Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 10


Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 10
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng



Mấy ngày sau, nam sinh kia sai người đưa thiếp mời tới, hẹn giờ nào đó ngày nào đó tháng nào đó, tại nhà hàng trên tầng thượng khách sạn nào đó, Lý đại công tử Lý Thế Khâm tổ chức yến hội mừng sinh nhật, kính mời ngài tới tham dự. Ta nhìn qua chỉ khẽ cười một tiếng, tùy tiện quăng sang bên, Giản mụ mụ tình cờ nhìn thấy mở ra xem, còn tán thưởng đứa nhỏ này thực chu đáo, giúp ta chuẩn bị quần áo, lại chuẩn bị quà tặng, luôn miệng nói “đừng để thất lễ với người ta”, so với ta còn hưng phấn hơn. Ta biết, Giản Dật bao nhiêu năm qua chỉ e đây là lần đầu tiên được bạn học mời đi dự sinh nhật, trong mắt Giản mụ mụ quả thực có ý nghĩa không nhỏ, nàng hẳn là sợ đứa con suốt ngày ở nhà sẽ từng bước phong bế bản thân đi. Bởi vậy cả quá trình ta chỉ mỉm cười, ngoan ngoãn để nàng xoay tới xoay lui, thỏa mãn chút mong chờ nho nhỏ của Giản mụ mụ. Nhưng khi ta nhận được tấm thiệp này, trong lòng chỉ có khó chịu cùng bất đắc dĩ, nguyên nhân rất đơn giản, kiếp trước Lâm Thế Đông bản tính rộng rãi, thỉnh thoảng lại mở yến tiệc mời khách một lần, các loại khách sạn nhà hàng lớn nhỏ có tiếng khắp Hồng Kông, hay các loại tửu lâu tiệm ăn kiểu Trung, chỉ cần thuộc đẳng cấp cao ta cơ hồ đều biết đến. Khách sạn ghi trên tấm thiệp này, tầng thượng là một nhà hàng Pháp cực kì nổi tiếng, mời khách tới nhà hàng Pháp dự tiệc sinh nhật mà thiệp lại thiết kế kiểu Trung Quốc, dụng ý trong đó thực sự rõ rành rành.

Nhưng ta chỉ có thể giả vờ như không biết, Giản Dật từ nhỏ lớn lên ở nơi quê mùa này, không có khả năng thông thạo tiếng Pháp, Giản mụ mụ cần kiệm nuôi con, thỉnh thoảng thứ sáu chủ nhật mới xuống trà quán dưới kia uống chút trà, tuyệt không có cơ hội tới cái nơi mà chút đồ nguội con con đã hơn một ngàn tệ. Lý Thế Khâm hẳn cũng đoán được điều này, nên mới không thèm che giấu cái âm mưu lồ lộ ra trước mắt. Giản mụ mụ không rõ nội tình, nghĩ ta phải tới nơi sang trọng dự tiệc sinh nhật, cố ý mượn Dũng ca một bộ âu phục cũ của hắn, còn thêm chiếc cà vạt kẻ đỏ thẫm đồng bộ. Bộ âu phục quá lớn, chất liệu chỉ gọi là hạ đẳng, kiểu cách khá lỗi thời, đường may cũng qua quít, Giản Dật bộ dáng trẻ trung mặc lên người phải già đi hơn chục tuổi.

Nhưng ta chỉ mỉm cười, buông thõng tay làm con rối gỗ để Dũng tẩu cùng Giản mụ mụ hăng hái trang trí, nhìn thấy vẻ mặt hân hoan của chính mình hiện ra trong gương, không khỏi liên tưởng đến đứa nhỏ nông thôn lần đầu ra thành phố, ta cũng phải bật cười, lại nghĩ đến, nếu Lâm phu nhân soi mói thành quen mà sống dậy, nhìn thấy cảnh này chắc cũng ngã lăn ra chết ngất. Ta chợt phát hiện, hai vị nữ nhân này tuy thưởng thức thật kém, nhưng quá trình chọn đồ lại hết sức thú vị, cho dù nhà thiết kế danh tiếng từ châu Âu bay sang, xoay ngươi tới lui; hay nữ nhân viên bán hàng được huấn luyện chuyên nghiệp trong store của các hãng cao cấp, niềm nở mà ân cần cũng không so được. Sau khi xong xuôi, ta tự ngắm mình trong gương mà không nhịn được cười, chưa nói tới mấy cái khác, ăn mặc thế này chỉ sợ ngay cả bước vào cái nhà hàng kia cũng không nổi, nhưng quay đầu thấy ánh mắt lấp lánh của Giản mụ mụ, mấy lời như vậy sao có thể thốt ra, chỉ cười cười nói: “Mẹ thật lợi hại, ta có thể thấy chính mình đang tỏa ra kim quang, giống như đang bước trên thảm đỏ đi nhận giải Kim Tượng vậy.”

Dũng tẩu cười nói: “Chúng ta ăn mặc cho Dật tử xong, rõ là đẹp trai hơn cả ngôi sao, Giản mụ mụ, ngươi nói có đúng không?”

Giản mụ mụ đắc ý vô cùng, nói: “Còn phải nói? Con ta mà lại. Sắp đến giờ rồi,” nàng vội vội vàng vàng lấy ra món quà đã chuẩn bị để tặng Lý Thế Khâm, “Đi sớm một chút cho đỡ tắc đường, chơi vui vẻ nha, về muộn một chút cũng được.”

Ta cầm lấy món quà, cười gật gật đầu, lại tạm biệt Dũng tẩu, sau đó mới thong thả xuống lầu. Một chiếc xe màu đen đang đỗ gần đó, nhìn thấy ta liền bấm còi liên tục, ta cười khẽ, xem ra có người sợ ta không đi, còn phái hẳn lái xe tới đón, có lẽ rất cần ta tới diễn hài kịch. Chỉ là đứa nhỏ kia không biết, có rất nhiều thời điểm, vở kịch một khi đã bắt đầu, tùy thời đều có thể đi chệch khỏi kế hoạch, hơn nữa cho dù hắn có muốn hay không vẫn phải tiếp tục diễn, bằng không sao có thể khiến mọi người đều vui vẻ đây?

Ta tới gần chiếc xe kia, cửa kính liền hạ xuống một nửa, lộ ra gương mặt vô cảm của lái xe, tựa như mới bị cấp trên quở mắng, cùng với khẩu khí cứng nhắc: “Giản Dật tiên sinh?”

Ta gật gật. Hắn tiếp tục dùng ngữ khí giận cá chém thớt nói: “Khâm thiếu bảo ta tới đón ngươi, mời lên xe.”

Ta bật cười, thầm nghĩ cái Lý gia này trên dưới cũng thật đồng lòng, ngay cả lái xe gặp phải người nghèo như ta cũng ra vẻ ngạo mạn, cứ ngồi trên xe như vậy mà nói chuyện với khách. Ta chẳng thèm nhiều lời, chỉ mở cửa xe ngồi vào, mỉm cười nói: “Phiền ngươi lái xe.”

Lái xe kia khởi động máy, vút một tiếng lao đi, ta ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi nghĩ tới những gì có thể xảy ra ở buổi tụ hội ngu ngốc kia. Ta ngẩn ngơ ở thành thị này đã rất nhiều năm, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể biết như thế nào đi như thế nào đến, tình hình giao thông cơ bản ra sao cũng rành mạch. Sống đủ lâu, mỗi con đường ở nơi này tựa như mạch máu trong cơ thể, màn đêm buông xuống tự dưng thấy có thêm vài phần thân thiết. Thương hải tang điền, chuyện đời đổi thay, giữa thành thị này đều bị nuốt chửng không còn bóng dáng, lặng lẽ không tiếng động, ta đã trải qua hai kiếp người, nơi đây vẫn rực rỡ như vậy, kẻ tới người lui. Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe “kít” một tiếng, xe đã dừng lại, thanh âm thiếu lễ phép của lái xe lại vang lên: “Giản Dật tiên sinh, đến.”

Ta mở mắt, ngoài xe quả nhiên là chiếc cửa thủy tinh xoay tròn của khách sạn, một đứa nhỏ mặc đồng phục đã được huấn luyện chuyên nghiệp bước tới mở cửa xe, vừa thấy bộ dáng này của ta liền có chút sửng sốt, ta đạm đạm cười, chậm rãi bước xuống, đứng lại nhìn một chút, đèn pha lê treo giữa đại sảnh vẫn tỏa ánh rực rỡ lung linh, trong lúc hoảng hốt, chợt nhớ đến cái thế giới cực độ xa hoa, yến hội linh đình khi trước.

“Tiên sinh, xin hỏi…” Đứa nhỏ kia hẳn chưa từng thấy ai ăn mặc như vậy, chần chờ một lát, rốt cục ngăn ta lại.

Ta mỉm cười, dùng tiếng Anh nói: “Phiền ngươi tìm quản lí tới đây.”

Đứa nhỏ cũng cười, nói: “Trước đó ngài có thể cho ta biết là có chuyện gì không?”

Ta cười không đáp, đã nhìn thấy manager một thân âu phục đen thẳng thớm đang bước về phía chúng ta. Ta vừa thấy gương mặt hắn liền thầm thở dài thế giới này quá nhỏ, nguyên lai là người quen cũ. Manager này là người Pháp, dung mạo tao nhã, chiếc kính mắt viền kim loại tinh tế trên sống mũi để lộ ra gương mặt phương Tây điển hình. Năm đó Lâm Thế Đông ưa thích phong cách nơi đây, thường thường tới để tổ chức thương vụ hội đàm, vài lần lai vãng, cùng hắn chuyện trò không ít, không tưởng được ba năm sau vẫn còn ở vị trí này. Người Pháp này coi trọng kỉ luật nghiêm cẩn, tuyệt không cho phép xuất hiện tình huống gì ở giữa cửa chính, vừa nhìn thấy liền lập tức bước tới, hướng ta mỉm cười: “Có thể giúp gì cho ngài đây, tiên sinh?”

Hắn nói chính là tiếng Anh còn lẫn âm điệu Pháp, ta cười nhẹ, dùng tiếp Pháp nói: “Buổi tối hảo, Francisco, đã lâu không gặp. Thật có lỗi, đêm nay ta cùng các bạn tổ chức vũ hội hóa trang ở đây, ta hóa trang một chú rể của cuối thế kỉ trước, nếu có gì thất lễ, mong ngài thứ lỗi.”

Trên mặt ta lộ vẻ ái ngại sâu sắc vì mang đến phiền toái cho người khác, thứ biểu tình chỉ có ở người trẻ tuổi được giáo dưỡng tốt đẹp, hơn nữa tiếng Pháp nói ra mang đầy đủ kính ngữ, còn chuẩn xác gọi tên hắn mà không phải họ, tuyệt đối sẽ chiếm được hảo cảm. Người Pháp kia hơi sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười: “Thực xin lỗi tiên sinh, đêm nay ngài hóa trang khiến ta quả thực nhận không ra. Mời theo ta, tiên sinh.”

Ta gật gật đầu, theo hắn tiến vào cửa thủy tinh xoay tròn, không ngừng hấp dẫn các loại tầm mắt kì lạ, dò xét, đánh giá. Người Pháp đại khái cũng nhận ra, mỉm cười: “Hóa trang rất đặc sắc, hẳn ngài vì bộ trang phục này đã hao phí không ít tâm tư?”

Trong lòng ta cười thầm, không phải hao phí tâm tư của Giản mụ mụ sao? Chỉ gật gật đầu, mỉm cười: “Ngài biết mà, ở thời đại này, hoài cựu là cần phải hao phí tâm tư.”

Ánh mắt hắn sáng ngời, cười nói: “Proust?” (Marcel Proust: một nhà văn người Pháp nổi tiếng với tác phẩm Đi tìm thời gian đã mất)

Ta chỉ nhìn hắn cười: “Tác giả người Pháp ta yêu thích nhất.”

“Thực vinh hạnh, cũng là tác giả yêu thích nhất của ta.” Ý cười trong mắt hắn càng đậm, tự mình đưa ta vào thang máy, hỏi: “Xin hỏi ngài tới đâu?”

“Tầng thượng.” Ta cười nói: “Không biết bếp trưởng có còn là Andre?”

Hắn ha ha cười, ấn thang máy lên tầng thượng, nói: “Món tôm hùm Brittany của Andre là niềm tự hào của khách sạn này, thỉnh ngài yên tâm, hắn vẫn còn ở đây.”

Ta làm ra biểu tình thở phào, cười nói: “Vậy thì tốt quá, nếu hắn không còn ở đây, ta nghĩ mình sẽ buồn lắm.”

Ta cùng hắn một đường cười nói, thoải mái tiến vào nhà hàng ở tầng thượng, trong tiếng nhạc du dương tao nhã, các vị khách đều hạ thấp giọng, khe khẽ thì thầm. Bỗng nghe thấy tiếng cười ồn ào, chúng ta nhìn về phía đó, quả nhiên thấy Lý Thế Khâm dẫn một đám cậu ấm cô chiêu ngồi một góc, nhưng mỗi người đều y phục chỉnh tề, nữ giới thì váy áo thướt tha, vừa nhìn thấy ta, liền bùng lên một trận cười chói tai, cực kì kiêu ngạo cùng thô bỉ, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Quả nhiên vậy, ta thở dài, loại đứa nhỏ này thực không khiến ta thất vọng, kiêu căng như vậy, kiêu căng tới mức đã quen coi những người khác như không khí, có thể hạ mình chạy tới xin lỗi, chỉ là để gạt người tới chịu nhục nhã hơn nữa. Có lẽ cảm nhận được ta trầm mặc, Francisco nghi hoặc nói: “Đó là bạn của ngài? Có cần ta hỗ trợ không?”

Ngữ khí của hắn biểu lộ lo lắng thực lòng, khiến ta cảm thấy thực ấm áp, ngẩng đầu mỉm cười: “Không cần, cám ơn ngài, Francisco, ta nghĩ, ta tự mình ứng phó được.”

Đôi mắt màu lam của hắn yên lặng nhìn ta, chợt nở nụ cười, rất có phong độ nói: “Chẳng biết ta có vinh dự được dẫn ngài vào chỗ ngồi không?”

Ta sửng sốt, lập tức hiểu được hảo ý của hắn, cười gật gật đầu: “Đây là vinh hạnh của ta.”

Hắn hơi khom người, tự mình đi trước dẫn đường, tới trước bàn lại thay ta kéo ghế, đợi ta nói lời cảm ơn cùng ngồi xuống, còn giúp ta mở khăn ăn đặt trước mặt, mỉm cười dùng tiếng Pháp hỏi: “Tiên sinh, hôm nay có ức bê cùng lê vani, là sáng sớm chúng ta vận chuyển tới bằng đường hàng không, ngài có muốn dùng thử?”

Ta mỉm cười trả lời: “Không, ta muốn gọi món sở trường của Andre, tôm hùm Brittany phối với rosemary.”

“Vâng, tiên sinh,” hắn lại mỉm cười nói: “Rafael 89 năm nhà hàng chúng tôi rất vinh hạnh được sở hữu một chai, ngài có muốn thưởng thức một ly?”

 “Cám ơn, nhưng thân thể ta không thích hợp uống rượu,” ta cười từ chối, Francisco đúng là đùa ác, rượu Rafael 89 năm gần như vô giá, nếu thực sự gọi, chỉ sợ Lý Thế Khâm vét sạch túi cũng không rời nổi nơi này. Bỏ đi, làm người không cần quá phận, ta liếc qua đám công tử tiểu thư bị hai người chúng ta khiến cho ngây ngốc, nhàn nhạt nói: “Còn lại như bọn họ đã gọi là được rồi.”

Trong mắt Francisco hiện lên một tia thất vọng, nhưng rồi ý cười càng thêm đậm, hướng ta khẽ cúi đầu, nói: “Như ngài mong muốn, tiên sinh, chúc ngài dùng bữa vui vẻ.”

“Cám ơn.” Ta đáp lại.

Hắn lễ độ nhưng lạnh lùng gật gật đầu với đám người Lý Thế Khâm, cúi đầu thì thầm với ta: “Nếu có việc gì, ngài hẳn biết nên tìm ta như thế nào.”

Ta hơi giật mình, trong lòng liền cảm kích không thôi, hắn làm tại khách sạn này đã nhiều năm, với nhãn lực ấy, có lẽ đã nhìn ra mọi chuyện sao lại thế này. Phải biết rằng khuôn mặt Giản Dật với Francisco tuyệt đối là lần đầu nhìn thấy, chỉ khó có được là hắn đích thực chiếu cố ta rất nhiều, ta hướng hắn cảm kích cười, hắn vỗ vỗ vai như, như một người bạn cũ rồi mới rời đi.

Ta chăm chú nhìn theo bóng dáng người Pháp kia, thấy được trước khi hắn rời đi, còn tới gặp quản lí nhà hàng, chỉ về phía chúng ta và nói gì đó, đại khái là bảo người nọ để ý ta một chút. Thật không ngờ gặp được người tốt, ta mỉm cười, dời tầm mắt, thì thấy Lý Thế Khâm đang nhìn ta chằm chằm, ta không chút để ý, chỉ thu lại nụ cười, hơi nhướng mày nói: “Lý công tử, cám ơn đã mời, mẹ của ta còn nhờ ta thay người chuyển lời chúc mừng sinh nhật tới ngài, chẳng qua ta nghĩ, ngài có nhiều bạn bè như vậy, có lẽ cũng không cần.”

Lý Thế Khâm nhìn chòng chọc ta nửa ngày, cảm xúc trong mắt thực bất ổn, đột nhiên hỏi: “Ngươi quen biết người ngoại quốc kia?”

“Không quen, hôm nay là lần đầu tiên gặp.” Ta cười cười nói.

“Không quen sao hắn đối tốt với ngươi như vậy?” Khẩu khí của hắn gần như là hung tợn.

Lời này vừa thốt ra, cả đám xung quanh liền nhao nhao lên phụ họa: “Đúng a đúng a, Giản Dật, hắn với ngươi giống như đã nhận thức từ lâu.”

“Hắn là ai vậy, giống như quản lí cao cấp của khách sạn.”

“Các ngươi nói tiếng Pháp sao? Ngươi học tiếng Pháp từ khi nào?”

“Các ngươi đã nói gì vậy?”

............

Ta lạnh lùng liếc một vòng, thành công khiến cả đám lao nhao kia phải im miệng, cuối cùng dừng lại ở Lý Thế Khâm, nhàn nhạt nói: “Ta nói này, ta không nhớ các ngươi, kì thực các ngươi cũng không quen biết ta bao nhiêu. Nếu tất cả mọi người coi như là xa lạ, ta nghĩ chuyện của ta, đối với các ngươi không quan hệ là mấy, ta không biết chuyện của các ngươi, các ngươi cũng không biết chuyện của ta, đối với mọi người đều là công bình. Được rồi,” Ta vừa nâng đầu, liền thấy bồi bàn mang đồ ăn tới, mỉm cười nói: “những người xa lạ ngồi với nhau, tốt nhất là ăn một bữa no say, sau đó ai đi đường nấy, bởi vì người không nhất định phải nói, nhưng nhất định phải ăn.”

Lý Thế Khâm siết chặt dao nĩa, xem bộ dáng tựa hồ muốn ném vào mặt ta, ta mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thiếu chút nữa thì quên, cảm ơn Lý công tử, cùng với, sinh nhật vui vẻ.”

Bồi bàn đi tới, từng món từng món bày ra, một bát canh, đồ ăn nóng và rượu, đầy đủ cả. Lý Thế Khâm dẫn đầu, mọi người đều bắt đầu ăn, cô gái ngồi bên cạnh ta ưa thích mới mẻ muốn ăn ốc sên, nào biết thứ này lúc ăn tối chú ý kĩ xảo, nàng loay hoay nửa ngày, đồ ăn ma sát với dụng cụ phát ra thanh âm khó nghe, thiếu chút nữa nước tương văng tung tóe mà vẫn chưa ăn được. Ta nhìn không nổi nữa, tới gần một chút, mỉm cười dùng tiếng Anh hỏi: “Tiểu thư, ta có thể giúp gì cho cô không?”

Nàng có chút xấu hổ liếc ta, hai má ửng đỏ, ngốc ngốc đưa nĩa dùng kìm sang, ta cười khích lệ nàng, nhanh chóng giúp xử lí món ăn, vừa xử lý vừa thấp giọng chỉ cho nàng phải làm thế nào. Nàng nghe được liên tục gật đầu, còn nhìn ta cười cảm kích, thấp giọng nói: “Cám ơn.” Ta trả lại đồ ăn cho nàng, mỉm cười kể lại lần đầu tiên ta ăn ốc sên đã thành trò cười như thế nào, chọc cho cô gái kia cười khanh khách, gương mặt xấu hổ sáng bừng lên. Đúng lúc này, chợt nghe dao nĩa bị ném lên đĩa “xoảng” một tiếng, ta nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt gần như cuồng nộ của Lý Thế Khâm. Hắn nhếch miệng lên một tia cười ác ý, chợt mở miệng nói: “Giản Dật, hôm nay là sinh nhật ta, không biết ngươi có đem theo quà gì?”

Ta hơi híp mắt, lại nghe một thằng nhóc bên cạnh hắn loi choi: “Phải a, chúng ta đều có quà cho Alen, xem nào, đồng hồ danh tiếng, cà vạt hàng hiệu, sneaker mẫu giới hạn số lượng, còn có trang sức thạch anh do nhà thiết kế có tiếng thiết kế, ngươi a, ngươi tặng cái gì?”

Lòng ta chỉ cảm thấy phiền chán, thật sự là chẳng còn gì để nói, trong mắt mấy đứa nhỏ này, trừ bỏ dùng hàng hiệu để thỏa mãn nội tâm hư vinh, còn lại gì nữa? Ta dựng thẳng thắt lưng, mỉm cười nói: “Thật ngại, nhà ta nghèo khó ngươi cũng biết, không có quà gì để tặng ngươi, ngươi đã nhận được nhiều quà như vậy, hẳn cũng rất vui vẻ rồi? Sẽ không để ý ta chứ?

Mặt Lý Thế Khâm biến sắc, tựa hồ muốn vỗ bàn đứng dậy, nhưng đúng lúc này, một thằng nhóc ngồi phía bên kia ta đưa tay đoạt lấy cái hộp ta đặt bên chân, kêu lên: “Các ngươi xem, Giản Dật tặng thứ này này, thật là quê mùa.”

Mọi người cười vang, sắc mặt Lý Thế Khâm cũng dần dịu xuống, tiếp nhận cái hộp kia, cởi bỏ dây ni lông, vừa mở ra liền bật cười, ném lên bàn trào phúng nói: “Trời ạ, cư nhiên là đào mừng thọ, ta lớn như vậy lần đầu tiên thấy có người sinh nhật tặng đào mừng thọ.”

Ta chậm rãi thu liễm nụ cười, trong lòng bắt đầu có chút tức giận, nhìn hắn lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, thứ này không phải cho ngươi.”

Hắn có chút ngốc: “Không phải cho ta? Ngươi mang nó tới đây mà không phải cho ta?”

“Đương nhiên không phải cho ngươi, trên thiếp mời của ngươi có ghi là phải mang theo quà sao?” Ta khó hiểu, đưa tay thu dọn hộp đào kia, đậy nắp lại, bê trở về. Nực cười, một phen tâm ý của Giản mụ mụ, ta có tự mình ăn cũng không cho loại như ngươi.

“Vậy ngươi cho ai?” Hắn nghiến răng hỏi.

“Cho ta.” Bên cạnh bỗng truyền tới một giọng nam uy nghiêm trầm thấp.

------------------------------------------

mình lười làm chú thích quá :( có khi cũng phải bổ sung lại mấy chương trước thôi


Tôm hùm Brittany

Rosemary (cây hương thảo): lá được dùng làm gia vị 

Lê vani

Ức bê
Món ốc sên của Pháp
Sneaker - đã xuất hiện từ chương trước nhưng giờ mới chú thích

2 nhận xét:

  1. hix ta viet cai cmt nay lan thu 3 roi :-( ko hieu sao cu mat thoi. y het nhu hom trc ta doc chuong 9. cmt bang ten wp cua ta.ma ko dc :-( thoi tu gio danh dung.nac danh kem chu ky o cuoi cmt de nang de nhan biet vay. ladyk3n nang nhe :-* mong chap moi cua nang :-)
    ladyk3n o(^.^)o

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hehe thương nàng quá, comment thôi sao mà khó khăn vậy (o^.^o) hại ta còn ủ dột suốt mấy ngày vì tưởng chẳng có ai đọc truyện ta edit :D :D

      Xóa