Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 9


Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 9
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng


Cặp lồng cháo lật úp, trên mặt ta xanh tím, cả người bẩn thỉu chật vật, bộ dáng này sao có thể đi gặp Giản mụ mụ? Ta theo con đường cũ trở về nhà, trốn trốn tránh tránh để khỏi gặp phải người quen. Chẳng biết tại sao, mọi thứ ngày thường nhìn đã quen, hôm nay lại có điểm lạ lẫm không nói nên lời, ta gần như chạy vào hành lang, ấn thang máy, lách mình tiến vào. Thang máy trống trơn, nhưng so với bình thường lại có vẻ chậm chạp, trì trệ. “Khuông” một tiếng, lúc lâu sau ta mới giật mình nhận ra đã tới nơi, vội bước đi, gần đó hương thức ăn bay ra từ cửa sổ nhà ai, mãnh liệt kích thích đầu óc cùng dạ dày của ta. Không khí oi bức khiến ta hít thở không thông, vội bước nhanh tới trước nhà mình, lấy chìa khóa mở cửa, sau đó đóng sập lại, mới rã rời ngã xuống sô pha.

Ta phát giác tay của mình vẫn đang run run, tâm tình cũng khó có thể bình tĩnh lại. Rốt cuộc vẫn để một đám nhóc con phá hỏng tâm trạng, khiến mình nhớ lại chuyện cũ thật lâu thật lâu trước kia, lâu đến mức dường như ta đã quên mất. Khẽ cười khổ, hôm nay ta mắng tên nhóc dẫn đầu kia bị cha mẹ chiều đến hư, một chút bản lĩnh cũng không có, nhưng lại chẳng biết nghĩ đến mình? Chỉ e cha mẹ hắn có chiều hơn nữa, cũng không so được với năm đó Lâm Thế Đông yêu thương che chở đường đệ.

Ta nhắm mắt lại, yên lặng hồi tưởng, nhiều năm trước, Lâm thị còn chưa xuống dốc, tài lực hùng hậu, ta mới trở thành đương gia, đối với đứa nhỏ mình âu yếm quả thực là không tiếc thứ gì. Tiền bạc tình cảm, hắn muốn hay không muốn, có nghĩ tới hay không nghĩ tới, ta đều giúp hắn suy nghĩ chu toàn, sau đó đặt dưới chân hắn, mặc hắn phung phí, mặc hắn lấy đi. Có rất nhiều thời điểm, ta thừa biết đứa nhỏ kia kiêu ngạo hư hỏng, gây ra không ít chuyện hoang đường, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, sao còn giữ được gương mặt nghiêm nghị mà mắng mỏ? Chỉ sợ là còn chưa từng một lần nặng lời với hắn. Mấy người Thất bà đã nói với ta vô số lần, cứ chiều chuộng Nhị thiếu như vậy, sẽ sớm chiều đến hỏng, chỉ là bọn họ sao có thể hiểu khổ sở trong lòng ta? Tình yêu cấm kị kia, không chỉ đặt trong lòng, mà còn treo ở trên đầu, giống như lưỡi đao sắc bén, thật sự không biết chính mình còn được nhìn đứa nhỏ này bao lâu, chỉ mong mỗi ngày được nhìn thấy hắn, đối tốt với hắn thêm một chút, rồi một chút nữa, chỉ có vậy mà thôi.

Đáng tiếc, ta thương hắn yêu hắn như vậy, ngậm trong miệng nâng trên tay còn không nỡ, cuối cùng đến một câu công đạo cũng không được nghe. Ngày đó thời điểm phát hiện hắn phản bội, đứa nhỏ kia đang nằm dưới thân đối thủ của ta mà rên rỉ thở dốc, cùng tên kia cười nhạo ta, vừa cười vừa nói: “Lâm Thế Đông chết chắc rồi, ta đợi nhiều năm như vậy rốt cục cũng đợi được, gì cơ? Hối hận? Đương nhiên là không. Ngươi nghĩ tâm tư tiểu nhân của y ta  không biết chắc, y đối tốt với ra, đơn giản là sợ ta cùng y tranh giành gia sản, muốn hủy hoại ta, muốn ta kiêu căng thành một nhị thế tổ vô tích sự, cả đời chỉ có thể trông chờ vào y ban ơn, cả đời chỉ có thể ở bên y như một con cẩu, hừ, mơ thật đẹp!”

Ta đứng chết lặng, nửa ngày sau mới hồi thần, đến cuối cùng trong tâm chỉ còn lại đau đớn, bao nhiêu bi phẫn khổ sở đều hóa thành một tiếng thở dài. Hơn mười năm yêu thương nhận lại chỉ là khinh thường cùng nhục nhã, còn có lời gì để nói? Ta ảm đạm rời đi, trong lòng không khỏi nhớ lại quá trình đứa nhỏ kia trưởng thành, từng chút từng chút một: hắn đá cầu bị gãy chân, dẫn tới phát sốt, ta lo lắng vạn phần, thức suốt đêm trong bệnh viện để trông hắn; hắn nhập học đại học, ta bỏ qua sinh ý mấy ngàn vạn, tự mình bay sang Mỹ, chăm lo cho hắn từ chỗ ở trọ tới hành trang vật dụng đều chọn lựa kĩ lưỡng, chỉ sợ hắn phải chịu nửa điểm ủy khuất; hắn nói hắn không muốn học mấy thứ này, muốn thôi học, ta lại khổ tâm khuyên bảo lâu thật lâu, còn nhờ người tìm bằng hữu, đổi bằng không ít lợi ích, tới giúp hắn có vài lời nhờ vả lão sư, rốt cục đợi được đến ngày hắn thuận lợi tốt nghiệp… Đứa nhỏ này chưa từng nghĩ tới, hắn dù không có cha mẹ chiếu cố, nhưng ăn mặc chi tiêu, đã bao giờ phải tự mình nghĩ ngợi? Khi hắn cần giúp đỡ, cần có người bên cạnh, đã bao giờ phải cô độc một mình chưa? Ta tận tâm tận lực, chỉ cầu cho hắn được một đời khoái hoạt bình an, có thể làm việc mình muốn làm. Thỉnh thoảng trở về thăm ta, có thể cười ha hả kể vài thứ tin đồn thú vị, để ta giúp hắn giải quyết mấy chuyện khó khăn, là ta đã thỏa mãn lắm rồi.

Thế nhưng, hắn lại nói, ta đối với hắn, là có âm mưu xấu xa, muốn hủy hoại hắn, sợ hắn tranh cướp gia sản, muốn biến hắn thành con chó bên chân ta. Ta lại theo đuổi một điều hèn mọn như thế sao, ai đã gặp qua người cần một con cẩu ti tiện lượn lờ trước mặt chưa? Đứa nhỏ này, không yêu ta cũng không cần, không biết cảm kích cũng không sao, thậm chí vong ân phụ nghĩa, vô tấm vô phế, lấy oán báo ơn, đều có thể cho qua. Mấy cái này nói cho cùng cũng là do ta không dạy dỗ được hắn, chỉ là, ta không nghĩ tới, mình lại thất bại tới bực này, dạy ra một đứa nhỏ mà phán đoán cơ bản để làm người cũng đánh mất gần như không còn.  

Ta nhắm mắt lại, đó là chuyện xưa của nhiều năm trước, nhưng bi ai ngày đó vẫn khắc sâu, vẫn rõ nét, vẫn chôn chặt trong lòng. Lát sau, ta đi vào nhà tắm, ra sức tát nước lạnh lên mặt, nửa ngày mới lấy lại được bình tĩnh. Ngẩng đầu lên, trong kính không phải gương mặt không chút đặc sắc của Lâm Thế Đông, mà là một thiếu niên lạ lẫm, cằm ứ một mảnh xanh tím, sắc mặt trắng bệch, thần sắc cực kì khó coi. Trừ bỏ đáy mắt u tối, bộ dáng của ta bây giờ, còn có điểm nào giống Lâm Thế Đông? Ta yên lặng ngắm nhìn, lấy khăn lau khô mặt, cởi quần áo đã bẩn quăng vào máy giặt, thay một chiếc T-shirt sạch sẽ, ngẩng đầu, hướng về phía ánh nắng chiếu vào phòng mỉm cười, giây phút thở dài, ta đã thừa nhận, Lâm Thế Đông mệt mình mệt người kia đích thực đã chết, mà ta thì vẫn còn sống.

Ta vừa ra khỏi phòng tắm, thình lình thấy một người ngay trước mặt, hoảng sợ, nhìn kĩ lại, nguyên lại là Giản mụ mụ. Chỉ thấy nàng vẻ mặt lo lắng nhìn ta, trên trán lấm tấm mồ hôi, hẳn là nghe nói ta bị đám thiếu niên bất lương vây đánh, vội vội vàng vàng trở về. Ta có điểm hổ thẹn, vừa mới suy nghĩ như vậy mà tiếng Giản mụ mụ mở cửa đóng cửa cũng không nghe thấy, vội trưng ra nụ cười: “Mẹ, sao hôm nay dọn hàng sớm vậy? Nga, chẳng lẽ ta hôm nay làm biếng không ra hỗ trợ, khách của người liền bị thím đối diện cướp hết rồi? Khụ, người hiện tại đã thấy có đứa con trai vừa ngoan vừa suất hữu dụng chưa, ra được quầy hàng, vào được phòng bếp…”

“Đừng tự sướng như vậy thực buồn nôn,” Giản mụ mụ tung chiêu Cự Linh chưởng qua đây, chẳng qua lực đạo có thể tính là ôn nhu: “Nói đến ta chỉ thấy từng trận gió lạnh, nổi cả da gà!”

“Thế thì quá tốt còn gì, mùa hè còn tiết kiệm được tiền điều hòa.” Ta cười hì hì ôm một cánh tay nàng: “Mẹ, buổi sáng ta mở tủ lạnh, thấy có người trộm giấu một bịch cá mực nha, ta muốn ăn dưa leo nhồi mực mẹ làm.”

Giản mụ mụ trừng ta: “Ngươi mở quán ăn trong cái nhà này hả, còn biết gọi món?”

“Ai bảo ta là đứa con tối ngoan tối suất của người chứ?”

“Sợ ngươi rồi, lát nữa làm cho ngươi, vốn là mua cho ngươi mà.” Giản mụ mụ nói xong, chợt dừng lại, đau lòng nhìn khóe môi đã sưng thũng của ta, nhẹ giọng hỏi: “Đau hay không? Mẹ bôi thuốc cho ngươi?”

“Không đau.” Ta cười lắc lắc đầu.

“Đám hư hỏng kia, nhất định sẽ không có kết cục tốt, chỉ biết khi dễ người hiền lành, chỉ biết khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta, lần sau bọn nó còn dám đến, lão nương sẽ đánh cho tàn phế cả lũ, đánh cho mẹ chúng nó cũng nhận không ra!”

Ta vui vẻ cười, nghiêm mặt nói: “Mẹ, yên tâm, ta đã giải quyết xong, bọn họ sẽ không đến nữa.”

Giản mụ mụ nhìn ta nghi hoặc, ta biết nàng không tin, mỉm cười nói: “Không có việc gì đâu, thật mà. A, bụng thực đói, hay là Giản mụ mụ đi nấu cơm cho đứa nhỏ đáng thương này đi.”

“A, ngươi lại nhịn ăn sáng? Muốn chết hả!” Giản mụ mụ càm ràm càm ràm, vội tiến vào phòng bếp, vừa loay hoay với nồi niêu xoong chảo, vừa quở mắng ta. Ta mỉm cười nghe nàng lải nhải không đâu, ngồi trên sô pha, thở ra một hơi dài, chợt cảm thấy thật bình yên, đúng vậy, đây mới là nhân sinh hiện tại của ta, cũng là nhân sinh của Giản dật. Có người mẹ hay mắng mỏ, có gian phòng nhỏ hẹp mà ấm cúng, có ba bữa cơm thoải mái mà ngon miệng, đợi thân thể ta tốt hơn chút, còn có thể kiếm lấy một cái học vị, rồi tìm cách nào kiếm ra tiền để Giản mụ mụ bớt vất vả. Thân thể ta như vậy, không thích hợp để lấy vợ sinh con, mà cũng tốt, chi phí người khác dùng để cưới vợ sinh con ta sẽ dùng để hiếu kính Giản mụ mụ, để nàng an vui trải qua tuổi già, đến lúc đó, nhân sinh này của ta cũng cứ như thế đi.

An an ổn ổn trải qua một tuần, theo nguyện vọng của Giản mụ mụ, ta tới trường trung học trước kia của Giản Dật hỏi thăm một phen, xem tình huống như ta bây giờ có thể trực tiếp tham gia Advanced Level Examination (Kì thi vào trường cao đẳng) không. Giản Dật đang học tới năm thứ năm trung học thì bị tai nạn, bản thân thành tích cũng không kém, tuy bỏ bê việc học mất ba năm, nhưng nếu chuyện này rơi vào tay ta chẳng có gì là khó, năm đó Lâm Thế Đông phẩm học kiêm ưu, người trong giới thượng lưu đều biết, đây cũng là một trong những chủ đề Lâm phu nhân thích khoe khoang nhất. Nhưng một đứa nhỏ quê mùa như ta đột nhiên nói lưu loát tiếng Đức cùng tiếng Pháp, môn học nào cũng dễ dàng lấy điểm A, chỉ e dọa đến người khác, có lẽ cần cân nhắc chừng mực một chút.

Cá nhân ta không tha thiết với mấy ngành đang đứng đầu: y khoa, pháp luật, quản lý, tài chính, cho dù về sau chúng sẽ mang lại mức lương cao cùng một công việc đáng mơ ước, chỉ là ta đã trải qua một đời như thế, biết rõ ràng chỗ lợi chỗ hại nên không có bao nhiêu hứng thú. Hơn nữa mấy ngành này học phí cực cao, một năm tiêu tốn gần mười vạn, nhà ta sao có thể gánh nổi. Cho nên ta thương lượng với Giản mụ mụ, nói không muốn sau này trên đời toàn là lang băm với gian thương, chỉ muốn làm một người bình thường, nàng đồng ý rất nhanh, nói rằng chỉ cần ngươi chịu khó học hành, mẹ thấy học cái gì cũng được. Ta cười cười, nói mình muốn học lịch sử. Trên lí thuyết, ngành khoa học xã hội và nhân văn của Hồng Kông không có gì xuất sắc, nếu có thể đi du học thì thật tốt, đương nhiên, với thân thể hay gia cảnh của ta hiện tại đều không chấp nhận được bôn ba như vậy. Cùng Giản mụ mụ nói nửa ngày, nàng mới để lộ ra vẻ khó xử: “Vậy, học ngành này rồi, ngươi ra làm cái gì?”

“Đi dạy học a.” Ta cười cười.

“Dạy học cũng tốt, công tác ổn định lại có thêm phúc lợi cùng trợ cấp của chính phủ, ngươi chọn ngành này được đấy.” Giản mụ mụ dứt khoát quyết ngay.

Vì thế, ta bắt tay vào lập kế hoạch, nếu chuẩn bị ngay từ bây giờ, trong một năm có thể vào được đại học Z. Nhưng để ôn thi phải mua một ít sách tham khảo, tới lúc nhập học lại việc gì cũng dùng đến tiền. Một đại nam nhân như ta sao có thể đứng nhìn mẹ bôn ba mệt nhọc, liền quyết định đi tìm một việc làm thêm giống như đa phần đứa nhỏ quanh đây, vừa có thể kiếm tiền vừa ôn được bài. Ta đem ý tưởng này nói với Giản mụ mụ, bị nàng kịch liệt phản đối, lí do là thân thể ta chưa tốt, nhỡ đâu mệt quá thì phải làm sao. Ta không để ý mấy, nhờ mọi người xung quanh để ý hộ xem có công việc nào phù hợp, rốt cục tìm được một chân bán hàng ở cửa hàng thực phẩm, bán đủ loại đồ khô, đồ tươi. Lão bản quen biết đã nhiều năm, biết rõ gia cảnh nhà ta, đồng ý cho ta một ngày làm việc bốn giờ nhưng hưởng lương làm sáu giờ, thuần túy là muốn giúp đỡ. Ta đương nhiên cảm kích vạn phần, vui vẻ chạy tới làm, Giản mụ mụ thấy vậy, rốt cuộc không phản đối nữa.

Công việc này phi thường mới mẻ cùng thú vị, khách hàng đều là hàng xóm láng giềng xung quanh, lão bản Dũng ca cùng vợ hắn Dũng tẩu đều đối với ta rất tốt, thấy ta gầy gò ốm yếu chưa từng bắt ta làm gì nặng nhọc bao giờ. Công việc của ta mỗi ngày là đứng trong quầy kiểm hàng bán hàng, thỉnh thoảng giới thiệu cho khách vài món giá rẻ đặc biệt. Theo như lời Dũng tẩu thì là: “Dật tử đứng trong cửa hàng làm bảng hiệu biết đi là được rồi.” Nhưng ta vẫn thực hổ thẹn, cảm thấy tiền lương nhận được cùng công việc không tương xứng, chạy ra muốn giúp Dũng tẩu khiêng hàng dỡ hàng, lại bị nàng đuổi đi, còn cười trêu chọc ta: “Ngươi không phát hiện từ khi ngươi đến, mấy cô mấy bác đến cửa hàng chúng ta mua đồ nhiều hơn hẳn sao?”

Mấy cô mấy bác thì ta không biết, nhưng thỉnh thoảng lại có một đám nữ sinh túm năm tụm ba cười hì hì chạy vào, thì thầm với nhau gì đó, thấy ta nhìn các nàng, lại cười ré lên chạy đi. Vài lần như vậy, ta cũng  cảm thấy thực hoang mang, có chút hoài nghi hay là mình có chỗ nào không ổn. Tận tới một ngày, Giản mụ mụ đến xem ta đi làm, cùng Dũng tẩu nói chuyện nửa ngày, Dũng tẩu phát huy tinh thần bát quái tới cực hạn, nói với nàng: “Đứa nhỏ của ngươi thực được nữ sinh thích a, cả ngày chẳng biết có bao nhiêu tiểu cô nương chạy tới nhìn lén, có một lần ta còn nghe thấy các nàng đặt cho Dật tử một cái biệt hiệu, gọi là cái gì mà Cá Muối vương tử ấy.”

Con cá muối đang nằm trong tay ta “bịch” một tiếng rơi xuống đất, thần tình hắc tuyến quay đầu đi, Dũng tẩu cùng Giản mụ mụ không chịu để cho ta chút mặt mũi nào, còn cười ha ha, mặt ta nóng như phát sốt, đảo cặp mắt trắng dã. Dũng tẩu còn chưa buông tha, cười hì hì nói: “Ta còn nghe được các nàng nói, muốn giục ai trong tuần này tới thổ lộ với y, ngươi xem bây giờ Dật tử đã xấu hổ tới thế kia, đến lúc đó không phải sẽ dọa y tới chân cũng nhuyễn? Ha ha ha, hiện tại mới nghĩ thế thôi ta đã cười chết mất.”

Ta rốt cục không nhịn được, quát: “Dũng tẩu, chị mở cửa hàng này chỉ để che giấu thân phận thôi đúng không, thực ra chị chính là CIA đi?”

Dũng tẩu cùng mẹ ta lăn ra cười, cư nhiên nói: “Giản mụ mụ, ngươi thật có phúc, xem Dật tử thế này chỉ không quá hai năm nữa là ngươi có con dâu dâng trà, có cháu để bế a.”

“Được vậy thì quá tốt, ta đây chết cũng nhắm mắt.” Giản mụ mụ thế nhưng cũng phụ họa theo.

Ta nghe được mà toát mồ hôi, vừa tức vừa buồn cười xoay người đi ra ngoài, hôm này thời tiết không phải rất tốt, nhưng là ngày cuối tuần, trên đường có không ít người đi dạo phố. Ta nghe thấy phía sau cửa hàng vẫn đang truyền tới tiếng cười, không khỏi mỉm cười lắc lắc đầu, một lúc sau, đang muốn xoay người đi vào, bỗng nghe thấy một giọng nam gọi lại: “Ẻo lả.”

Ta hơi khựng lại, nụ cười trên mặt đã bay sạch sẽ, nhận ra là nam sinh hôm trước đã khi dễ ta. Ta chậm rãi xoay người đi, lạnh lùng nói: “Ngươi không hiểu tiếng người à?”

“Cái gì?” Hắn ngây người một chút, sau đó lập tức quát lên: “Ta sao lại không hiểu tiếng người?”

“Ta có tên có họ, lão sư của ngươi không dạy ngươi, gọi người thì phải gọi tên họ người ta sao?” Khẩu khí của ta trở nên nghiêm khắc, xoay người bước đi, còn mắng: “Thật là chẳng biết gì.”

Hắn bỗng chốc bùng lên tức giận, xông tới giữ lấy cánh tay của ta, khiến ta lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống. Hắn vội đỡ lấy ta, ta trợn mắt nhìn, đứa nhỏ kia có chút mất tự nhiên buông ta, ấp úng nói: “Ừm, ta xin lỗi.”

“Hả?” Những lời này thực ngoài dự kiến.

“Ta nói xin lỗi,” hắn tức giận nói lớn. “Lúc trước mấy người chúng ta cũng không phải muốn hại ngươi bị tai nạn, ta, sau này ta ngẫm lại, thấy bọn ta có chút quá đáng.”

Ta lẳng lặng chờ hắn nói tiếp, nhưng nam sinh cao lớn này bỗng có vẻ lo lắng nói: “Ta, ta sắp phải quay lại Anh học, cái kia, mấy bữa nữa có buổi party, cũng là để bạn bè học cùng trung học hội họp, ngươi đến được không?”

“Đây gọi là xin lỗi à?” Ta nhàn nhạt nói: “Nếu đúng, ta nhận, còn party này nọ thì ta không thể tham gia, ta nói rồi, ta không nhớ rõ các ngươi, đi cũng không có ý nghĩa gì.”

“Hôm đó, hôm đó là sinh nhật ta.” Đứa nhỏ kia có điểm nóng vội, nói: “Ngươi yên tâm, ta không mời mấy tên đã khi dễ ngươi, chỉ có vài người bạn học cũ, chính là tùy tiện tụ họp tán gẫu thôi, ngươi đến đi, mọi người đã rất lâu không gặp ngươi, cũng muốn quan tâm tới ngươi một chút.”

Trong lòng ta tràn ngập hoài nghi, không muốn nói tiếp, chợt nghe thấy Giản mụ mụ nói: “Là bạn học lớp cũ tụ họp sao? Dật tử, vậy ngươi đi đi, ở nhà buồn chán mãi cũng không được.”

Giản mụ mụ chỉ nghĩ muốn đứa nhỏ nên kết giao bạn bè nhiều hơn, lại hoàn toàn không hiểu lòng người khó lường, mau chóng tỉnh ngộ này nọ, cũng không phải ai cũng có thể. Ta lạnh lùng dò xét nam sinh trước mặt, tới tận khi hắn mất tự nhiên dời tầm mắt đi nơi khác, mới cười cười, nói: “Được, ta đi.”

“Vậy hôm đấy ta tới đón ngươi.” Nam sinh kia chợt tươi cười hớn hở, lập tức nói theo.


“Được.” Ta gật gật đầu.
----------------------------------------

Mấy bữa nay nhà ta sửa nhà, ngày nào cũng dọn dẹp a dọn dẹp ~ ;__; nên sắp tới cũng không có nhiều thời gian edit. 

Tuy nhiên ta vẫn sẽ cố gắng thu xếp để vài ngày có một chương hoặc hơn, các nàng đừng bỏ rơi ta nha ~~~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét