Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 4


Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 4
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng



Giữa lúc hôn mê, có ai đó đem ta lắc tới lắc lui, còn lấy thứ gì lạnh như băng đảo qua đảo lại trên thân thể. Trong mộng, kiếp trước kiếp này như những vệt sáng rực rỡ lướt qua, chẳng biết đây là chốn nào, là hiện tại hay quá khứ? Ta lúc là Lâm Thế Đông, lúc lại là thiếu niên. Một bà lão bảy mươi chống quải trượng đi tới, vừa khóc vừa mắng: “Đông quan a, ngươi sao có thể bỏ lại Thất bà, ngươi sao có thể để Thất bà kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”, trong lòng ta đau xót, vươn tay muốn an ủi lão nhân gia, còn chưa chạm tới đã hóa thành mẹ của ta kiếp này, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào ta quở trách: “Tên nhóc này, hầm canh gà cho ngươi sao ngươi không uống? Có biết mẹ của ngươi mua mất bao nhiêu tiền không? Muốn chết hả, ngươi cũng không còn là đứa nhỏ, uống bát canh còn muốn mẹ ngươi đút?”

Ta nở nụ cười, đang muốn nói vài lời hống nàng vui vẻ, đã thấy mẹ biến đâu mất, trước mặt là một nam nhân cao lớn, nhìn không rõ mặt, hắc hắc cười lạnh một cách khó hiểu, trong lòng ta sợ hãi, không biết hắn là ai, nhưng bản năng cảm nhận được nguy hiểm. Ta xoay người muốn chạy, đã thấy một cái tát bay tới, cùng với tiếng rống: “Lâm Thế Đông, ngươi là đồ rùa đen rút đầu, trốn được hôm nay, có trốn được cả đời không? Ngươi chờ đấy, chạy có xa nữa ta cũng sẽ tìm được ngươi, cứ chờ đấy!”

Ta hét “A----” một tiếng, mở bừng hai mắt, hai má chỉ thấy nóng rát vì đau, gương mặt đáng sợ của Hạ Triệu Bách như được phóng đại phía trước, ta kinh hãi, liên tục lùi lại theo bản năng, buột miệng thốt: “ Hạ Triệu Bách, ngươi lại muốn gì nữa?”

Hạ Triệu Bách hơi híp mắt, đáy mắt lóe lên một tia mưu mô, hắn nghiêng đầu ngạo mạn dò xét ta hồi lâu, mới thản nhiên đứng thẳng dậy, hai tay bắt chéo nhàn nhạt nói: “Ngươi ngất xỉu, ta cứu ngươi về.”

“Hả, vậy sao?” Ta siết chặt nắm tay giấu dưới chăn, kiệt lực nhắc nhở chính mình, ta hiện tại không phải Lâm Thế Đông, mà là một người khác, một đứa nhỏ hoàn toàn xa lạ với Hạ Triệu Bách. Ta cúi đầu cố gắng nghĩ, một đứa nhỏ mười bảy tuổi bình thường gặp được tình huống này sẽ phản ứng thế nào? Nên cảm tạ hay sợ hãi? Tò mò hay thụ sủng nhược kinh? Trong đầu ta lướt qua tất cả các phương án, cuối cùng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươi cười: “Vậy, vậy đa tạ ngươi, Hạ tiên sinh.”

Hạ Triệu Bách bỗng tiến thêm một bước, ta hoảng sợ, níu chặt cái chăn, bị động thừa nhận hắn từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt giống như tia X, sắc bén lãnh liệt phỏng chừng có thể xuyên thấu thân thể, dễ dàng nhìn tới linh hồn bên trong. Hắn dò xét như vậy nửa ngày, mới thản nhiên nói: “Ngươi rất sợ ta?”

Ta tin chắc giờ phút này lưng mình đang toát mồ hôi lạnh, bao nhiêu bất hạnh của kiếp trước, đều do người này ban tặng, rốt cục là sợ hay hận sớm đã phân không rõ, chỉ có một loại bản năng nhượng bộ đối phương. Ta lắp ba lắp bắp: “Hạ, Hạ tiên sinh khí chất bất phàm, tiểu dân nơi phố chợ như chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy với đại nhân vật, có chút khẩn trương cũng là bình thường.”

Khóe miệng hắn hơi cong lên: “Nga? Có ai nói với ngươi, tiếng Trung của ngươi rất tốt không?”

“Hả?” Ta kinh ngạc trợn to mắt.

“Bây giờ có thực ít học sinh như ngươi, có thể lưu loát sử dụng thành ngữ.” Hạ Triệu Bách giễu cợt: “mở miệng ra là chen lẫn mấy từ tiếng Anh, nhưng kì thực tiếng Anh lại chỉ biết chút bề ngoài, tiếng Trung gần như mù tịt. Ngươi thì không giống thế, ngôn từ thực” hắn hơi nhíu mày ngẫm nghĩ: “trang nhã.”

Ta gục đầu xuống, năm đó Lâm phu nhân coi trọng nhất là mấy thứ biểu hiện bên ngoài, thời niên thiếu ta chỉ cần có một câu thô tục là sẽ bị phạt quỳ chịu đói. Sau này giới thượng lưu Hồng Kông ai ai cũng khen ngợi Lâm công tử không hổ xuất thân thế gia, thông hiểu Trung Tây, tao nhã phong độ, lại không biết, tiếng Pháp lưu loát cùng những thi từ ca phú kia đều từ trong đòn roi mà tôi luyện từng chút từng chút một. Ta im lặng cười nhạt với cái quá khứ đã xa xôi, nếu có thể, thật muốn thời gian quay trở lại, ta sẽ chạy tới trước mặt Lâm phu nhân hét lên: Ta thao, kệ người đấy, lão tử không muốn làm không muốn học, thì làm sao nào? Làm một thằng nhóc chạy tung tăng ngoài đường miệng đầy lời thô tục, mỗi ngày đều được vui vẻ, có làm sao???

Đáng tiếc tất cả chỉ là ảo tưởng, ta sớm đã được giáo dưỡng hoàn mỹ, bây giờ không nhắc tới mấy thứ phong thái lễ nghi đó nữa, cũng đã khắc sâu vào tâm không sửa được. Ta thở dài, ngẩng đầu lên khẽ nói: “Là trong nhà dạy dỗ thôi.”

“Vậy nhà ngươi còn dạy ngươi cái gì?” Hắn tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, tiếp tục hỏi.

“Dạy ta không nên tùy tiện mang đến phiền toái cho người khác, cám ơn ngươi Hạ tiện sinh, ngươi giúp đỡ một người hoàn toàn xa lạ như ta khiến ta thực lòng rất cảm kích, nhưng ta phải đi về.”

Ta muốn đứng dậy, ai ngờ vừa mới nhỏm người lên đã thấy chóng mặt dữ dội , quơ quào tay muốn bám lấy thứ gì đó, lại bị hai cánh tay hữu lực giữ lấy, sau đó, ta vô lực ngã vào một lồng ngực thực nóng. Là Hạ Triệu Bách, trong lòng ta sợ hãi, cố sức đẩy ra, lại nghe được thanh âm uy nghiên của hắn bên tai: “Đừng giãy, ngươi muốn ngã xuống đất sao?”

Ta không dám lộn xộn, ngoan ngoãn để hắn đỡ mình tựa vào gối, nhắm hai mắt, kiên nhẫn đợi cơn chóng mặt này qua đi. Bỗng nhiên cảm thấy trên mặt hơi ngứa, ta trợn mắt, Hạ Triệu Bách vậy mà có thể mặt không đổi sắc vuốt ve hai má ta. Ta sợ hãi, nghĩ cùng chưa kịp nghĩ, vung tay hất tay của hắn ra.

Hạ Triệu Bách hơi nhếch miệng cười châm biếm, lạnh lùng nói: “Ngất xỉu trong lòng ta, rồi lại hất tay của ta ra, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Lạt mềm buộc chặt sao?”

Ta nhìn hắn vừa sợ vừa giận, không rõ cái suy nghĩ hoang đường này của hắn từ đâu chui ra nữa, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, ta nói: “Hạ tiên sinh, ta nghĩ rằng giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm gì.”

“Thật kì quái,” hắn nghiêng đầu dò xét ta, tự lẩm bẩm: “ta chắc chắn chưa từng gặp qua ngươi, khuôn mặt này của ngươi cũng không phải phẫu thuật thẩm mỹ, sao ta vẫn thấy ngươi thực quen thuộc?”

“Ngươi nhất định nhầm rồi!” Ta hơi lớn giọng, vội nói: “Ta chỉ là một học sinh bình thường, sao có thể từng gặp qua ngươi!”

“Không quan trọng gì,” Hạ Triệu Bách khẽ cười, đứng dậy sờ đầu ta, vỗ vỗ nói: “ngươi khiến cho ta chú ý, cứ ở lại đây nghỉ ngơi, ta còn có việc, hi vọng thời điểm trở về, ngươi đang ngoan ngoãn ngủ.”

Hắn nói xong, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng. Theo thanh âm đóng cửa, ta thở phào một hơi, chợt thấy mệt mỏi không chịu nổi, ứng đối với loại người này thực tổn thọ mất mười năm. Ta nhu nhu huyệt Thái Dương, lúc này mới có tâm tình nhìn xung quanh, liền thấy gian phòng này được bài trí quen thuộc, kết cấu cũng quen thuộc, tấm màn tơ tằm thêu chỉ vàng màu xanh biếc kia, ta trước đây còn từng nấp vào đó chơi trốn tìm, cửa sổ pha lê màu sắc rực rỡ được chạm trổ theo phong cách Nam Dương kia, miếng màu xanh phía trên bên trái bị mất, lại được người dùng giấy bóng kính cùng màu tỉ mỉ dán lên, không nhìn kĩ căn bản không phát hiện được.

Lòng chợt chấn động, không ai hiểu rõ việc này hơn ta. Chỗ đó sở dĩ phải dán giấy bóng kính, là do khi ta còn thiếu niên, một lần nổi hứng ở trong hoa viên chơi bóng chày, nhất thời lỡ tay, trái bóng làm vỡ miếng pha lê, ngay sau đó bị Lâm phu nhân quở mắng một hồi, còn bị phạt nhịn bữa tối. Miếng pha lê kia, sau này đi tìm khắp Hồng Kông cũng không được một miếng như thế nữa. Quản gia Thất bà lo ta lại bị phu nhân trách mắng, tự mình dùng giấy bóng kính xanh biếc dán lên liền trót lọt. Hằng năm đều thay giấy bóng kính mới, không để Lâm phu nhân nhìn ra một chút sơ hở. Phu nhân bộn bề nhiều việc, tới tận khi qua đời cũng chưa phát hiện ra miếng pha lê này khác thường. Sau đó ta trở thành Lâm thị đương gia, bận tối mày tối mặt, mảnh giấy bóng kính này hằng năm vẫn do Thất bà tự tay thay mới, trở thành một trong số ít những kí ức ấm áp của ta về nơi này.

Đúng vậy, hết thảy ở nơi đây, ta nhắm mắt lại cũng sẽ không đi lạc, dù là gốc tử kinh thật lớn ngoài cửa sổ kia, hương hoa chỉ thoang thoảng, nhưng dù cách xa xa ta cũng nhận ra được.

Nơi đây, ta khó khăn nuốt nước miếng, là tổ trạch của Lâm Thế Đông, là khách phòng ở lầu hai, là nơi ta luôn mơ tới, muốn trở về, nhưng lại không dám trở về.

“Thế nào? Cháu đối với căn phòng này có hứng thú? Nơi đây đều được trang hoàng theo phong cách những năm sáu mươi của thế kỉ trước, lâu đời tới mức cổ xưa, có đúng không?” Ngoài cửa truyền tới một thanh âm hòa ái, ta ngẩng đầu, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, thật lâu thật lâu trước kia, mỗi lần ta sinh bệnh đều có thể thấy người này đứng ở đầu giường. Khuôn mặt hồng hào mập mạp, đôi mắt đồi mồi giấu sau gọng kính giống như lúc nào cũng tràn ngập ý cười. Thấy được người này mà không phải đám vệ sĩ của Hạ Triệu Bách, ta thở phào một hơi, giọng có chút khàn: “Bác sĩ Tống, lại làm phiền tới ngài, thực có lỗi, mặt khác cũng cảm ơn ngài.”

Biểu tình của hắn nháy mắt trở nên kinh ngạc, trong mắt là mê hoặc cùng khó tin. Ta cũng kinh ngạc nhìn hắn, không rõ vì sao tự nhiên hắn ngây người? Đột nhiên, ta nhớ lại, ta sớm không còn là Lâm thiếu gia Lâm Thế Đông, ta hiện tại chỉ là một học sinh trung học nghèo khổ, đây là lần đầu ta cùng hắn gặp mặt, không nên gọi chính xác họ của hắn như thế.

Chỉ là, ai có thể tới giải thích, bác sĩ riêng của Lâm gia hai thế hệ, sao lại xuất hiện ở đầu giường ta?

Nơi này thực không nên quay trở lại, hôm nay ta đã để lộ ra đủ thứ sơ hở rồi. Ta vội cười cười, nói với bác sĩ Tống: “Thực xin lỗi, cháu mạo muội quá. Bởi vì năm trước cháu ở bệnh viện từ thiện, từng gặp qua ngài ở phòng khám chuyên khoa, cho nên biết ngài họ Tống. Xin hỏi, đây là đâu vậy? Sao cháu lại ở đây?”

Bác sĩ Tống nhìn ta có chút cổ quái, nửa ngày sau mới lộ ra nụ cười hòa ái ta vô cùng quen thuộc: “Không cần lo lắng, nơi này là của Hạ Triệu Bách tiên sinh, nghe nói lúc cháu cùng hắn tảo mộ thì bị ngất xỉu, hắn không biết chỗ ở của cháu liền đem về. Ta là bác sĩ riêng ở đây, vừa mới kiểm tra qua cho cháu, đứa nhỏ này, có phải cháu mới bị tai nạn?”

“Đúng vậy,” ta gật gật đầu, trong lòng dần hiểu được tình hình, đống phòng ở này đang thuộc về ai. Năm ấy công ti phá sản, mấy nghìn công nhân thất nghiệp, trong đó có không ít lão nhân, đem toàn bộ tuổi trẻ cống hiến cho Lâm thị, tuổi đã lớn khó có thể tìm được công việc về sau. Ta dù nghèo tới mức phải hít không khí để sống, cũng không thể thiếu bọn họ trợ cấp nghỉ việc, bất đắc dĩ đành phải bán tổ trạch, làm một đứa con cháu bất hiếu. Ta treo giá khá rẻ, liền nhanh chóng bán được, phòng ốc cùng hoa viên tất cả được hơn năm nghìn vạn, trừ bỏ mười vạn quyên cho trường Saint Mary, còn lại đem đi trợ cấp hết.

Quá trình bán nhà đều do luật sư thực hiện, bản thân không hề lộ diện, tình cảnh lúc ấy ta hoàn toàn hiểu rõ. Sản nghiệp to lớn của Lâm thị, nói sụp liền sụp, xui xẻo mười phần, người trong thương giới đương nhiên có thể không dính tới sẽ tận lực tránh.

Hôm nay mới biết, nguyên lai người mua là Hạ Triệu Bách, trách không được hắn phải giấu tính danh, sợ gặp cừu nhân như ta, ta sẽ không chịu bán, hắn bỏ nhiều công sức như vậy để mua một căn nhà, hẳn là do tâm lí tiểu nhân, còn có chiến lợi phẩm để khoe khoang, sao lại không làm. Chỉ là hắn đã quá đề cao Lâm Thế Đông, với tình hình lúc ấy tiền là vấn đề trên hết, đừng nói tổ trạch, cho dù phải bán nhẫn đính hôn ta cũng không nói hai lời. Mấy thứ này đều là vật ngoài thân, ai mua chúng đối với ta mà không phải mua a?

Ta thở dài, càng hiểu rõ thêm, giờ đây cảnh còn người mất, nơi này đã thuộc về kẻ khác, một đứa nhỏ nghèo khổ như ta chẳng nên ở lại lâu. Ta hướng bác sĩ Tống gật gật đầu, tự mình vén chăn lên muốn xuống giường, lại bị bác sĩ Tống ngăn lại, ta có chút khó hiểu: “Bác sĩ Tống, cám ơn ngài đã chiếu cố cháu, nhưng giờ không còn sớm, cháu phải về nhà, bằng không mẹ sẽ lo lắng.”

“Cháu không phải thường bị choáng đầu sao? Bên trong não còn bị tụ huyết, không nên lộn xộn. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, sáng mai ta lại tới mang cháu đi chụp cắt lớp.”

Ta cười cười: “Bác sĩ Tống, vừa rồi đã làm phiền ngài nhiều như vậy, cháu thực áy náy, sao dám quấy rầy thêm công việc của ngài thêm ngày mai? Cháu khi trước cũng từng kiểm tra, quả thật có máu tụ chưa hết, nhưng bác sĩ nói tĩnh dưỡng đợi nó tan từ từ là được rồi. Hơn nữa,” ta cúi đầu ra vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói: “nhà của cháu điều kiện không được tốt, không thanh toán nổi chi phí chữa trị, ngài không cần phải bận lòng nữa.”

Vị bác sĩ Tống này đã không ít tuổi, tiếng tăm lan xa, rất lâu trước kia mở phòng khám tư tới nay trong giới xã giao đã có chút ảnh hưởng, lại là bác sĩ riêng của Lâm thị nhiều năm, chỉ sợ ngày thường tiếp xúc toàn người có quyền có thế, hiếm lắm mới gặp một kẻ nghèo hèn như ta. Ta cười thầm trong lòng, đợi hắn lộ ra biểu tình khinh bỉ, rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng lão nhân này lại quan sát ta, trong mắt lộ ra thương xót: “Đứa nhỏ ngốc, không cần để tâm tới tiền nong, phí chụp cắt lớp ta sẽ trả, kiểm tra ra vấn đề gì ta cũng có thể giúp đỡ. Cháu chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, còn phải uống thuốc nữa mới được.”

“Không cần,” ta không thể ngờ tới còn có trường hợp này, vội xua tay cự tuyệt: “mẹ cháu còn chờ cháu ở nhà, cháu không về mẹ sẽ rất lo lắng.”

Bác sĩ Tống không hề dao động, còn cười ha hả: “Số điện thoại nhà cháu bao nhiêu, gọi một cuộc về báo là được rồi? Thật là, bây giờ hiếm có đứa nhỏ nào biết lo cho gia đình như vậy.”

Ta thầm nghĩ gọi điện thoại về cho mẹ, bảo với nàng rằng ta đi tảo mộ gặp được quý nhân muốn giúp ta chữa bệnh, chỉ sợ phản ứng đầu tiên của nàng là, ta bị kẻ xấu bắt cóc, sau đó sẽ bị bán đến Đông Nam Á hoặc bị phanh thây cướp nội tạng, sao nàng có thể không hãi hùng a. Ta lắc lắc đầu, nói: “Thực sự không cần, cám ơn hảo ý của ngài, nhưng bác sĩ Tống a, trời đã không còn sớm, cháu ở lại quấy rầu thực không lễ phép, vẫn là nên rời đi hơn.”

“Không được, bây giờ cháu ra ngoài, nhỡ lại ngất xỉu ở đâu thì sao,” bác sĩ Tống đưa tay giữ ta lại, ôn hòa hỏi: “cháu vội vàng đi như vậy, là sợ sẽ gặp lại Hạ tiên sinh?”

Hắn không nhắc đến còn tốt, lời này nói ra miệng liền nhắc nhở ta còn tên hỗn đản Hạ Triệu Bách kia, ta càng thêm sợ hãi, có cho ta thêm mười cái mật ta cũng không nguyện ý ở lại tổ trạch Lâm gia cùng Hạ Triệu Bách nói những chuyện kì cục kia. Ta càng quyết tâm phải về, tự xuống giường muốn xỏ giày, vừa cúi đầu xuống liền thấy kịch liệt choáng váng, suýt chút nữa thì cắm đầu xuống đất, may mà bác sĩ Tống nhanh tay đỡ được ta, lần này thì khỏi nhiều lời, đẩy ta trở lại giường, quát mắng: “Bệnh thì phải thành thật nghỉ ngơi, còn dám không nghe lời bác sĩ? Cháu nghĩ bị bệnh thì vinh dự lắm? Ai phát cho cháu huy chương a? Còn không phải liên lụy đến người nhà, chính mình không chăm lo cho mình, muốn ai chăm thay?”

Ta nghe vậy thì chấn động, quay mặt đi, trong mắt tựa hồ có một luồng khí nóng dâng lên. Tình cảnh này vô cùng quen thuộc, khiến ta cơ hồ quên đi thân phận mới, nghĩ rằng mình vẫn là Đông quan do hắn nhìn từ nhỏ tới lớn. Bác sĩ Tống này mấy chục năm mắng người vẫn chẳng có gì thay đổi, đảo qua lật lại cũng chỉ có mấy câu này, lúc trước nếu mắng ta, còn có thể hung hăng bồi thêm một câu “Ta sẽ bảo Thất bà trông ngươi”. Hắn lải nhải thực nhiều, nhưng chỉ câu này có tính uy hiếp nhất, bởi vì mọi người đều biết, địa vị Thất bà trong lòng ta rất cao, ta không thể nào khiến bà phiền lòng.

Nhưng hôm nay vật đổi sao dời, Đông quan đã thành vong hồn dưới bánh xe, ta trở thành thiếu niên ốm yếu mười bảy tuổi, lấy thân phận gì mà mong chờ một câu “Ta sẽ bảo Thất bà trông ngươi” của hắn? Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười yếu ớt, cắt ngang dòng trách mắng không ngớt của hắn: “Bác sĩ Tống, cảm ơn ngài.”

Cho dù thế nào, cũng phải nói một câu cảm ơn. Ít nhất, cũng cảm ơn ngươi, để ta ở nơi từng là tổ trạch này, không cô độc một mình.

Hắn ngừng một chút, lập tức cười tủm tỉm: “Đứa nhỏ này a, cũng quá mức đa lễ. Có thể thấy người lớn trong nhà dạy dỗ rất tốt, cũng không trách được. Kì thực, người nói lời cảm ơn phải là ta.”

“Gì ạ?” Ta ngạc nhiên hỏi lại.

Bác sĩ Tống có chút yên lặng, hồi lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Đông quan, a, chính là Lâm Thế Đông, cảm ơn cháu còn nhớ tới y, tri ân báo đáp, tới nơi đó tảo mộ.”

Trái tim trong lồng ngực ta đập thật nhanh, tay cũng vô thức siết lấy góc chăn, nhưng lại vờ như không chút để ý: “Đây cũng là điều nên làm, Lâm tiên sinh từng giúp đỡ cháu, cho nên…”

Gương mặt luôn luôn hòa ái của bác sĩ Tống cư nhiên xuất hiện một tia trào phúng, sờ sờ đầu ta, nói: “Năm đó người chịu ơn Lâm gia, chịu ơn Đông quan đâu có ít. Vậy mà y mất đã mấy năm, lại chỉ có cháu còn nhớ tới y…” hắn thở dài, giọng điệu thật thê lương.

Ta không đành nhìn một lão nhân phải thương cảm như vậy, vội nói: “Đâu phải vậy, ngài không phải cũng nhớ tới Lâm tiên sinh sao?”

Hắn sửng sốt, rồi cũng bật cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng nhớ tới y.”

“Cháu nghĩ, một người không thân thiết, cho dù nhớ tới Lâm tiên sinh, Lâm tiên sinh cũng không để ý, nhưng một trưởng bối như ngài nhớ tới, nếu ngài ấy ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ cao hứng.”

Kiếp trước kiếp này, ta đều am hiểu nhất là hống lão nhân gia vui vẻ, cho dù là Thất bà thông minh tháo vát hay người mẹ mạnh mẽ hiện tại. Quả nhiên, bác sĩ Tống nghe được lời này liền ha ha cười, đáy mắt lại phiếm một tia lệ quang. Hắn xoa xoa đầu ta, im lặng không nói, ta mặc kệ hắn, trong lòng cũng không khỏi cảm khái: lúc trước ta với vị bá bá này tình cảm không có bao nhiêu thân thiết, chỉ chiếu theo lệ cũ mời làm bác sĩ riêng, mỗi tháng trả thù lao hậu hĩnh để hắn dưỡng lão. Chưa từng nghĩ tới, vị bác sĩ này lại là một trong số ít người còn nhớ tới Lâm Thế Đông.

Thật là đâu đâu cũng có những chuyện bất ngờ.

“Hảo hảo nghỉ ngơi.” Bác sĩ Tống thấy ta lại nằm xuống, cười tủm tỉm nói: “Phòng này có đầy đủ tiện nghi, cháu muốn thứ gì thì tự mình tìm, đến bữa cơm sẽ có giúp việc đưa tới, cháu nên ăn gì không nên ăn gì ta sẽ dặn bọn họ.” Hắn tạm dừng một chút, lại xoa xoa tóc ta: “Yên tâm, Hạ tiên sinh đã tới công ti, xem ra đêm nay có việc xã giao gì đó, không rảnh quản cháu. Ngày mai ta mang cháu tới bệnh viện kiểm tra, nếu không có vấn đề gì liền đưa cháu về nhà.”

“Cháu muốn về trước…”

“Đứa nhỏ, cháu không hiểu Hạ tiên sinh.” Bác sĩ Tống bỗng thu lại nụ cười: “Lúc này mà cháu rời đi, một tiếng cũng không nói, hắn nhất định thấy cháu thiếu tôn trọng, ta sợ đến lúc đó cháu lại chọc ra phiền toái không cần thiết.”

Ta ngậm miệng, quả thật, vì một ly nước chanh mà hại người ta tan cửa nát nhà, chỉ sợ lòng tự tôn đã cao đến không tưởng tượng nổi, ai biết một thiếu niên xa lạ rời đi không nói câu nào sẽ dẫn tới hậu quả gì? Ta âm thầm rùng mình, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, cháu sẽ đợi ngày mai Hạ tiên sinh trở về.”


“Ngoan,” bác sĩ Tống thực vừa lòng: “đừng quên, chín giờ sáng mai, ta tới đón cháu.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét