Tình nan tự chế
Tác giả: Tiểu Thập Tứ
Edit: Tiểu Mộng
Phất
tay cho lui tả hữu, mắt thấy Đông Đan Lung cúi đầu im lặng, Đông Đan Cửu Trọng
ôm hận trong lòng, ngoài miệng lại ôn nhu hống:
"Phụ
vương, người không cần phải để ý lời của một kẻ điên!"
Đông
Đan Lung nhẹ giọng: "Kẻ điên cũng có ba phần thanh tỉnh, ít nhất có một
việc hắn nói đúng, là ta đã hại chết rất nhiều người... năm đó... mẫu phi của
ngươi cũng bị ban tử khi mới tròn hai tư tuổi..."
"Phụ
vương, cái chết của mẫu phi đâu phải do lỗi của người."
Sự
thực, ấn tượng của hắn đối với mẫu phi mất sớm đã thực phai nhạt, nhớ lại thời
thơ ấu, trong đầu chỉ tràn ngập gương mặt xinh đẹp cùng ôn nhu của Đông Đan
Lung.
"Mẫu
phi của ngươi là một tiểu thư khuê các dịu dàng, khi đó, mỗi ngày trôi
qua chúng ta đều thực hạnh phúc."
Nghe
y thì thào tự nhủ, Đông Đan Cửu Trọng thở dài một hơi, cẩn thận gạt vài lọn
tóc rơi rớt trên gò má, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm y. Thúy mâu ẩn ẩn thủy
quang khiến hắn đau lòng không thôi, chậm rãi lại gần muốn hôn lên khóe mắt bi
thương ấy, thân mình Đông Đan Lung chợt như bị kinh hách quay mặt đi.
Cánh
môi xẹt qua gương mặt y, Đông Đan Cửu Trọng không khỏi có chút xấu hổ nhưng
không có biểu hiện ra nửa phần, chỉ ôn nhu nói:
"Phụ
vương mệt mỏi rồi? Hài nhi cũng chợt nhớ ra còn chuyện cần làm, sẽ không cản
trở người nghỉ ngơi nữa."
Đang
định rời đi, Đông Đan Lung đột nhiên quay đầu, gọi Đông Đan Cửu Trọng lại:
"Trọng
nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Đông
Đan Cửu Trọng cười gật đầu, "Phụ vương cứ nói."
"Ta
muốn chuyển về Hòa Thạc vương phủ."
Phút
chốc, nụ cười của Đông Đan Cửu Trọng trở nên cứng nhắc:
"Dạ?"
"Ta
muốn chuyển về Hòa Thạc vương phủ." Đông Đan Lung lặp lại.
Chớp
chớp mắt, thần sắc Đông Đan Cửu Trọng đã khôi phục tự nhiên, mỉm cười ngồi lại
bên giường, "Sao tự nhiên phụ vương lại nghĩ vậy? Càn Thanh cung có gì
không tốt sao? Hay là nô tài hầu hạ chưa chu đáo? Người cứ nói, hài nhi nhất
định sẽ sửa đổi."
Đông
Đan Cửu Trọng ôn nhu săn sóc như vậy, khiến Đông Đan Lung không khỏi chần chừ,
nhưng hồi lâu sau y vẫn lắc lắc đầu.
"Ngươi
đã lớn như vậy, hậu cung phi tần đều đã có đủ, sao có thể vẫn kề cận phụ thân?
Người ta sẽ cười cho."
"Miệng
là của bọn họ, bọn họ muốn cười thì cứ cười, hài nhi chẳng quan tâm!" Đông
Đan Cửu Trọng nhẹ nhàng kéo tay Đông Đan Lung áp lên má mình, cười càng thêm ôn
nhu."
"Cứ
như con nít!" Đông Đan Lung không nhịn được cười cười, nhưng suy nghĩ
không hề dao động, "Ta ở lại trong cung luôn là chuyện cho kẻ khác bàn
tán, hơn nữa Hòa Thạc vương phủ là nơi ta cùng mẫu phi ngươi kết tóc se tơ,
cũng là nơi đã sinh ra ngươi, là nơi có những hồi ức hạnh phúc nhất của ta, phụ
vương đã già rồi, chỉ muốn trở về đó sống nốt quãng đời còn lại." (ẻm cứ làm như mình tám chục tuổi rồi í
=.=')
"Phụ
vương không có già, nhìn qua người ta còn tưởng người cùng hài nhi là huynh đệ
ấy chứ! Hơn nữa, vương phủ chỉ có quá khứ, tương lai hài nhi và người sẽ cùng
nhau xây dựng." Đông Đan Cửu Trọng dán mặt lên tay Đông Đan Lung, ngửa đầu
nhìn y. (giống cún nhỏ...)
Từ
sâu trong đáy mắt hắn, Đông Đan Lung cảm nhận được một tia thâm tình quá mức, y
cảm giác được dự cảm của mình tựa hồ thành sự thật, cắn răng nghiêm khắc nói:
"Tương
lai của ngươi hẳn là phải do ngươi và hoàng hậu cùng nhau xây dựng."
Đông
Đan Cửu Trọng im lặng hồi lâu, nói:
"Nếu
phụ vương xuất cung, hài nhi sẽ không thể hầu hạ người nữa."
"Trong
cung nhiều nô tài như vậy, ngươi tùy tiện tìm vài người đến hầu hạ ta là
được."
"Để
người khác chăm sóc phụ vương, hài nhi lo lắng."
"Vậy
kêu Liên Nhi theo ta xuất cung, thương thế của ta cũng đã tạm ổn, lúc trước
nàng lại từng hầu hạ qua ta, ngươi hẳn có thể yên tâm."
"Phụ
vương..."
Nhìn
thần sắc khẩn cầu giống như đứa trẻ nhỏ trên gương mặt Đông Đan Cửu Trọng cùng
âm tiết cuối cố tình kéo thật dài, Đông Đan Lung chỉ có thể quay đầu đi không
đáp lời. Đông Đan Cửu Trọng không phải kẻ ngốc, lí do Đông Đan Lung bỗng nhiên
muốn rời cung hắn cũng hiểu được bảy, tám phần nên không dám nói gì thêm,
trầm mặc một hồi liền mím môi xoay người rời đi.
--------------------------
Khi
thấy Đông Đan Cửu Trọng bước nhanh khỏi Càn Thanh cung, Trang Thanh liền ẩn ẩn
cảm nhận được tâm tình của hắn không được tốt.
Tới
nam thư phòng, Đông Đan Cửu Trọng phất tay cho lui tả hữu chỉ để lại Trang
Thanh hầu hạ, ngồi vào sau án thư mở từng quyển tấu chương bắt đầu phê duyệt.
Trang Thanh vụng trộm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt hắn bình tĩnh chuyên
chú, còn tưởng vừa rồi mình nhất thời đa tâm.
Trong
thời khắc yên tĩnh đó, chỉ có ngòi bút dính chu sa (mực đỏ) ma sát trên giấy, phát ra từng đạo tế tế (nhỏ, mảnh) thanh âm.
Bỗng
nhiên, cánh tay cầm bút của Đông Đan Cửu Trọng chợt run lên, ngòi bút nguệch
trên tấu chương một đạo hồng ngân thật dài. Sắc mặt trầm xuống, bàn tay giữ bút
lông dùng sức quăng mạnh, bút lăn lăn trên nền đá, không ngừng phát ra tiếng
vang "ba, ba".
Trang
Thanh hoảng sợ, theo phản xạ quỳ xuống:
"Hoàng
thượng bớt giận!"
Nháy
mắt, Đông Đan Cửu Trọng đã tỉnh táo lại, ôn hòa đối Trang Thanh khoát tay:
"Tiểu
Thanh, trẫm không có sinh khí, càng không quản chuyện của ngươi, đứng lên
đi!"
Vâng
lời đứng lên, Đông Đan Cửu Trọng quả nhiên không có trách cứ hắn, chỉ hạ mi
mắt, tay trái nâng đầu, tay phải không ngừng gõ gõ lên tay ghế. Biết đây là
thói quen khi hắn suy nghĩ, Trang Thanh không dám quấy rầy, chỉ đành cúi đầu,
nghiêm nghị đứng yên.
Tiếng
gõ khi thì quy luật, khi thì hỗn loạn, thể hiện nan đề trong tâm Đông Đan Cửu
Trọng chưa giải được, ánh dương ngoài cửa sổ đã dần hạ xuống, nhuộm một mảng
trời màu da cam.
Lúc
này, thái giám từ ngoài tiến vào thông báo, tân Cửu Môn đề đốc Vạn Tử Bân cầu
kiến. Đông Đan Cửu Trọng nghĩ ngợi một lát, dừng động tác gõ gõ ngón tay,
truyền lệnh cho vào.
Sau
khi Vạn Tử Bân tiến vào liền cung kính quì hô vạn tuế, nhưng không biết vì sao
gương mặt ngăm đen thường ngày giờ nhìn qua có chút tái, còn đặc biệt đảo mắt
qua Trang Thanh bên cạnh. Chỉ đánh giá sắc mặt, Đông Đan Cửu Trọng cũng đã đoán
được vài phần mục đích hắn tới đây, liền hướng Trang Thanh gật nhẹ đầu, lệnh
cho hắn tránh đi.
Đợi
Trang Thanh lui ra, Đông Đan Cửu Trọng mới hỏi:
"Thần
thỉnh Hoàng thượng ban tử!"
Nghe
vậy, Đông Đan Cửu Trọng lộ vẻ ngạc nhiên:
"Trẫm
sao lại muốn giết ngươi?"
"Các
đồng sự trong Khóa Vân điện ngày đó lần lượt qua đời, vi thần nghĩ rằng, nếu
Hoàng thượng đã muốn che dấu chuyện phát sinh ngày đó, không bằng vi thần tự
thỉnh tử tội, vẫn là hơn ngày sau chết không minh bạch!" Vạn Tử Bân nói
thật hùng hồn, lại quỳ xuống, "Thỉnh Hoàng thượng ban tử!"
"Rốt
cục ngươi cũng biết..."
Vạn
Tử Bân kì thật là bằng hữu Đông Đan Cửu Trọng vài năm trước kết giao trong
quân, thái độ làm người ngay thẳng chính trực, chuyện giết người diệt khẩu hắn
vốn không muốn để y biết, thế nhưng trong thiên hạ quả thật không chuyện gì là
có thể giấu diếm tuyệt đối -- tựa như tình cảm của hắn với phụ vương...
Thở
dài, Đông Đan Cửu Trọng nói với Vạn Tử Bân:
"Trẫm
sẽ không giết ngươi."
"Nhưng
Hoàng thượng giết tất cả những người tại Khóa Vân điện ngày đó."
"Đó
là vì đại cục! Chuyện hôm đó không thể lan truyền ra ngoài."
"Bọn họ đều trung thành và tận tâm!"
Đông
Đan Cửu Trọng thản nhiên hỏi: "Ngươi có thể cam đoan hai mươi sáu người
trong Khóa Vân điện ngày đó đều vĩnh viễn trung tâm sao? Chỉ cần có một người
bất trung, mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào? Chuyện ngày đó truyền ra ngoài
rồi, ngươi cho là ngai vàng này của trẫm còn có thể ngồi yên sao? Ngươi còn
sống được sao?"
Mấy
vấn đề này Vạn Tử Bân không thể trả lời được.
Bước
xuống bậc thềm, Đông Đan Cửu Trọng đưa tay vỗ vai Vạn Tử Bân, "Tử Bân,
không phải trẫm tâm ngoan thủ lạt, mà là tình huống bắt buộc phải như
thế."
"Thần
tự biết thất lễ, thỉnh được cáo lui, bế môn tự ngẫm." Không thể nói được
gì nữa, Vạn Tử Bân chỉ đành quì xuống cáo lui.
"Tử
Bân, từ từ!" Đông Đan Cửu Trọng muốn trấn an Vạn Tử Bân, cười gọi hắn lại,
"Hôm trước ngự trù mới làm một món mới, là canh cá nấu bí đỏ (dân dã nhờ =.='), trẫm thấy hương vị
thật không tồi, không bằng đêm nay ngươi ở lại thử xem!"
Vạn
Tử Bân lắc đầu, "So với canh, thần hiện tại càng cần một bầu rượu
hơn." Muốn nói là hắn lấy rượu tiêu sầu cũng tốt, lấy rượu gây tê cũng
được.
Có người thất tình a ~~~~~
Cơ mà mọi người đoán xem, Trọng ca cần rượu làm gì? *cười gian*
oa oa. Chi con 1 chuong nua sao? Tiec wa. Co len nhe' hihi
Trả lờiXóaTheo kinh nghiệm luyện đam bao lâu nay của ta =)))) từ rượu cùng nghĩa với từ xuân dược.....
Trả lờiXóaTrọng ca, chắc thấy tình thế nguy ngập quá rồi. Phải bỏ kế hoạch "nước chảy đá mòn" mà đổi thành "hạ gục nhanh tiêu diệt gọn"!! =)))))) Nói chung là ta (đoán) chắc Lung Lung không có cửa đặt nửa cái ngón chân về Hòa Thạc vương phủ đâu.
Thank nàng đã edit!! Nàng cứ năng suốt đều đều thế này, thân là only-reader như ta thật vô vàn sung sướng.
hạ hồi phân giải, hạ hồi phân giải a~~~ ta không biết gì hết :))
Trả lờiXóanàng ơi nếu truyện này kết thúc hãy làm 1 truyện về phụ tử , niên hạ công nha bạn,,,,,, kết thể loại này quá a
Trả lờiXóacái này còn phải tùy xem có tìm đc truyện phù hợp ko nàng ạh :p chứ kì thực thể loại ưa thích của ta là huynh đệ cơ :"> (hàng hiếm ;__;)
Trả lờiXóahihi mien la nang lam ta deu thich aaaaaaaaaaaaaaa
Trả lờiXóaaaa ta chỉ thích phụ tử giang hồ hài NP huyễn huyễn thâu
Trả lờiXóahì, mượn rượu tiếp sức đoạt mỹ nhân a :D
Trả lờiXóatks nàng