Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 11
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng
Cả
người ta run lên như bị rơi xuống hầm băng, thanh âm này, cho dù đứng giữa
nghìn vạn người ta cũng tuyệt không nhận lầm. Lòng bàn tay ta toát mồ hôi, chần
chờ không dám quay đầu lại, chỉ thấy những người khác không ai nói gì, đều nhìn
về phía sau lưng ta, trong ánh mắt có kinh ngạc, có nghi hoặc, có khiếp sợ, có
e dè. Bỗng nhiên, Lý Thế Khâm đứng lên, giật lấy chiếc hộp đựng đào, hất cằm giống như khiêu khích: “ Ngươi là ai?”
Thanh
âm phía sau cười khẽ có vẻ thực dễ tính, nhưng ta lại thấy, tiếng cười kia căn
bản không che giấu được âm hàn ngoan độc bên trong. Chợt, một bàn tay hữu lực đặt
trên vai ta, ta sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, lại bị bàn tay kia cường ngạnh
đè xuống tới không động đậy nổi, bên tai truyền đến thanh âm thân thiết mà tự
nhiên: “Giản Dật, không giới thiệu ta với bạn bè của cậu sao?”
Giới thiệu cái rắm, ta theo bản năng muốn chạy
trốn, nhưng giờ phút này giống như cả người ngâm trong thủy ngân, chân tay cứng
nhắc tới phát lạnh, không dám manh động, trái tim cực độ kinh hoàng, trong đầu
chỉ còn sót lại duy nhất một ý niệm: Sao có thể xui xẻo tới vậy chứ? Hạ Triệu
Bách không phải thích nhất món ăn kiểu Trung sao? Như thế nào lại xuất hiện ở
nhà hàng Pháp? Mà Hồng Kông có tới hàng trăm nhà hàng Pháp, sao cứ phải là ở
nơi đây? Ta sao lại làm ra mấy động tác ngây thơ như vậy, để hắn chú ý tới? Vì
cái gì trốn tới trốn lui, kết quả lại gặp ở nơi này, có khác gì tự chui đầu vào
lưới aaaaa ~ ~ ~ ~
Bàn
tay trên vai vô thanh vô tức ép xuống, nhìn chỉ như vỗ nhẹ nhưng thực chất dùng
lực rất lớn, chỉ một thoáng giống như cả quả núi đè xuống khiến ta không thể thở
nổi. Bên tai lại truyền đến thanh âm tự tiếu phi tiếu nhưng khiến kẻ khác phải
dựng tóc gáy: “Xem ra Giản Dật có chút ngượng ngùng a, không sao cả, để ta tự
giới thiệu vậy. Ta là Hạ Triệu Bách, là …”
“Là
bạn của ta.” Ta vội vàng tiếp lời.
Hắn
có điểm đáng ngờ liếc ta một cái, cười cười nói: “Đúng vậy, chúng ta là bạn bè
quen biết, Dật tử ngày thường đã được mấy người chiếu cố, ta thay mặt người lớn
trong nhà cậu ấy cảm ơn trước.”
Đám
nhóc kia gió chiều nào che chiều ấy, năng lực sát ngôn quan sắc đã sắp thành
tinh, muốn chen vào xã hội thượng lưu mà không nhận ra nhân vật quyền quý tới bực
này mới thực sự là nực cười. Hắn vừa nói ra lời này, trong đám đã có đứa
nhỏ lanh lợi tiếp ngay: “Đâu có đâu có, chúng ta đều là bạn học, chiếu cố nhau
là chuyện nên làm.” Còn có kẻ giả bộ ngây thơ hỏi: “Ngài là Hạ tổng tài của tập
đoàn XX sao?” Sau khi nhận được câu trả lời, mỹ nữ vốn đang dựa vào Lý Thế Khâm
lập tức lộ ra vẻ mặt sùng bái, nũng nịu nói: “Thực đẹp trai a, Hạ tiên sinh,
ngài ngoài đời so với trên bìa mấy tạp chí kinh tế còn anh tuấn hơn.”
Hạ
Triệu Bách một mặt thân thiết vỗ vai ta, nhắc nhở ta không được làm gì khác thường,
một mặt thuần thục ứng đối vị tiểu thư giả bộ ngây thơ để nịnh nọt cùng lôi kéo
làm quen nhưng bản chất bên trong đã lõi đời. Đầu óc ta loạn thành một đoàn,
tên này thật sự là cừu nhân kiếp trước, khắc tinh kiếp này của ta, chỉ cần gặp
phải hắn ngay cả bình tĩnh suy nghĩ ta cũng không làm được. Đúng lúc này, ta đụng
đến ánh mắt nghi hoặc cùng đánh giá của Lý Thế Khâm ở đầu kia chiếc bàn, trong
lòng không khỏi ảo não, đã ba mấy tuổi đầu mà vẫn không học được bình tĩnh tự
nhiên, nếu không phải cùng tên nhóc này tranh hơn thua, ta sao rơi đến nông nỗi
này? Ta đang tức giận, thấy Lý Thế Khâm trừng ta, liền không khách khí quăng
sang một cái liếc sắc lẻm, bỗng cảm thấy xung quanh có điểm yên tĩnh, vừa ngẩng
đầu liền đối diện với tầm mắt sắc như điện của Hạ Triệu Bách, trong lòng cả
kinh vội cúi đầu xuống. Bên tai lại nghe thấy thanh âm tự tiếu phi tiếu của hắn:
“Giản Dật, cậu đúng là có lòng, biết ta ưa thích đào mừng thọ liền đặc biệt
mang đến cho ta, thật sự cảm ơn.”
Hắn
đưa tay muốn lấy chiếc hộp kia, ai dè bị Lý Thế Khâm giật trước, lớn giọng nói:
“Đây là quà sinh nhật cậu ta tặng tôi.”
“Không
phải đâu,” Hạ Triệu Bách cười cười, nhưng ý cười không lên đến mắt, nhàn nhạt
nói: “Chắc cậu nhầm rồi. Mấy thứ như thế này tiểu hài tử các cậu sao có thể
thích? À, ta biết,” hắn hơi nhếch khóe môi, “Dật tử không hiểu chuyện, không biết
phải mang quà sinh nhật tới cho cậu, như vậy đi,” hắn đứng thẳng người, hướng
phía sau vẫy tay, mỉm cười nói: “Roches.”
Quản
lí nhà hàng nghe thấy, vội bước nhanh tới, hơi khom người mỉm cười hỏi: “Hạ
tiên sinh, không biết có thể giúp gì cho ngài?”
“Đưa
vang đỏ tới đây, ta thay Giản tiên sinh, tặng bù phần quà này.” Hạ Triệu Bách mỉm
cười, nhìn Lý Thế Khâm bằng nửa con mắt, trong đó còn ẩn chứa khinh miệt.
Đây
mới là chỗ tốt của người trưởng thành, mặt không đổi sắc vẫn có thể toát ra sự
khinh miệt, vừa thấy đủ liền dừng, lại giống như kim đâm vào tim, khiến kẻ khác
càng thêm khó chịu. Lý Thế Khâm tức tới đỏ mặt, lại không biết phải làm sao, chắc
chắn cũng hiểu được người trước mặt không dễ dây vào.
Ta
sững sờ nhìn một màn này, nói không nên lời. Đúng lúc này, Hạ Triệu Bách ra vẻ
săn sóc vỗ vỗ vai ta, mỉm cười nói: “Có phải điều hòa mở quá lớn? Thân thể cậu
không tốt, không nên ngồi mấy chỗ nhiều gió thế này. Đã ăn gì chưa? Nếu rồi thì
cùng ta qua bên kia ngồi một chút, chuyện hôm nọ cậu nói, vừa vặn hôm nay không
bận gì, ta có chút hứng thú, không bằng tìm chỗ chậm rãi trò chuyện?”
Ta
lấy lại được chút tinh thần, bản năng thoáng qua, muốn bỏ bàn tay hắn đặt trên
vai xuống, lại cảm thấy một trận đau nhức, hắn tăng mạnh lực đạo, cơ hồ muốn
bóp nát bả vai ta. Ta bị đau giương mắt lên nhìn liền đụng phải đôi mắt đen sâu
tới không nhìn thấy đáy, cả người run lên, he hé môi muốn cự tuyệt. Nghĩ tới
người này thiên tân vạn khổ mới có được thân phận địa vị như ngày hôm nay,
đương nhiên rất coi trọng hình tượng, trước mặt nhiều người như vậy chắc không
đến nỗi khó xử ta. Nào biết ta mới động, hắn lại cúi thấp xuống ghé sát vào tai
ta thì thầm như thể thân thiết lắm: “Ta biết tên của ngươi.”
Thân
thể ta cứng đờ, ngay tức khắc hiểu được ý của hắn. Lấy năng lực của Hạ Triệu
Bách, chỉ cần biết tên của ta, liền dễ dàng tra ra bối cảnh sau lưng cùng những
cái tên có quan hệ mật thiết khác, kế tiếp là làm sao để lợi dụng hết thảy, nắm
người khác trong lòng bàn tay. “Đi thôi, tiểu Dật.” Hắn vỗ vỗ vai ta, ôn nhu nói.
Trong
lòng ta hoảng loạn, qua quít nói: “Ta, tôm hùm của ta còn chưa mang ra.”
Hạ
Triệu Bách khẽ cười, ánh mắt thực ấm áp: “Đi cùng ta còn sợ không có tôm hùm ăn?”
“Ta
muốn ăn tôm hùm của bếp trưởng Andre làm cơ.” Ta buột miệng nói.
“Ồ?”
Hạ Triệu Bách nhướng mày: “Cái này cậu cũng biết?” Ý cười nơi khóe miệng hắn
càng thêm sâu, thấp giọng nói: “Xem ra, cậu có không ít chuyện khiến ta giật
mình đấy, Giản Dật.”
Ta
như ngồi trên đống than, không biết phải đáp lại thế nào. Hắn thu hết bộ dáng
quẫn bách của ta vào trong mắt, vừa lòng xoay người nói với đám nhóc đang há hốc
miệng kia: “Thật ngại, chúng ta còn có chút việc, không bồi mọi người được nữa.”
Hắn
bước đi trước, không thèm quay đầu lại, chỉ là lập tức có vệ sĩ tiến lên, thực
lễ phép nói: “Giản tiên sinh, thỉnh đi cùng.” Ta cực độ bất đắc dĩ, chỉ đành đứng
dậy, trong đủ loại ánh mắt của đám người cùng bàn, thở dài, bước theo Hạ Triệu
Bách.
Hạ
Triệu Bách trực tiếp rời khỏi nhà hàng, hướng về cửa thang máy, vệ sĩ của hắn một
trái một phải đi sát bên ta như uy hiếp, ta không có cách nào khác, đành tiến
vào theo, nhìn hắn mỉm cười ấn tầng mười lăm, cảm thấy thực khó hiểu, tầng
mười lăm của khách sạn này toàn là phòng nghỉ cao cấp, Hạ Triệu Bách mang ta tới
đó làm gì??? Ta bỗng nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, cực độ hoảng hốt,
ngay lúc thang máy “đinh” một tiếng chuẩn bị mở ra nhào tới giữ nút đóng mở cửa,
run rẩy nói: “Hạ Triệu Bách, ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng quên đây là khách sạn,
ta mà làm ầm ĩ một phen ngươi không sợ tạo thành tai tiếng, mai được lên bìa tạp
chí giải trí sao?”
“Tai
tiếng? Tai tiếng gì?” Hạ Triệu Bách khẽ nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Mấy trăm
khách ngồi trong nhà hàng đều thấy cậu tự nguyện đi theo ta, ta không dí súng
vào đầu cậu, không cưỡng chế sai người mang cậu đi, chẳng qua muốn tìm một chỗ
để trò chuyện, ai quy định là không được?”
Ta
không biết phải đối đáp thế nào, ấp a ấp úng: “Vậy, vậy cũng không nhất thiết
phải vào phòng nghỉ…”
“Giản
Dật,” Hạ Triệu Bách thu liễm nụ cười, ánh mắt sắc như đao, nhàn nhạt nói: “Cậu
có biết, một đứa nhỏ như cậu, đáng lẽ không nên quen thuộc với khách sạn này,
không nên tự nhiên trò chuyện với quản lí khách sạn, không nên thuần thục lễ
nghi trên bàn ăn như vậy. Nếu ta không nghe lầm, cậu vừa mới nói chuyện với người
nước ngoài kia bằng tiếng Pháp đi?”
Ta
giống như bị sét đánh, không khỏi lui từng bước về sau, lòng bàn tay toát mồ
hôi lạnh, cắn răng nói: “Ta, ta thích tiếng Pháp, tự học không được sao? Ta
thích khách sạn này, thích các món ăn của Pháp, bình thường đọc sách xem TV đều
để ý…”
“Vậy
sao? Sở thích của cậu thực lành mạnh a.” Hạ Triệu Bách tiến lên một bước rời khỏi
thang máy, còn tiếp tục tiến lên, vừa bước vừa lạnh lùng nói: “Vậy, biết rõ bố
cục tòa trạch của ta, biết sau nhà kính trồng hoa có cánh cổng bỏ hoang để chạy,
mấy cái này ngay cả ta cũng không biết rõ, cậu đừng nói mình với mấy thứ này
cũng yêu thích đi.”
Trong
lòng ta kịch chấn, lập tức xô mạnh hai vệ sĩ, vèo một cái ra khỏi thang máy, ba
chân bốn cẳng bỏ chạy. Nếu ta nhớ không lầm, cầu thang bộ là lối rẽ ngay trước mắt,
giờ khắc này, ta không hề ngoái đầu lại, trong lòng chỉ có duy nhất một suy
nghĩ, phải trốn đi thật xa, tránh xa Hạ Triệu Bách, tránh xa dĩ vãng khiến người
ta hít thở không thông. Nào ngờ mới chạy được hai bước, phía sau đã có người đuổi
tới, thân thể này của Giản Dật suy nhược không chịu nổi, làm sao so được với
đám vệ sĩ đã trải qua huấn huyện chuyên nghiệp. Chưa được vài bước, ta bị hung
hăng tóm lấy, liều mạng giãy dụa nhưng sao giãy nổi, lập tức, có người bẻ quặt
hai tay ta, một trận đau nhức truyền đến. Ta rên ra tiếng, nghĩ cũng không kịp
nghĩ, một ngụm cắn lên tay người nọ, tên kia kêu “ai u”, một bàn tay bay tới “ba”
một tiếng rơi trên mặt ta, nhất thời mặt ta bị đánh lệch hẳn sang một bên.
“Dừng
tay!” Hạ Triệu Bách quát to một tiếng.
Vệ
sĩ kia tỏ vẻ bất mãn nhưng vẫn dừng lại, Hạ Triệu Bách sải bước tới, nắm đấm
hung hăng va chạm với cằm tên kia khiến hắn lảo đảo suýt ngã, sau đó đưa tay
kéo ta vào trong lồng ngực, quát: “Ai cho ngươi đánh y?”
“Tiên
sinh, cậu ta, cậu ta cắn tôi.”
“Y
yếu đến xách đồ còn xách không nổi, có thể cắn ngươi tới thế nào?” Hạ Triệu
Bách cả giận: “Còn không mau đi mở cửa, muốn đứng giữa hành lang nháo cho mọi
người đều biết sao?”
Tên
kia dạ một tiếng, ngay lập tức chạy đi, Hạ Triệu Bách không để ý ta giãy dụa, nửa
ôm nửa kéo ta đi được mấy mét, ta liều mạng vùng vẫy, kêu lên: “Họ Hạ kia,
buông ta ra, ngươi là đồ chết tiệt, buông ta ra!”
“Cậu
còn giãy? Còn giãy tôi sẽ tố cáo cậu đột nhập trái phép vào phòng tôi ăn trộm,
tin hay không?”
Ta
ngẩn ngơ, bị hắn quăng vào trong phòng, “bang” một tiếng sập cửa lại, ta chợt tỉnh
lại, xông lên đấm đá hắn, Hạ Triệu Bách lúc này không hề lưu tình, dễ dàng bẻ
hai tay ta ra sau lưng, lực đạo vô cùng lớn, nhất thời khiến ta không thể nhúc
nhích. Hắn kề sát bên tai ta, hơi hơi thở dốc: “Giản Dật, nếu tôi muốn làm gì cậu
thì sẽ không như bây giờ, tôi hiện tại chỉ muốn nói chuyện với cậu, có thể bình
tĩnh nói chuyện hay không?
Cánh
tay ta truyền tới từng trận đau nhức tới tận tâm, đau đến trước mắt đều biến
thành màu đen, không thể không gật gật đầu. Hắn hít sâu một hơi, giọng có điểm
khàn: “Được, ta thả cậu ra, đừng có đánh đấm loạn biết không? Bằng không, ta e
rằng người bị thương chính là cậu!
Ta
lại gật gật đầu, hắn thả tay ra, ta lảo đảo không vững, phải dựa người vào tường,
hổn hển thở. Cả nửa ngày không thấy Hạ Triệu Bách có động tĩnh, bỗng có thứ gì lạnh
lẽo dán lên mặt ta, ta sợ tới mức nhảy dựng, lại nghe Hạ Triệu Bách trầm giọng
nói: “Là đá thôi, cậu chườm chút đi cho dễ chịu.”
Ta
yên lặng tiếp nhận cái khăn tay dán lên má, kích thích lạnh như băng khiến ta giật
cả mình. Trong lòng tự kiểm điểm, mình quả thực đã phản ứng quá độ, Giản Dật
cùng Hạ Triệu Bách không oán không cừu, vốn không đến mức chọc người chú ý, chỉ
là ta khó có thể ức chế sợ hãi trong lòng, quá khích không kiềm chế nổi, chỉ sợ
tình hình đã không thể vãn hồi. Vấn đề cấp bách bây giờ là tìm cách nào lấp liếm
cho qua chuyện. Trong lúc ta trầm mặc, ánh mắt của Hạ Triệu Bách vẫn không rời
khỏi gương mặt ta. Hồi lâu sau, chỉ nghe giọng hắn ôn nhu: “Thế nào, đã bớt đau
chưa?”
Ta
gật gật đầu, một câu “cám ơn” do nhiều năm giáo dưỡng đã lên đến yết hầu lại bị
cường ngạnh nuốt xuống. Ta trộm liếc hắn một cái, khuôn mặt người này dường như
gầy hơn ba năm trước, nhưng đường nét càng thêm ngạnh lãng, giữa hai đầu mày nhíu
lại, ngổn ngang ưu tư, giờ đây đã đứng trong top 10 đại gia đứng đầu Hồng Kông,
quyền lực nắm trong tay mà cũng không thấy hắn có chút gì vui vẻ. Trong lòng ta
thầm than, sống trong kiếp người, xung quanh chỉ toàn là bè lũ xu nịnh, chẳng
biết được rồi sẽ đi về đâu, Lâm Thế Đông nay đã về với cát bụi, hắn ngồi giữa
biệt thự nghìn gian, cũng có hơn gì? Nghĩ như vậy, ân oán tình cừu bỗng trở nên
mong manh, kì thực vẫn có thể sống, cùng tồn tại trong một không gian, cùng hít
thở một bầu không khí là cũng có điểm đáng quý rồi.
Ta
thở dài một hơi, thanh âm có chút chậm, nói: “Hạ tiên sinh, ngài kì thực là muốn
tìm ta để giải đáp nghi hoặc, đúng không?
Hạ
Triệu Bách yên lặng nhìn ta, bỗng cười, nói: “Vốn là như vậy, nhưng hiện tại,
ta không muốn nữa.”
“Vì
sao?”
“Có
vài thứ, đã suy nghĩ lâu lắm, sớm cứng chắc như một tầng da trên lưng,” hắn
nhàn nhạt nói, “nhưng ta chợt nghĩ, không muốn đào ra làm gì nữa.”
“Đã
vậy thì có thể thả ta đi được chưa?”
“Còn
chưa được.” Hạ Triệu Bách nhếch lên khóe miệng, chợt nói: “Bộ quần áo này,
không thích hợp với cậu.”
Ta
cúi đầu đi bộ âu phục của thế kỉ trước trên người, trong lúc giãy dụa đã nhăn
nheo không còn ra hình dáng, có cái cúc còn rơi đi đâu mất tiêu. Ta thở dài,
nói: “Không sao, có thứ để mặc là được.”
“Đợi
một chút.” Hạ Triệu Bách chợt nói: “Ở đây ta có quần áo, có thể cho cậu mượn.”
---------------------------------
Mấy bữa nay ta mải mê chơi game nên lười edit *che mặt*
Chương sau có chút đậu hủ ăn tạm nha, chứ xôi thịt thì chả biết đến chương nào mới có
hehehe cu tam may ngay co mot chuong la ta vui roi :-* thank nag da edit.
Trả lờiXóata du la anh Bach da doan ra gi do roi. aizzz yeu cai kieu cuc doan nhu anh, lam du moi cach de khien ban than cuog the hon ng minh yeu, nhung nao biet phuong phap cuc doan cua minh lai vo tinh day ng do vao canh chet di trong oan han. chua dat dc gi da vinh vien mat di co hoi cung ko kip. ta ung ho ngc cong. anh giat nguoc len nguoc xuong anh bach cho ha gian de >o<
ladyk3n o(^.^)o
hehe nàng đọc hết bộ này rồi á? :D ta đọc đến đâu edit đến đấy thôi ^^~ sợ đọc hết rồi không có động lực nữa =))))
Xóata chưa đọc hết. Không gặm được qt =.= vậy nên đang ngóng từng ngày chương mới của nàng :x
Xóaà, không hiểu sao nếu cmt bằng đt, cmt đầu tiên thì không sao. nhưng đến cmt thứ 2 trả lời nàng thì lại không được. không hiểu làm sao nữa :( thế nên giờ ta vô bằng máy tính cmt cho nàng nè ^0^. Cố lên nàng iu *hun hun*
ladyk3n o(^.^)o
oai oai oai ngóng chương mới của nàng quá >.<
Xóa