Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 2


Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 2
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng


Buổi chiều ánh nắng nhu hòa lại mờ ảo, người kia đứng nơi ngược sáng, ta nhất thời không nhìn rõ mặt hắn. Nhưng chỉ bằng dáng người cao lớn kia cũng đủ tạo nên cảm giác áp bách, trước kia từng nghe nói người này là hắc đạo tẩy trắng, bây giờ mới thấy, quả nhiên sát khí mười phần, dù ở nơi âm hàn như mộ phần này, cũng không ảnh hưởng chút nào tới lực chấn nhiếp của hắn, ít nhất ta cảm thấy như bị cả một quả núi đè xuống, chân tay nhũn ra, cố hết sức mới nhịn được khát vọng co chân bỏ chạy thật nhanh.

Người như vậy, lúc trước sao Lâm Thế Đông có thể hết lòng tin cậy, sao có thể thấy hắn bản tính thiện lương, Lâm Thế Đông, ngươi đúng là đầu óc ngập nước, xứng đáng bị lừa, xứng đáng bỏ mạng.

“Này, đang hỏi ngươi đó? Ngươi bị điếc à? Lén lút ở đây làm gì?” Thấy ta lộ vẻ sợ hãi, một tên vệ sĩ bên cạnh bước lên trước, lớn tiếng thay chủ nhân của hắn.

Ta tránh cũng không tránh được, chỉ đành cứng đờ, miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười với người kia, lại nhịn không được run rẩy theo bản năng: “Tiên, tiên sinh, ta là học sinh của trường trung học Saint Mary, từng được Lâm Thế Đông tiên sinh giúp đỡ, nên hôm nay tới thăm ngài ấy, thuận tiện nói lời cảm ơn…”

Một câu còn chưa nói hết, đã bị người bắt lấy cổ tay, ta thét lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo bị kéo tới trước mặt nam nhân cao ngất kia, có người bẻ quặt hai tay ta lại phía sau, đồng thời lục soát từ trên xuống dưới. Ta ngây thơ không biết, chỉ nghĩ tới cánh tay đang rất đau, hồi lâu mới hiểu được, người nọ đang kiểm tra xem ta có hay không mang theo vũ khí. Thật kì quái, từ bao giờ nam nhân vốn không biết sợ là gì này trở nên phòng bị người khác như vậy? Càng chưa nói đến ngoại hình của ta bây giờ, chẳng qua chỉ là một thiếu niên gầy yếu mười bảy mười tám tuổi? Một giây sau, ta bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cằm, bị bắt ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào nam nhân.

Nam nhân này kì thực mệnh không tồi, so với ba năm trước khuôn mặt có gầy đi chút, nhưng lại thêm vài phần cứng cỏi, giống như một lưỡi đao sắc bén. Có lẽ bây giờ đã quen ngồi trên cao hô phong hoán vũ, thần tình hàm chứa kiêu ngạo cùng khí phách không ai bì nổi. Không hiểu sao, ta lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trẻ hơn bây giờ, và còn chưa bị cái thùng nhuộm Hồng Kông này làm ố đi những ngại ngùng cùng nhiệt huyết. Đã bao lâu rồi nhỉ? Lâm Thế Đông mất đã ba năm, hắn ở bên cạnh ta bày bố hai năm, chèn ép Lâm thị tới bước đường sụp đổ mất hai năm, nguyên lai, ta nhận thức nam nhân này trước sau đã bảy năm.

Bảy năm a, cũng đủ để một đứa nhỏ thành học sinh tiểu học; đủ để một thanh niên ngại ngùng nhiệt huyết thành một nam nhân sát phạt quyết đoán, nói một không nói hai; đủ để một tên ngốc như Lâm Thế Đông, từ thế gia công tử thành xương trắng buồn thiu dưới nấm mồ.

Ta miên man suy nghĩ trong đầu một khắc cũng không ngừng, chỉ có như vậy mới tiêu trừ được sợ hãi của ta đối với hắn, mới giúp ta chịu được sự âm trầm dò xét của nam nhân kia. Ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, khiến ta nảy sinh ảo giác rằng nó có thể xuyên thấu lớp vỏ bên ngoài, nhìn tới tận sâu trong linh hồn. Ta không dám tiếp xúc ánh mắt ấy nữa, đành nghiêng mặt sang bên, nhìn tới một nơi khác, nhưng hắn còn chưa vừa lòng, lại cường ngạnh bắt ta nhìn thẳng vào hắn. Ngón cái thô ráp ma sát trên làn da nộn nộn, giống như giấy nhám khiến ta thấy phát đau.

Ta bỗng thấy một cơn tức giận từ đâu xông lên, mạnh mẽ ngửa đầu đúng như ý nguyện của hắn, trong lòng nghĩ, con mẹ nó chứ, lão tử kiếp trước không tích đức, rơi vào trong tay các ngươi là lão tử ngu, lão tử không chối. Nhưng Lâm Thế Đông đã chết, ta hiện tại đã là người khác, cần gì phải sợ ngươi? Ta ra sức trừng hắn, mới phát hiện ra, người này cư nhiên có một điểm hoàn toàn bất đồng so với trước.

Mái tóc nguyên bản đen nhánh của hắn, giờ đã loang loang lổ lổ chen lẫn không ít sợi bạc.

Sao lại thế này? Nếu ta nhớ không nhầm, tên này chẳng qua mới đầu ba mươi, chẳng lẽ bây giờ rộ lên mốt nhuộm tóc hoa râm?

Hay là, ta âm thầm suy đoán trong lòng, người này làm nhiều điều ác, rốt cục lương tâm cắn rứt, ưu tư lo nghĩ, chưa già đã yếu?

Bất quá khả năng này phải nói là cực nhỏ, theo ta được biết người này vẫn tâm ngoan thủ lạt, chưa từng lưu tình, khi trước thôn tính Lâm thị, đẩy Lâm Thế Đông vào tuyệt cảnh, mắt còn chưa từng chớp một cái, sao có thể lương tâm trỗi dậy, tỉnh ngộ quay đầu?

Ta chỉ kinh ngạc trong chốc lát, lập tức thầm giễu cợt, lại không biết nụ cười này bất giác đã lộ trên mặt. Ánh mắt nam nhân nhìn ta chợt hiện lên một tia kinh diễm, rồi lập tức trở nên thâm trầm, dường như ẩn chứa một loại cảm xúc không biết tên, khiến kẻ khác phải hoảng hốt.

Ta chợt nhớ tới, người này không giống Lâm Thế Đông giả vờ giả vịt thành quen, rõ ràng đồng tính luyến lại làm bộ như đàn ông bình thường dị tính luyến. Người này “khẩu vị” đa dạng, năm đó ta tới tìm hắn có việc, từng chính mắt thấy hắn áp một thiếu niên nộn nộn dưới thân, sau lại thấy hắn cùng đường đệ làm cái chuyện xấu hổ kia. Hắn giống như ác lang nhìn ta chằm chằm, ánh mắt không hề che giấu hứng thú cùng dục vọng, đối diện loại ánh mắt này, bản năng khiến ta cơ hồ sợ tới nhuyễn cả chân, sau phản ứng thành thật của thân thể, ta mới trì độn nhận ra mối nguy hiểm khác thường.

Kiếp trước Lâm Thế Đông ngoại hình bình thường, nếu bỏ qua gia thế thì người để ý tới y tuyệt không nhiều, nhưng hiện tại, cái vỏ thiếu niên mười bảy tuổi này của ta, lại là hàng thật giá thật mĩ thiếu niên.

Hơn nữa, còn không phải xinh đẹp sạch sẽ bình thường, mà là long lanh thuần khiết như hạt sương, khiến ta lần đầu soi gương đã phải giật mình hoảng sợ.

Không phải vui vẻ, không phải cao hứng, mà là bất an, kiếp trước của ta chịu số phận chi phối quá nhiều, sớm đã hiểu rõ nếu trời ban cho người thứ gì tốt, đa phần là không xuất phát từ hảo ý.

Ban cho ta tài phú, lại đoạt của ta khát vọng hạnh phúc; ban cho ta danh lợi, lại cướp đi của ta tự do; kiếp này ban cho ta tướng mạo, ta thực không dám nghĩ, sẽ phải trả bằng gì?

Hạ Triệu Bách tiếp tục dùng ngón tay thô ráp vuốt ve cằm ta, vuốt lên tới hai má, khiến thân thể không nhịn được run rẩy, sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn chiếm lại thượng phong, trí nhớ từ một nơi xa tít tắp chợt ùa về, ta không thể ngăn được từng cơn lạnh lẽo, liều mạng giãy dụa. Tên vệ sĩ kia vẫn chế trụ ta không buông, ta dù sức yếu cũng có thế đạp cho hắn mấy cái. Đáng tiếc hắn tránh thực mau, đạp không tới, đôi mắt còn lộ ra hung quang, không biết giây tiếp theo sẽ làm ra thứ hành động xấu xa gì. Ta sợ quá hóa liều, không có biện pháp, chỉ đành học nữ sinh kêu to: “Các ngươi muốn làm gì? Ta không biết các ngươi, vì cái gì lại bắt ta, buông tay, cứu mạng a ~~~”

Ta chỉ muốn kêu vài tiếng để người ngoài phát hiện, paparazzi đất Hồng Kông lợi hại như vậy, hắn là một thương nhân có tiếng tăm có địa vị, giữa ban ngày ban mặt sai vệ sĩ cường bắt một thiếu niên, nói thế nào cũng không dễ nghe. Tâm lí kẻ có tiền ta biết thừa, nhất cử nhất động đều liên quan tới thể diện, lỡ làng gì thì không ngóc đầu lên được. Quả nhiên, nam nhân kia thấy ta thét lên, liền nhíu mày nghiêm giọng quát: “Câm miệng! Im lặng thì ta tha cho ngươi, nghe rõ chưa?”

Không thể không thừa nhận hắn thực có uy, hai hàm răng của ta đánh nhau lập cập cả nửa ngày, mới khó nhọc gật đầu được một cái. Hắn hướng tên vệ sĩ phía sau ta nghiêng đầu một cái, cổ tay bị đè tới đau đớn rốt cục được buông tha. Ta một bên xoa xoa cổ tay, một bên cảnh giác nhìn hắn, nam nhân kia cư nhiên không nói lời nào, chỉ bình thản nhìn ta, nửa ngày sau mới buông một câu: “Sợ tới như vậy? Hừm, bộ dáng đúng là học sinh trung học, ngươi nói Thế Đông từng giúp đỡ ngươi, là chuyện như nào, sao ta không biết?”

Lòng ta thầm khinh bỉ, cho dù ngươi điều tra địch nhân kĩ tới mức nào cũng không thể y thay quần áo cũng biết chứ? Ta nhanh chóng biên ra một kịch bản trong đầu, run run nói: “Lâm tiên sinh quyên tiền cho trường của ta, hiệu trưởng liền mời ngài ấy tới tham dự lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, khi đó ta là đại biểu học sinh. Ngài ấy thực tốt, lại ôn hòa, hỏi ta rất nhiều chuyện, biết ta thân thể không tốt, gia cảnh lại bình thường, liền giúp đỡ ta. Đáng tiếc, không lâu sau Lâm tiên sinh qua đời.”

Vẻ mặt có chút khẩn trương của nam nhân chợt dịu xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên trào phúng, gật đầu nói: “Thực giống những chuyện y hay làm. Thế Đông giúp đỡ ngươi vào lúc nào?”

Hắn quả nhiên vẫn nghi ngờ, mà ta chính là đang chờ câu hỏi này. Dưới ánh mặt của hắn, ta nhẹ giọng nói: “Ba năm trước, ta nhớ rõ là ngày mười bốn tháng sáu, hôm ấy có bão, dự báo thời tiết đã báo trước. Mọi người đều nghĩ Lâm tiên sinh sẽ không tới, nhưng ngài vẫn lái xe đến.”

Khuôn mặt hắn chợt căng thẳng, quả nhiên, dù có âm độc tới mức nào, cũng không thể quên được Lâm Thế Đông chết thảm dưới bánh xe, bị cán thành thịt vụn. Đây hẳn cũng là nguyên nhân hắn tới thăm mộ Lâm Thế Đông, dù gì có người vì mình mà chết cũng là điều tối kiêng kị với kẻ làm ăn.

Nhìn hắn bây giờ ta có chút khoái trá, thừa biết hắn đang nghĩ tới điều gì. Ngày mười bốn tháng sáu của ba năm trước, Lâm Thế Đông đem chút tài sản cuối cùng chuyển cho Thất bà, cũng bắt tay vào bán tổ trạch, vốn muốn đem toàn bộ số tiền ấy đi trả nợ, không hiểu sao lại lấy ra hai mươi vạn quyên cho trường trung học Saint Mary. Ta đến giờ vẫn không hiểu được, vì sao chính mình sắp tìm tới cái chết, còn làm một hành động như vậy? Có lẽ là ngày đó lái xe ngang qua, nhìn thấy gương mặt ngây thơ khờ dại của bọn nhỏ, liền dâng trào cảm xúc? Tóm lại, quyên tiền xong, vừa đến ngày kỉ niệm thành lập trường, hiệu trưởng liền đích thân đưa giấy mời. Lúc ấy tin Lâm thị phá sản còn chưa truyền ra, vị hiệu trưởng kia hẳn muốn bắt lấy cơ hội để nương tựa vào “quý nhân” như ta.

Ta vốn không có tâm trạng, nhưng nghĩ tới chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, không bằng đi xem thử xem. Vì thế ngày ấy đội mưa đội gió tới, nghe những thiếu nam thiếu nữ hai má phấn nộn uyển chuyển xướng lên bản tình ca tiếng Anh đã rất lâu không nghe thấy, phút chốc bật cười thật vui vẻ, giờ mới nghĩ lại, có lẽ đó là nụ cười cuối cùng trong cuộc đời Lâm Thế Đông.

Sau đó, ngày mười lăm tháng sáu, ta bất chấp mưa gió, muốn đi gặp người ta yêu thương một lần cuối, lại nhìn thấy chân tướng của hết thảy, sau cùng mất đi sinh mệnh. Kì thực ông trời đối đãi ta không tệ, chết cũng không phải làm một con quỷ hồ đồ.

Việc này, chắc chắn người đối diện đã sớm biết, cho dù không tin, cứ tha hồ tra xét, ta cũng không sợ. Chỉ là nam nhân kia nhìn ta chằm chằm, hô hấp ngày càng thêm dồn dập là sao? Ta khó hiểu nhìn hắn, liền thấy hắn lôi đâu ra một hộp thuốc, lấy một cây ngậm vào miệng, ngón tay cư nhiên có điểm run rẩy, lập tức một vệ sĩ bên cạnh ân cần bước lên châm lửa, nam nhân kia hít một hơi thật sâu, mới hơi thả lỏng, trầm giọng nói: “Ngươi có thể nói cho ta nghe, hôm đó Thế Đông nói với ngươi những gì? Nhìn y thế nào? Có hay không cao hứng?”

Cao hứng cái shit, ta thầm mắng trong lòng, khi ấy Lâm thị đã phá sản, cơ nghiệp của tổ tông hủy trên tay ta, làm sao có thể cao hứng? Nhưng nam nhân này hóng hớt làm chi vậy? Hay là nhàn rỗi không có việc gì muốn viết hồi kí, đặt tên là “Ta đã đạp đổ tên ngốc Lâm Thế Đông như thế nào?” Ta tràn ngập nghi vấn, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể coi đó như sở thích cổ quái của một kẻ lắm tiền, vì vậy nghiêng nghiêng đầu, tận lực dùng thanh âm ngây thơ của một học sinh trung học nói: “Ta nhớ Lâm tiên sinh thực hòa ái, giống như một đại ca ca vậy, không có chút nào kiêu ngạo. Ngài ấy hỏi ta bao nhiêu tuổi, học lớp mấy, công khóa có nặng hay không, thân thể gầy như vậy có phải bị bệnh gì.”

Nam nhân kia gương mặt treo nụ cười cứng nhắc kì lạ: “Còn gì nữa?”

“Ngài ấy xem thực vui vẻ a, bạn học của ta đọc diễn cảm một bài thơ tiếng anh, ngài còn cười nói với ta bạn kia phát âm có hai từ không chuẩn. Thời điểm biểu diễn văn nghệ, Lâm tiên sinh cảm động vì tiếng hát đứng lên vỗ tay đầu tiên, chúng ta đều cảm thấy thực phấn khởi, chưa từng gặp qua người có tiền nào lại gần gũi như vậy.”

Ta tận lực dùng giọng điệu buồn nôn để ca ngợi bản thân, trong lòng thầm than, Lâm Thế Đông a Lâm Thế Đông, ngươi cả đời vung tiền như rác, chưa từng có ai thực tâm khen ngợi, có lần đầu tiên thì lại là kiếp sau của chính mình. Đáng để bi ai hay không a, Lâm đại gia.

Nam nhân kia lại càng khó tưởng tượng hơn, cư nhiên gật đầu phụ họa: “Đúng, không một kẻ có tiền nào lại như y cả, không ai có thể có được bộ dáng ấy.”

Ta bị biểu tình có thể gọi là ôn hòa trên gương mặt hắn đâm cho một đao, sao lại thế này? Lâm Thế Đông dù thực ngu ngốc, cũng không đến lượt ngươi – kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của y đứng đây than thở. Trong lòng ta thực khó chịu, phun ra một câu: “Đáng tiếc, ngài ấy mất quá sớm. Tiên sinh, ngài là bạn tốt của Lâm tiên sinh, ngài có biết ngài ấy mất như thế nào không?”

Chỉ một câu này đủ thổi bay mất dạng biểu tình có thể gọi là ôn nhu trên mặt hắn. Khó thấy a, ta chưa từng nghĩ tên hỗn đản nham hiểm xảo trá, không từ thủ đoạn này cũng có thể lộ ra vẻ hổ thẹn, lập tức bồi thêm một câu: “Trên báo nói ngài ấy bị tai nạn, ta còn nhớ rõ hôm đó dự báo thời tiết nói có bão, ngài ấy sao lại không lái xe mà một thân một mình chạy ra đường, để bị xe đụng a…?”

“Câm miệng! Xú tiểu tử, ngươi tính chơi trò gì mà dám nói chuyện với tiên sinh như vậy?” Vệ sĩ số 1 đứng bên cạnh thấy tình thế không ổn, lập tức lớn giọng quát mắng ta.

Ta vẫn có chút sợ hãi, nhưng cảm giác báo được thù sảng khoái như vậy, khiến ta nhịn không được, lại thêm nhiều lời: “Nhưng mà, vị tiên sinh này cùng Lâm tiên sinh khi còn sống, không phải là bạn tốt sao?”


Hai tiếng “bạn tốt” này của ta rơi vào tai nam nhân kia lại thành lời châm chọc tuyệt hảo. Hắn giống như hóa đá trong nháy mắt không hề nhúc nhích, nửa ngày sau mới nhếch lên một tia cười khổ, nhìn đến ta ánh mắt chợt biến thành lợi kiếm. Ta có tật giật mình, vội cúi đầu ra vẻ đáng thương, thầm cầu trời đừng vì vui vẻ nhất thời mà để lộ ra sơ hở. Nam nhân kia vẫn đứng lặng đó, ta cảm thấy kì quái hơi ngẩng đầu lên liếc trộm thì bỗng nghe thấy thanh âm lạnh lùng: “Ngươi hỏi ta nhiều như vậy, ta cũng muốn hỏi ngươi một câu. Ngươi sao lại biết Lâm Thế Đông thích hút Lạc Đà, y dù có thân thiện hòa ái hơn nữa cũng không có khả năng nói ra sở thích vẫn che giấu với cả người trong nhà cho một tiểu hài tử không hề quen đi?” 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét