Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 3


Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 3
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng


Ta nghe vậy liền như bị sét đánh, đúng là đắc ý quá mức mà, cư nhiên quên không phi tang chứng cứ phạm tội, mấy điếu Lạc Đà châm sẵn còn đang tỏa khói nghi ngút trước mộ Lâm Thế Đông kia, liếc qua liền thấy, rành rành giữa ta và y có quan hệ không tầm thường không phải sao?

Hắn chắc thấy sắc mặt ta trắng bệch, nổi lòng từ bi dịu giọng nói: “Không cần vội, cứ từ từ nói, ta hôm nay không bận bịu gì, có rất nhiều thời gian chờ ngươi.”
Lại thấy trán ta toát mồ hôi lạnh, cư nhiên lấy ra khăn tay quý giá, tiến lên cẩn thận giúp ta lau mồ hôi, động tác mềm nhẹ lại hữu lễ, khẽ cười không kém phần ôn hòa từ ái, hắn nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, ít nhất là không làm gì ngươi trước mặt Thế Đông, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nói thật. Phải biết rằng, đối phó với tiểu hài tử xinh đẹp như ngươi, ta cũng có điểm không đành lòng.”

Ta biết hắn không nói đùa, không có ai so với ta hiểu rõ hơn, nam nhân này có bao nhiêu tàn nhẫn. Trái tim đập thực nhanh, khẩn trương giống như muốn lao ra khỏi lồng ngực, mà nam nhân nguy hiểm này, vẫn ung dung bắt chéo hai tay, như đang nhìn chăm chú vào một món đồ chơi mới mẻ thú vị. Đúng vậy, một món đồ chơi, ánh mắt của hắn mang theo dò xét cùng miệt thị, phảng phất như đang nhìn vào một con kiến bị đè ép dưới móng vuốt. Thời điểm hắn nhìn thấy thi thể ta, cũng cười lạnh như vậy sao? Hắn dựa vào cái gì mà giẫm đạp người khác dưới chân, đẩy vào y tuyệt cảnh, cướp đi khát vọng sinh tồn chỉ vì người đó đã vô tình làm tổn thương tới lòng tự tôn của hắn?

Dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì?

Ta bỗng thấy trong lòng tràn ngập thê lương, bi ai ngước mắt nhìn hắn. Vì cái gì chứ? Ta từng nghĩ rằng ngươi là bằng hữu ta có thể tin cậy, rất lâu trước kia chúng ta không phải từng nâng cốc ngôn hoan, trò chuyện vui vẻ với nhau sao? Ta thậm chí còn dẫn ngươi tới những nơi xã giao, dạy ngươi mấy thứ lễ nghi phiền toái, ta mang ngươi đi nghe ca kịch, còn từng hăng hái đứng trước mặt ngươi diễn tấu violon. Ta không khỏi tự hỏi, Lâm Thế Đông cả đời cẩn trọng, an phận thủ thường, đối đãi ngươi cũng bằng thành tâm thực ý, chưa từng để ý tới xuất thân của ngươi, có thâm cừu đại hận gì để ngươi phải đối phó ta như vậy?

Hắn hơi nhíu mày, dần thu nụ cười lại, ánh mắt nhìn ta tràn ngập dò xét cùng nghi hoặc, chợt vươn tay ra tựa hồ muốn chạm vào hai má của ta. Ta nghiêng đầu tránh đi, bối rối nói: “Ta, ta không biết Lâm tiên sinh thích hút thuốc gì, chỉ là tự nhiên muốn hút, trùng hợp mua phải loại này. Ta, nam sinh trường chúng ta đều biết hút thuốc, ngươi cũng không phải lão sư hay cha mẹ, dựa vào đâu mà quản ta!”

Một câu cuối cùng là thuận miệng nói ra thôi, không ngờ hắn nghe đến lại mỉm cười, không truy cứu ta nói thật hay dối nữa, nhưng thừa dịp ta lơ là đưa tay vào túi ta rút ra bao Lạc Đà chỉ còn vài cây, ta cả kinh, vội nói: “Ngươi làm gì thế?”

“Tiểu hài tử không nên hút thuốc thì hơn.” Hắn dửng dưng đút bao thuốc vào túi của mình, không để ý tới ta nữa, bước từng bước tới trước mộ Lâm Thế Đông, lấy chiếc khăn tay trắng như tuyết ra cẩn thận lau đi bụi bặm trên bia mộ, khi lau tới tấm ảnh chụp của Lâm Thế Đông thì mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thế Đông, ta đến thăm ngươi đây. Mấy hôm nay đỗ quyên trong sân nở hết rồi, hoa tử kinh cũng vươn tới tận cửa sổ, trước kia ngươi nói thích sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy hoa trong phòng, ta đã cho người hái hoa hồng thả vào phòng ngươi. Yên tâm, đều là giống hoa từ Anh ngươi yêu thích, còn đọng cả sương sớm, ngươi tới nhìn xem có ưng không? Nếu không ưng, chúng ta lại đổi loại khác?”

Hắn ôn nhu nhỏ nhẹ, ta lại nghe tới sởn da gà, khi nào thì Hạ Triệu Bách giết người không thấy máu lại hiểu rõ ta tới mức này? Khi ta còn sống không phải hận tới muốn ta nhanh chết đi? Sao vừa hóa thành mộ phần, liền biến thành lương bằng chí hữu, thân mật khăng khít? Ta nuốt nuốt nước miếng, lùi lại sau một bước, hắn nếu không phải phát điên, thì chính là ta xuất hiện ảo giác. Thật thẹn thùng a, nếu là người khác trước mộ của ta ân cần như thế, ta sẽ cảm kích không gì sánh được nói không chừng còn tiến lên bảo người ta chớ thương tâm, Lâm Thế Đông căn bản không chết, chỉ là thay đổi thân xác mà thôi. Nhưng vị này biểu diễn như vậy, lại khiến ta vô cùng ghê tởm, ghê tởm tới hận không thể lập tức bỏ chạy, hận không thể quên hết những lời hắn vừa nói.

Hôm nay thực sự không thích hợp để ra ngoài a, ta vừa xoay người muốn chạy, vệ sĩ số 1 đã phát hiện, nhào tới nhanh chóng giữ lấy tay của ta, quát: “Muốn chạy? Tiên sinh còn chưa hỏi chuyện ngươi xong đâu.”

Ta trợn mắt, diễn trò thì diễn cho trót vậy, cao giọng mắng: “Ta chỉ là đến thăm mộ Lâm tiên sinh a, các ngươi nếu không cho phép sao không xây tường rào vây quanh, rồi treo biển “Người không phận sự miễn vào”? Lâm tiên sinh chết đã đủ thê thảm, các ngươi còn không cho người khác tới tảo mộ cho y? Muốn bắt ta làm gì? Xã hội đen a? Muốn cướp bóc hay tống tiền? Nói cho ngươi nghe, thứ nhất ta không có tiền, thứ hai ta vẫn không có tiền!!!”

“A Hào, buông y ra.” Hạ Triệu Bách nhàn nhạt mở miệng, “Thỉnh thoảng mới có người tới thăm Thế Đông, đừng làm Thế Đông mất hứng”. Vệ sĩ kia thực bất bình, nhưng không dám trái lời chủ nhân, đành buông tay ra. Ta xoa xoa cánh tay, nói: “Lâm tiên sinh ta đã thăm qua, nếu không còn chuyện gì, ta về trước vậy, mẹ ta còn ở nhà chờ ta về uống canh a.”

Hạ Triệu Bách yên lặng xoa tảng đá lạnh lẽo kia, xoay người nhìn ta, khẩu khí chợt ôn hòa: “Lúc trước bắt ngươi là chúng ta không đúng, ta xin lỗi, ngươi nếu không bận gì, có thể ở lại với ta, không, ở lại bồi Thế Đông được chứ?”

Hắn thấy ta do dự không đáp, lại bước thêm một bước: “Ta gọi là Hạ Triệu Bách, không phải kẻ xấu, ngươi nếu hay xem báo chí hoặc TV hẳn từng nghe tới tên ta. Thế Đông khi còn sống là bạn tốt của ta, ta còn chưa từng gặp qua đứa nhỏ nào được y giúp đỡ tới đây tảo mộ. Ngươi thực ngoan, rất có lương tâm, vậy thì ở lại bồi y thêm một lúc, được không?”

Ta liếc mộ bia hoa lệ nhưng cô quạnh của kiếp trước, tâm có điểm luyến tiếc, nhưng thực sự không muốn ở cùng một chỗ với người này thêm nữa, bèn quả quyết cự tuyệt: “Hạ tiên sinh, ta cũng rất muốn lưu lại, nhưng nhà cách đây xa, muộn hơn nữa sợ không có xe về. Ta đi trước vậy, bằng không mẹ ở nhà sẽ lo lắng, thực ngại a.”

Trong mắt hắn hiện rõ một tia không kiên nhẫn: “Việc này ngươi không cần để tâm, ta giữ ngươi lại thì cũng đưa ngươi về. Huống chi, không phải chỉ Lâm Thế Đông có thể giúp đỡ ngươi, ta cũng có thể.”

Hắn có ý gì? Ám chỉ ta nên lấy lòng hắn để đổi lấy lợi ích thực tế sao? Ta bật cười, đã mấy năm, nam nhân này một chút cũng không thay đổi. Vì vậy ta chỉnh lại quần áo, quy quy củ củ nói: “Cám ơn hảo ý của ngài, Hạ tiên sinh, nhưng ta đã sắp mười tám, cũng nên tự lập. Năm đó Lâm tiên sinh giúp đỡ giống như đưa than trong ngày tuyết rơi, mang cho ta hi vọng cùng ấm áp, ta nghĩ nhân sinh về sau sẽ tự mình đi được. Hảo tâm của Hạ tiên sinh, có lẽ nên giành cho người cần nó hơn ta. Dù thế nào, cũng cảm ơn ngài.”

Lời này của ta không ngại buồn nôn tô vẽ cho bản thân kiếp trước, cũng muốn cho người này biết đừng nghĩ bố thí vài đồng tiền là từ thiện, người khác phải mang ơn. Quả nhiên, Hạ Triệu Bách ngây ra một giây, liền bật cười trào phúng, giống như nghe được thứ gì hảo ngoạn lắm, chậm rãi bước về phía ta. Lòng ta hơi lo lắng, lui lại sau vài bước, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực đè nặng cơ hồ không thở nổi, chợt nghe được giọng cười của hắn: “Hiếm thấy người nào ít tuổi như ngươi đã hiểu được đạo lý này. Thế Đông giúp nhiều người như vậy, chỉ có với ngươi tiền ấy mới không lãng phí.” Hắn nhìn ta chằm chằm, hạ mệnh lệnh ngắn gọn: “Ở lại thêm một lúc, cùng ta nói về Thế Đông.”

Cùng ngươi? Cùng ngươi nói cái gì? Nói ngươi như thế nào mưu tính? Như thế nào ngụy trang? Như thế nào ngoan độc? Như thế nào tàn nhẫn? Trong lòng ta tràn ngập bi phẫn, liều mạng siết chặt nắm tay mới ép được bản thân duy trì biểu tình thản nhiên. Ta chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm có chút run rẩy: “Ngài muốn cùng ta nói gì về Lâm tiên sinh? Ta đâu có biết nhiều về y chứ?”

Hạ Triệu Bách lạnh giọng: “Tùy tiện, nói thử coi, khi ngươi gặp được y trông y như thế nào.”

“Âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, gầy hơn ta tưởng, sắc mặt không được tốt lắm.” Ta cố nghĩ lại bộ dáng mình trong khoảng thời gian kia, chỉ sợ phải hình dung là tiều tụy, chật vật không chịu nổi; nghĩ lại nói nhiều sai nhiều, liền qua quýt tổng kết: “Hạ tiên sinh, thời gian ta gặp Lâm tiên sinh cũng thực ngắn, chỉ là cùng ngồi xem bạn học biểu diễn văn nghệ mà thôi. Không bằng Hạ tiên sinh tìm những người khác a, thân thích bằng hữu của Lâm tiên sinh khi còn sống đâu? Ngài tùy tiện tìm một người, ai cũng sẽ bằng lòng cùng ngài hoài niệm.”

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, nhìn tấm ảnh chụp Lâm Thế Đông, bật cười trào phúng: “Cùng ta hoài niệm về y? Không, không có một ai.”

Sao có thể như vậy? Ta ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ra, cũng chẳng có gì lạ. Vụ bê bối năm đó sợ là lan truyền rất rộng, những người khi trước có chút giao tình e rằng chỉ hận không thể cùng Lâm Thế Đông không quen biết, lấy đâu ra một người ngồi hoài niệm về y. Thân thích của ta còn sống cũng không ít, nhưng Lâm thị đã sụp đổ, thói đời là vậy, ai sẽ vì một người đã chết nói vài lời công đạo chứ?

Ta chẳng hiểu sao buột miệng nói: “Ta nhớ, Lâm tiên sinh còn có vị hôn thê?”

Hắn đột nhiên trừng mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao: “Làm sao ngươi biết?”

Ta thực hận không thể quăng cho mình hai cái tát, sao phải lắm mồm vậy chứ? Dù cô gái kia ta thỉnh thoảng vẫn nhớ đến, là người duy nhất khiến ta cảm thấy áy náy , những cũng không nhất thiết phải tìm hiểu tin tức từ Hạ Triệu Bách a ~~~. Ta đang ấp úng, muốn đổi đề tài, lại nghe thấy nam nhân kia gầm lên: “Nói, làm sao ngươi lại biết?”

 Không khí trở nên cực độ khẩn trương, trong lòng ta hoảng hốt, gần như bật ra theo phản xạ: “Ta, ta nhìn thấy nhẫn đính hôn trên tay Lâm tiên sinh.”

Hạ Triệu Bách có chút trầm mặc, gương mặt tối sầm xuống. Đúng vậy, thời điểm đó, ngón giữa Lâm Thế Đông quả có đeo một chiếc nhẫn trắng, thiết kế giản đơn mà trang nhã, xuất xứ từ một nhà thiết kế có tiếng của châu Âu, mọi người đều nghĩ đó là nhẫn đính hôn của y, kì thực không hẳn như vậy. Tên ngốc Lâm Thế Đông kia thấy đường đệ yêu thương đặt một đôi nhẫn giống nhau, trên có khắc tên nhà thiết kế nổi tiếng, vô cùng đắt giá liền tự thôi miên rằng đó là tín vật đính ước. Thật là buồn cười, ngu ngốc tới một trình độ nhất định, một bông hoa một món đồ cũng có thể dùng để kí thác tương tư, chính là có mấy ai nguyện ý thừa nhận, đó chẳng qua là mình tự huyễn hoặc mình?

Chẳng qua chiếc nhẫn kia ta thực thích, nhớ không nhầm thì tới lúc chết vẫn chưa tháo ra, không biết về sau bị xử lí ra sao hay đã rơi đến một góc nào? Trên đời này, mọi người được bữa sớm lo bữa tối, nói gì đến một chiếc nhẫn nho nhỏ? Ta thở dài, chỉ thấy càng thêm choáng đầu, cũng mặc kệ thái độ đối phương thế nào, gắng gượng nói: “Hạ tiên sinh, thân thể ta không thoải mái, nếu không có chuyện gì, ta xin phép đi trước.”

“Đúng a, nữ nhân kia, quả thực vẫn nhớ tới y,” Hạ Triệu Bách lơ ta đi, khóe môi khẽ nhếch lên một cách khó hiểu, tựa tiếu phi tiếu: “Chỉ là, người đáng lẽ phải nhớ rõ y, thì đã sớm quên, mà người nên quên, lại quên không được, ngươi nói xem là chuyện gì chứ?”

“Y chết đã nhiều năm, bị người lãng quên cũng là bình thường.” Ta thật sự không chịu được nữa, mặc kệ nam nhân này trong lòng áy náy hay là ta tự mình hoang tưởng, dù gì ta cũng không muốn dây dưa tới hắn. Miễn cưỡng cười cười: “Người nên nhớ rõ y, thì nhất định sẽ nhớ, nếu không nhớ được, hà tất phải ép buộc chính mình? Thực xin lỗi, ta phải đi.”

Ta hướng hắn gật đầu, xoay người bước đi, lại cảm giác cánh tay bị người kéo lại, mất thăng bằng liền rơi vào một cái ôm vững vàng, đâm vào cơ thể rắn chắc kia khiến ta đầu váng mắt hoa, cái mũi phát đau. Ta miễn cưỡng ngước lên, thấy ánh mắt Hạ Triệu Bách lạnh như băng, bàn tay đang nắm lấy vai ta lực thật lớn, hắn tựa hồ gầm lên câu gì đó, đáng tiếc ta chỉ thấy trời đất quay cuồng, tầm mắt mơ hồ, rốt cục không chống chọi được nữa, rơi vào trong hôn mê...
---------------------------------------


Edit được vài chương liền quen tay, tốc độ được cải thiện không ít :D

Truyện tuy là hiện đại, nhưng ta thấy văn phong hợp với xưng hô ta - ngươi hơn tôi - cậu, tôi - anh gì gì đó ... nên không sửa, lần đầu ta edit hiện đại văn, có sơ sót gì mọi ng cứ góp ý nha ^^~

1 nhận xét: