẩng đầu trừng lớn mắt, vừa lúc chạm đến ánh mắt đứa nhỏ kia. Thoáng chốc, đứa nhỏ giật mình vùi đầu vào trong lòng nam nhân, nhưng chỉ một khắc ngắn ngủn ấy, hắn đã thấy rõ trong cặp thúy mâu trong suốt hơn cả mĩ ngọc kia là sự thương hại, lại càng thấy chính mình hèn mọn.

Bởi vì một cái nhìn kia mà hắn bị kéo tới Kính Sự phòng đánh hai mươi đại bản, tưởng như vậy là ô hô ai tai, ko ngờ mệnh lớn vẫn còn sống, hắn liều mình lấy lòng chủ tử, được đề bạt tới bên người Đông Đan Quế, rốt cục lại có cơ hội gần gũi, nhìn thấy Đông Đan Lung.

Khi đó, y đã trở thành một mĩ thiếu niên, mi mục như họa, ánh mắt mang theo ngạo mạn lơ đãng, khẽ cười, hai lúm đồng tiền đọng lại trên gương mặt khiến lòng người say. Y không thích buộc tóc, luôn để mái tóc đen phiêu tán trên vai, thích mặc trường bào có y tụ thật rộng, thân vừa động, thúy sắc y tụ liền múa theo dáng dấp uyển chuyển, mỹ tới khó có thể hình dung.

Ngày đó đã trở thành ngày thống khổ nhất trong cả cuộc đời hắn. Từ lúc yến hội bắt đầu cho tới khi kết thúc, Đông Đan Lung thủy chung không có liếc qua hắn một cái, y căn bản không hề nhận biết hắn, cuộc gặp gỡ khắc cốt ghi tâm đối với hắn thế nhưng hoàn toàn không tồn tại trong đầu y.

Bắt đầu từ ngày đó, hắn điên cuồng hận Đông Đan Lung!

Quá khứ cùng hiện tại đan xen, đầu óc Lâm Phi đột nhiên thanh tỉnh.

"Đều là lỗi của ngươi..."

Lâm Phi đột nhiên thốt ra thanh âm khiến tất cả đều ngẩn người, ngay cả Đông Đan Cửu Trọng cũng đã tưởng mình nghe nhầm.

"Ngươi nói gì?"

"Đều là lỗi của ngươi..." Lâm Phi chậm rãi ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang chằm chằm nhìn Đông Đan Lung, thanh âm tuy khàn khàn khó nghe, nhưng từng tiếng từng tiếng lại phi thường rõ, "Là ngươi sai, là ngươi!"

Mày kiếm nhíu lại, Đông Đan Cửu Trọng đánh mắt với thị vệ, đang muốn bọn họ mang người đi, Đông Đan Lung bên cạnh hắn chợt mở miệng hỏi:

"Ta làm sai cái gì?"

"Là lỗi của ngươi! Là ngươi khinh thường ta, vì cái gì ngươi không nhìn ta? Vì cái gì? Ta... ta là người, ta không phải cẩu, ta là người... Ta với người giống nhau cùng là người, ngươi dựa vào cái gì mà nhìn ta như vậy? Ta hận không thể móc hai mắt ngươi ra... Ta muốn ngươi so với ta càng tiện (tiện trong ti tiện, hèn hạ), càng tiện, ngươi chỉ là một dâm nô... ngươi không thể khinh thường ta... ha ha..."

Nghe Lâm Phi càng nói càng loạn, lại làm nhục Đông Đan Lung, Đông Đan Cửu Trọng nhất thời sắc mặt trầm xuống.

"Nói hươu nói vượn! Mau lôi hắn đi!"

Tả hữu lập tức lĩnh mệnh, kéo tay chân Lâm Phi lôi đi, chỉ thấy hắn điên cuồng giãy dụa, còn không ngừng kêu to:

"Là ngươi! Là ngươi làm hại tất cả mọi người! Ta, Đông Đan Quế, tất cả đều tại ngươi! Ngươi không phải người, ngươi là yêu tinh... Là ngươi khiến mỗi người đều phát điên, tất cả mọi chuyện đều do ngươi, những năm qua nhiều người chết như vậy... đều là do ngươi... Không! Ta là người! Ta là người... ta không phải nô tài, không phải cẩu, van cầu ngươi, van cầu ngươi đừng nhìn ta như vậy... ngươi muốn gì ta cũng làm... chỉ cần ngươi nhìn ta một lần..."

Mấy lời bừa bãi của kẻ điên lại khiến người nghe được phải nhíu mày, Lâm Tranh linh cơ chợt động, cởi giày ra nhét vào miệng Lâm Phi, trong điện lúc này mới khôi phục yên tĩnh. 

Chắc có lẽ nhiều người không đồng tình nhưng khi edit chap này ta thực sự thấy có chút thương cảm Lâm Phi, cũng chỉ là yêu quá hóa điên mà thôi... :(

Mà thấy người ta chăm chỉ chưa? khen đi khen đi hí hí hí *níu níu áo reader*

5 nhận xét:

  1. khong ngo ban edit nhanh nhu vay. Minh moi xoay di xoay lai ma gan het bo truyen roi. Co len nhe ^^ :X:X:X:X
    (sr minh ko danh dc TV)

    Trả lờiXóa
  2. Hơ...đọc chap này chả biết phải nói sao bây h!! Ta thì chả đồng cảm gì Lâm Phi cho cam dù rằng hiểu tại sao hắn lại khốn nạn như vậy. Yêu cũng có nhiều cách yêu. Lâm Phi vì bản chất cũng chả phải tốt lành gì nên chọn cách yêu tiêu cực như vậy. Nhưng mấy lời hắn nói đúng là đáng đồng cảm.

    Người sinh ra xinh đẹp có lẽ là quà tặng của trời. Nhưng quá xinh đẹp lại là một loại tội lỗi...

    Trả lờiXóa
  3. @ai đó: híc, câu này ta quả thật không dám nhận T_T lười như mèo í, chẳng qua được tuần này rảnh rỗi hơn trước...

    Trả lờiXóa
  4. aizz ta đồng ý vs leeriver hỳ hỳ ta hok thể nào đồng cảm đc khi mà 1 con ng` lại lấy sự nhục nhã cùng ti tiện như vậy để hành hạ 1 ng` khác nó làm ta cảm thấy nhân cách đó quá mức biến thái cả cái đoạn nhổ hết hàm răng tuyết trắng của uke nữa 1 thứ biến chất như vậy hok đáng để ta tôn trọng cùng đồng cảm ta đọc và cảm nhận bộ chiện này theo cảm xúc cá nhân của ta thôi hềnh như ta spam hơi nhìu ^ w ^~~

    Trả lờiXóa