Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 1


Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 1
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng


Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời.

Xanh trong nắng ấm, ngàn dặm không mây, xuân về hoa nở, ta cảm thấy tinh thần thực thỏa mãn, có thể tuôn ra một tràng như thể học sinh tiểu học làm văn miêu tả, rườm rà tới vậy, bản thân ta cũng phải thấy nổi da gà.

Mấy lời văn phong hoa mỹ ấy, kì thực còn chẳng bằng một câu thơ: “Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên”, ta khẽ ngâm, sau đó thực hài lòng híp mắt lại, trôi chảy đọc ra câu kế tiếp giống như quán tính: “Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên”.

Từng có một đoạn thời gian, ta ngày ngày đều phải học thuộc lòng đám thơ phú này, cha ta muốn học đòi phong nhã không giống người thường, vì thế không đọc Tống từ cũng là ngâm Tống thi, ta thân là đứa con một cơ hồ không có lựa chọn, sở thích của cha liền thành công khóa của ta mỗi ngày.

Cũng không phải là không có tác dụng gì, ít nhất cũng tô vẽ cho ta cái vỏ con người nho nhã. Chẳng qua hiện tại đã không cần nữa, ta đặt mông ngồi bệt trên thềm đá, lấy ra gói Lạc Đà mới mua cùng cái bật lửa duy nhất có trong cửa hàng tiện lợi. Không thuần thục lắm châm thuốc, hít một hơi, rồi chậm rãi nhả ra. Cảm giác thực con mẹ nó thích, ta không khỏi cảm thán một câu, lại hít thêm một hơi, lại chậm rãi nhả ra. Bỗng nhiên, ta quay đầu, hướng bức ảnh được khảm trên bia mộ, một nam nhân bình phàm lại yếu đuối đang khẽ cười, rút thuốc lá khỏi miệng nhét vào cái khe đá trên bia. Ta vỗ vỗ khối cẩm thạch được điêu khắc xa xỉ, cười nói: “Lâm Thế Đông, ngươi cũng hút một ngụm a!”

Hôm nay thực sự là một ngày đẹp trời, thời tiết như vậy, thích hợp để du xuân, đi dã ngoại, du lịch xa, hẹn hò, đương nhiên, cũng thích hợp để đi tảo mộ. Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, ta rốt cục tích góp đủ khí lực, liền bắt xe tới đây nhìn xem – nơi đã biết đến từ lâu, nhưng chưa một lần tới thăm mộ.

Nam nhân trong ảnh chụp nhìn ta bằng đôi mắt ôn nhu lại vô hại, cặp lông mày nhàn nhạt hơi nhướn lên, đôi môi không hề đặc sắc hơi mỉm cười theo thói quen, nụ cười ấm áp như gió xuân, hiển nhiên là người được giáo dưỡng tốt. Ta khẽ cười, đúng vậy, thời điểm y còn sống luôn luôn như thế, đối với ai cũng bày ra nụ cười yếu ớt vừa ấm lại mềm. Chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm, y đối với đứa nhỏ mở cửa, hay nhân viên rót rượu đều lễ nghĩa chu toàn. Người này bình sinh chưa hề dụng tâm hay khiến cho ai phải khó chịu. Năm đó giới thượng lưu ở Hồng Kông rất thịnh truyền một câu chuyện: Lâm công tử mở yến hội tại nhà hàng Pháp xa hoa, mời thực nhiều người trong thương giới bao gồm cả những đại gia mới nổi không hiểu lễ tiết. Có vị đại gia mới nổi nào đó nghĩ nước chanh để rửa tay là nước uống khai vị, liền bưng lên uống. Trong lúc đám người tự xưng là nhân sĩ thượng lưu cười trộm với nhau, thì Lâm công tử tiến lên không nói nhiều lời cũng bưng nước chanh lên uống. Khí độ hàm dưỡng bực này, được truyền bá tới mức thành giai thoại, mọi người đều khen Lâm công tử phong độ tuyệt hảo, điểm này người mới học qua quít mấy thứ lễ nghi phương Tây nào có thể biểu hiện ra?

Không phải ta khoác lác, khi đó cả Hồng Kông này, nhắc tới Lâm thị Lâm công tử, ai mà không giơ ngón cái lên khen một câu: Công tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc?

Nhưng nào có ai biết, y vì cái vỏ ngoài tao nhã ấy mà phải bỏ qua bao nhiêu sở thích, đè nén bao nhiêu xúc cảm chân thực? Y kì thực chỉ thích hút Lạc Đà nặng vị tục tằng, lại phải cùng đám quý ông bình phẩm về xì gà, trước mặt phụ nữ thì không được hút thuốc. Y rõ ràng chỉ thích mặc mấy thứ đồ thoải mái rộng thùng thình, lại phải khoác lên Âu phục tiêu chuẩn, thân thể gầy yếu kia bị nhét vào mấy bộ power suit để ra dáng quý ông quyền lực. Y vốn chỉ thích lịch sử khảo cổ, lại phải lăn xả vào thương trường, ngày ngày tìm cách để gia tăng lợi nhuận, quyết sách định đoạt đủ thứ, từ thân tới tâm đều mệt mỏi, khổ không nói nổi.

Này đã là gì, y còn làm ra cái chuyện lừa đời lấy tiếng buồn cười chưa từng thấy: rõ ràng chỉ thích nam nhân, còn học đòi người ra ước hội đính hôn; bản thân yêu tới sâu đậm một nam nhân, còn cố ra vẻ huynh hữu đệ cung bộ dáng, lừa mình dối người coi hắn như đường đệ mà yêu thương.

Nhìn xem, đúng mà không còn gì ngốc bằng, ta cười đến là khoái trá, ngồi bên phần mộ Lâm Thế Đông, tổng kết lại cuộc đời y, chẳng có gì ngoài tám chứ: tổn mình lợi người, mệt người hại mình.

Cười hăng quá sặc một ngụm khói, ta liền ho khan, ngực cũng ẩn ẩn đau. Đây là di chứng của vụ tai nạn xe, nhà của ta lại bần hàn, mẹ đi bán đồ ăn ở chợ, từ sáng sớm tới tối, làm quần quật suốt mười bốn tiếng để trang trải cuộc sống hai mẹ con. Ta bị tai nạn xe, cũng chỉ nằm viện cho tới khi kéo được cái mạng nhỏ về, sao có thể thong thả ở lại đó chậm rãi điều dưỡng? Đành phải xuất viện sớm, mẹ cũng không có cách nào, chỉ có thể mỗi ngày nấu chút canh bổ an ủi ta rằng uống nó cũng có thể điều dưỡng từ từ. Nghĩ tới lại thấy buồn cười, trước kia Lâm Thế Đông thích nhất là giúp đỡ những nghệ sĩ khó khăn, có lần mua một tác phẩm bình thường viết đôi câu “Thì nhân bất thức dư tâm nhạc, Tương vị thâu nhàn học thiểu niên” đã tiêu phí hơn mười vạn. Vung tay cỡ này chỉ sợ người mẹ đáng thương của ta cả đời nghĩ cũng không dám nghĩ. Nếu nàng mà biết được Lâm công tử tiêu pha như vậy, chỉ sợ sẽ mắng ngay: “Yêu thọ lâu, tử nhị thế tổ, thiên đả ngũ lôi oanh.”

Đúng vậy, mẹ thân ái của ta tổng kết thực đúng, Lâm Thế Đông văng đi nhiều tiền như vậy, sau lưng có ai không nghĩ y là coi tiền như rác? Ai thật tình cho rằng y là người tốt? Y vì người khác lo lắng, đối với đường đệ yêu thương kia, chỉ hận không thể moi tim ra cho hắn. Kết quả thì sao, người kia trước mặt thân thiết ngọt ngào, xưng huynh gọi đệ, quay lưng thì cấu kết với đối thủ, khiến y trước sau thụ địch, lại còn giăng ra một cái bẫy đê tiện khiến y thân bại danh liệt. Lâm Thế Đông không còn đường nào khác, tìm tới nơi lại thấy hình ảnh đường đệ cùng đối thủ xích lõa dây dưa không chịu nổi, mới hồn bay phách lạc ảm đạm rời đi, trong lúc tinh thần hoảng hốt mới bị một chiếc xe năm tấn cán phải.

Kết cục của y, không phải tự làm tự chịu, xứng bị ngũ lôi oanh đỉnh sao?

Đúng rồi, quên không đề cập một chút, vị đối thủ kia, chính là đại gia mới nổi năm đó Lâm Thế Đông giúp đỡ tại yến hội. Khi ấy Lâm Thế Đông đơn thuần chỉ nghĩ đó là phong độ của quân tử, là mấy thứ đạo đãi khách nhàm chán. Y khuyết thiếu kinh nghiệm, hoàn toàn không có nghĩ tới cùng với đại gia mới nổi này uống nước chanh, đối với mình chỉ là bản năng khiến khách nhân bớt xấu hổ, nhưng trong lòng người kia hẳn là sự vũ nhục còn nghiêm trọng hơn đứng trước mặt mà trào phúng.

Từ lúc ấy người kia coi y như cái gai trong mắt, giả bộ cùng hợp tác trên thương trường, lấy được tín nhiệm của y, sau đó lại lợi dụng thực lực Lâm thị mở rộng địa bàn của mình, đợi chim non đã đủ cách lập tức quay lưng gây áp lực, cuối cùng câu kết với đường đệ của y nội ứng ngoại hợp hoàn toàn đánh đổ cơ nghiệp Lâm thị.

Nghĩ vậy, ta nhịn không được cười ra tiếng. Chuyện cũ của Lâm Thế Đông, vừa đáng thương lại đáng buồn, bởi vì sự tham gia của đối thủ kia lại có điểm buồn cười. Ai có thể ngờ được, cơ nghiệp tám mươi năm của Lâm thị cư nhiên vì một ly nước chanh mà tan tành? Lâm gia công tử, chỉ bởi xen vào chuyện của người khác, uống ly nước chanh kia mà phải bỏ mình?

Hay là, có thể tổng kết lại, bởi vì một ly nước chanh mà dẫn tới huyết án?

Ta cười thực vui vẻ, thân thể ốm yếu vốn mệt mỏi vì lê lết lên núi lúc này cũng thoải mái hơn phần nào. Thật không tồi a Lâm Thế Đông, ta nói với gương mặt quen thuộc trong tấm ảnh, ngươi còn sống không khiến người khác vui vẻ gì, không ngờ được chết rồi còn có thể khiến ta cười ra nước mắt. Như vậy xem ra cái chết của ngươi cũng không phải không có giá trị, ít nhất, khiến hai kẻ hận ngươi được vừa lòng, từ nay sống cuộc sống thoải mái; ít nhất, khiến ta – kẻ qua đường này được cười vui vẻ, tính ra không uổng công hôm nay ta gạt mẹ, chuyển ba tuyến xe, thiên tân vạn khổ chạy tới đây nhìn ngươi.

Còn có, tiền hai bữa cơm của ta dùng để mua bao Lạc Đà ba mươi chín tệ này cho ngươi.

“Ngươi cũng đừng ghét bỏ”, ta nói với ảnh chụp của Lâm Thế Đông, “bao Lạc Đà này bốn mươi tệ, đủ cho nhà ta ăn một ngày đó. Không thể tưởng được đúng không, đồ ăn có thịt có cá, còn có tay nghề nấu nướng của ta tuyệt đối không tồi chút nào. Ngươi năm đó ăn một bữa cơm hết hai vạn, giờ nhìn ta vì một bữa cơm cũng có thể lo lắng tới đau dạ dày thì thấy sao? Ngươi hẹn hò với tiểu thư quý tộc, đến thăm các thế bá trưởng bối, mua chút quà cũng tốn bao nhiêu tiền, thử hỏi ai có thể thật tình tặng lại ngươi những món như thế? Cho nên a, ngươi cứ ngẫm đủ đi.”

Ta kéo tay áo, lau lau tấm ảnh chụp y trên bia mộ. Nam nhân trong ảnh vẫn cười yếu ớt, ta nghiêng đầu nhìn y, khẽ lắc: “Lâm Thế Đông, ta chợt nghĩ lại, ngươi bộ dạng không khó coi, tính tình coi như được, học thức cũng không kém, gia thế càng không cần nói, vì cái gì, trừ quản gia Thất bà không có lấy một ai đối ngươi thật tâm?”

Y đương nhiên không đáp được, ta thở dài, an ủi vỗ vỗ bia mộ của y, lúc này mới đế ý thấy, cái mộ này được kiến tạo thực hoa lệ, trước mộ điêu khắc hai tiểu thiên sứ mang phong cách Nam Âu được chế tác thủ công. Nguyên liệu đá chạm trổ đều là thượng thừa, tạo cảm giác xa xỉ. Hồng Kông tuy Tây hóa đã lâu, nhưng vài điểm mê tín trong dân gian vẫn không bỏ được, người trong thương giới càng tin vào phong thủy vận mệnh. Bây giờ tấc đất tấc vàng, nơi để chôn cất càng đắt tới dọa người, so với đất ở của người sống không hề thua kém. Giờ ta mới để ý, mộ của Lâm Thế Đông vị trí phương hướng đều không tồi chút nào, không rành phong thủy cũng có thể nhìn ra đây là quý huyệt, phú thương bình thường còn chưa chắc đã mua được.

Loại chuyện này nếu phát sinh trước khi Lâm công tử phá sản thì không có gì ngạc nhiên, vấn đề là Lâm thị đã tuyên bố phá sản, y còn đang mang tiếng xấu trên người, những kẻ lui tới trước kia chỉ sợ tránh xa còn không kịp, sao có thể có người dư tiền tơi mức thu xếp cho nam nhân đáng thương lại đáng cười này, còn mua một quý huyệt để an trí y? Ta nghĩ mãi mà không ra, trong trí nhớ, ta rõ ràng đã đem chút tài sản cuối cùng chuyển cho Thất bà, dùng một lời nói dối vụng về lừa gạt bà về Đài Loan dưỡng lão. Buổi tối hôm đó, ta chạy tới tìm đường đệ thân yêu, trong lồng ngực là một thanh súng lục đã cất từ lâu ở thư phòng. Thân không xu dính túi, lưng đeo nợ nần, thanh danh bị dơ bẩn, ta muốn đi tìm hắn, chỉ muốn lần cuối được nhìn thấy người mà ta yêu, sau đó sẽ lẳng lặng rời đi.

Nhưng, khi ta dùng chìa khóa mở cửa sau tiến vào căn biệt thự mà thật lâu trước kia ta đã xây cho đứa nhỏ này, liền nghe được hắn cùng người kia đối thoại, thấy được bọn họ khẩn cấp cởi bỏ quần áo của nhau, thấy được bọn họ cuồng nhiệt giao hoan trên chiếc sô pha chính tay ta đã chọn cho đứa nhỏ ấy, thế giới đã đóng băng của ta vỡ tan thành cát bụi.

Tuy chỉ nghe được vài câu, nhưng đối với ta đã là quá đủ. Nhớ lại những dấu vết trước kia đã xem nhẹ, ta hiểu được, kì thực ta đã sớm rơi vào một cái bẫy không cao mình lắm, mục tiêu của bọn họ là ta, cả hai, đều hận ta.

Đúng vậy, ta chính là nam nhân tên Lâm Thế Đông – người đáng lẽ phải nằm trong phần mộ kia, là y nhưng cũng không phải là y. Bởi vì, thân thể của Lâm Thế Đông quả thực đã tan nát dưới bánh xe, mà linh hồn của y không hiểu tại sao lại trọng sinh trong thân thể của một thiếu niên.

Ta hiện tại, chính là cái vỏ ngoài thiếu niên, chứa bên trong một linh hồn mang đầy thương tích, phiêu phiêu lãng lãng, đến thăm phần mộ của kiếp trước nhân tiện tổng kết một chút về cuộc đời Lâm Thế Đông.

Xem ra tổng kết cũng không tệ lắm, ít nhất ta còn có thể bật cười. Ta lại châm một cây thuốc, đặt trên mộ phần Lâm Thế Đông, bâng quơ nói: “Có thể hút thì cứ hút đi, ngươi nói xem, chúng ta có phải thiếu nợ ai không, năm đó ngươi dư sức mua Lạc Đà, nhưng lại làm bộ làm tịch không hút nó, hiện tại ta một là không mua nổi, hai là phổi cũng không hút đc, ngươi nói coi, chúng ta như thế nào lại không thể sống thống khoái một phen chứ?”

Ngốc tử kia vẫn hướng về phía ta ngây ngô cười, ta cũng cúi đầu cười: “Được rồi, cứ tạm như vậy đi, mẹ của ta bây giờ thực để ý đến ta, ít nhất so với ngươi khi trước khá hơn nhiều, trong nhà có hơi nghèo, ta cũng biết đủ. Ngươi, khụ, dù sao cũng ở lại đây rồi, ta sẽ không đến nhìn ngươi nữa.”

Ta vỗ vỗ đùi, phủi bụi đất rồi đứng lên. Có chút hơi vội, liền dẫn tới một trận váng đầu. Ta vội bám một tay vào bia mộ, đây cũng là một trong những di chứng của tai nạn. Thời điểm ta nhắm mắt, bỗng nghe được một giọng nam nhân trầm thấp mà uy nghiêm: “Ngươi là ai? Đến đây làm gì?”

Ta cả người cứng đờ, thanh âm này, đã qua ba năm, ta vẫn chưa từng quên, đó là thanh âm của ma quỷ ẩn sâu trong cơn ác mộng, thanh âm này, thật lâu trước kia, từng đóng vai bạn thân, từng đóng vai đối tác, sau lại trở thành đối thủ, trở thành kẻ khởi xướng ra những tổn thương cùng tai tiếng cho ta. Nhất thời ta chỉ thấy tay chân lạnh lẽo, phảng phất như có một loại hàn khí chạy dọc theo sống lưng.

Thượng đế, ta đã vứt bỏ sinh mệnh của mình, trả giá bằng hết thảy tâm huyết cùng hy vọng, thậm chí đã giao ra cả tôn nghiêm, đối với tất cả những gì từng phát sinh, ta không hề oán hận, ta chỉ cầu ngươi, đừng để ta gặp lại người này, chỉ vậy mà thôi, vì sao ngươi không nghe tới lời cầu nguyện của ta?

“Ngươi là ai? Tới đây muốn làm gì?” Thanh âm kia thấy ta chậm chạp không đáp, càng thêm nghiêm lệ.

---------------------------------

Power suit: những bộ âu phục theo lối truyền thống, tạo cảm giác về sự tự tin và quyền lực của người mặc, có giá cực kì đắt đỏ.

Ta chờ nhà nàng Rùa beta bộ này hơn một năm rồi mà vẫn chưa được đọc :(( thôi thì tự mình động thủ, cơm no áo ấm vậy. 

Bộ này khá khó edit, cho nên không dám hứa hẹn gì nhiều, mong các nàng thông cảm  ^__^

2 nhận xét: