Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 5


Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 5
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng


Nhưng ta không muốn ở đây ngốc thêm nữa, những chuyện khi trước sớm đã thành khói sương, người mất rồi, quá khứ cũng theo đó chôn vùi, ân oán tình cừu, dây dưa không rõ, chưa từng chết một lần thì mới khăng khăng chấp nhất. Được rồi, ta thừa nhận là ta sợ Hạ Triệu Bách, kiếp trước từng chịu thiệt trên tay hắn quá nhiều, bây giờ chỉ cần nhớ tới gương mặt ấy, ta liền không rét mà run, cả người khó chịu. Ta hoàn toàn hiểu rõ, bản thân không thể giả bộ được vẻ điềm nhiên như không của một người xa lạ, đứng ở nơi ta sống từ nhỏ tới lớn, quen thuộc tới từng khối đất từng gốc cây, nói với cừu gia mấy lời vô nghĩa như : “Hạ tiên sinh, cám ơn ngài đã thu lưu.”

Ta thừa nhận, nếu phải đối mặt hắn thêm lần nữa, chỉ có hai khả năng xảy ra, nếu không phải sơ hở trăm chỗ, bịa đặt liên miên thì là bất chấp tất cả, xông lên cho hắn một dao, cả hai đồng quy vu tận.

Cho dù trường hợp nào, cũng không thích hợp với hiện tại.

Vì thế, tối hôm đó, ta dùng cơm chiều xong, giống như người ốm mệt mỏi lăn lên giường nghỉ ngơi, hai tay đặt trên ngực chậm rãi chờ đêm xuống. Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ mười  lăm phút, ta bật dậy khỏi giường, nhanh chóng thay đồ, nương theo bóng tối lẻn khỏi phòng, nhanh chân hướng tới dưới lầu. Cách bài trí nơi đây đối với ta đã quá mức quen thuộc, năm mươi hai bậc thang, rẽ trái có một bức phù điêu thạch cao bên cạnh một giàn hoa xưa cũ, bên phải là một dãy cửa sổ pha lê hình vòm theo phong cách Nam Âu, đếm tới cái thứ sáu mở ra, bức tường phía dưới được bao phủ bởi dây thường xuân kì thực có vài chiếc vòng sắt thô sơ được hàn lại với nhau thành một chiếc thang thoát hiểm. Ta vạch dây leo sang bên, lần theo thang sắt nhẹ nhàng rơi xuống hoa viên. Lại nhìn đồng hồ điện tử trên tay, vừa đúng mười hai giờ hai mươi phút, năm đó khi ta còn ở đây, nhân viên bảo vệ đổi ca trực vào lúc này. Ta núp sau một lùm cây, liền thấy bảo vệ tay cầm đèn pin vội vã chạy về phía trước xem xét. Xem ra Hạ Triệu Bách quý nhân bận rộn, đồ đạc trong nhà lười thay đổi, đến thời gian làm việc của bảo vệ cũng không đổi nốt. 

Ta nhân lúc đêm tối nhanh chóng chạy về phía nhà kính nơi hậu viên, nơi này tồn tại ít nhất đã năm mươi năm, từ thời tổ phụ của Lâm Thế Đông. Lâm phu nhân năm đó học đòi tao nhã, thuê người trồng ở đây không biết bao nhiêu loại hoa lan quý hiếm, đồng thời mời không ít nhân vật có tiếng trong giới xã giao tới bình phẩm. Khi ta trở thành đương gia, liền sai người đem đám lan này dọn đi hết, trồng đủ loại hoa cỏ không biết tên, chẳng cần sang quý, quan trọng là suốt bốn mùa có hoa để ngắm, phiền muộn liền dễ dàng bị thổi bay. Nơi này từng là chỗ duy nhất ta có thể nghỉ ngơi, đặc biệt là khoảng thời gian cuối cùng kia, công việc bộn bề, nợ nần chồng chất chèn ép ta tới không thở nổi, cũng chỉ tại đây mới có được một giấc ngủ trưa yên bình.

Những chỗ khác liền thôi, nhưng nơi này… ta chần chờ một hồi, vẫn là nhịn không được đẩy cánh cửa kính, tiến vào trong. Một thứ mùi ẩm ướt đặc trưng của đất cùng hương hoa thơm xông vào mũi, ta lẳng lặng bước, giữa cơ man là hoa cỏ dần lộ ra một chiếc ghế mây kiểu cũ. Không khỏi mỉm cười, chiếc ghế dựa này nguyên bản là của tổ phụ, hàng chế tác thủ công đã qua hơn năm mươi năm vẫn bền chắc dị thường, vươn tay sờ thấy trơn bóng, như được bao phủ bởi một lớp màng, chiếc ghế già này… trải qua bao năm được vuốt ve, trở nên giống như vân da nhẵn nhụi, thấm lạnh sinh hương. Xuống chút nữa là chiếc gối mềm nâng đỡ thắt lưng của ta, năm đó ta suốt ngày phải ngồi trước bàn làm việc, thường bị eo mỏi lưng đau , Thất bà tự tay may nó cho ta, mặt trước thêu vài thứ hoa cỏ thanh nhã, mềm mại mà thoải mái.

Xuống chút nữa, tay chạm phải thứ gì mềm mại, đó là một chiếc chăn lông cũ. Hình dáng rất bình thường, chỉ tuyền một màu nâu đậm, nhưng lại là món quà cả đời ta trân quý nhất. Trong lòng có chút khó chịu, vẫn còn nhớ rõ, chiếc chăn này do người ta thầm mến, Giáng Sinh một năm nào đó đã tặng ta làm quà. Ta còn nhớ năm đó đứa nhỏ kia vừa mới đi du lịch Bắc Âu về, líu ríu líu ríu vây quanh ta kể chuyện không ngớt. Khi ấy hắn mới mười lăm tuổi, chỉ coi ta là huynh trưởng đôn hậu, chỉ biết hướng ta đòi hỏi này nọ, chỉ biết làm nũng, không chút kiêng kị, khoái hoạt vô lo. Ta trước sau vẫn như một, mỉm cười nghe hắn thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng lại kinh ngạc than một câu, tận lực kéo dài thêm khoảng thời gian vui vẻ ấy. Sau đó, hắn lấy ra cái chăn lông này ném cho ta, trên mặt có chút mất tự nhiên: “Này, giữ lời với ngươi đó, đừng có chê ta keo kiệt nữa.”

Ta mở ra xem, nguyên lại là một cái chăn lông dệt tay của Bắc Âu, tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng lại khiến ta vui mừng tới không biết phải làm sao. Từ đó về sau, chiếc chăn này làm bạn bên ta bao năm, trong những ngày tháng gian khổ nhất chỉ cần phủ nó lên mình liền cảm giác như được truyền thêm ấm áp cùng sức mạnh.

Bây giờ nghĩ lại, nếu không có chiếc chăn lông này, nếu không có chút ôn nhu ta tự mình hoang tưởng, nêu không có thứ hi vọng lừa mình dối người, ta sao có thể không hề hay biết đứa nhỏ kia bằng mặt mà không bằng lòng? Ta sao có thể bị họn họ năm lần bảy lượt trù tính, lừa gạt, phản bội mà không biết? Nếu đứa nhỏ kia biết được, mấu chốt thắng lợi của mình nguyên lai là một cái chăn lông, không biết có thêm vài phần vui vẻ hay không?

Ta đột nhiên bật cười, nói cho cùng, ta rất sợ lạnh, bị hàn khí ăn sâu vào tới xương cốt giày vò đã nhiều năm như thế, cho nên mới không kháng cự nổi ấm áp mê hoặc từ một chiếc chăn lông.

Buông cái chăn kia xuống, thời gian không chờ đợi ta, phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Đúng lúc này thì, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, trong lòng ta kinh hãi, chẳng lẽ nhanh như vậy đã có người phát hiện ta biến mất, tiến hành truy tìm? Ta nghĩ cũng không dám nghĩ, lập tức luồn xuống dưới một giàn hoa, nấp sau một chậu sơn trà cực lớn. Khó khăn lắm mới trốn được, lại nghe tiếng cửa mở kẽo kẹt, ngay sau đó “tách” một tiếng, trong nhà kính tức khắc sáng trưng. Đôi mắt ta đã quen nhìn trong bóng tối nhất thời mơ hồ, sợ hãi tới mức trái tim đập như trống dồn. Lát sau, trong nhà kính đã có thêm một nam nhân, thân hình cao lớn, ta len lén vạch một đám lá ra nhìn, cư nhiên là Hạ Triệu Bách.

Trong nháy mắt, ta nhũn cả chân chút nữa thì ngã xuống đất, hắn không phải buổi tối đi xã giao sao, bây giờ đã về rồi? Lại không vào nhà nghỉ ngơi, tới đây làm gì?

Trái tim kinh hoàng giống như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Ta bịt miệng chính mình lại, sợ tiếng hô hấp quá lớn sẽ bị phát giác. May mà nhà kính diện tích không nhỏ lại toàn cây với hoa, hắn đứng ở một chỗ nhất thời không thể phát hiện ra ta. Ta trơ mắt nhìn thân ảnh cao lớn của Hạ Triệu Bách sừng sững đứng đó thật lâu, mới cúi xuống, cư nhiên ngã vào chiếc ghế mây của ta, tùy tiện giũ cái chăn lông kia ra phủ lên mặt.

Hắn không phải muốn ngủ qua đêm ở đây chứ? Ta phải làm sao bây giờ? Ta còn muốn về nhà a.

Trong lòng ta đang mắng mỏ Hạ Triệu Bách không ngớt, lại có tiếng bước chân vang lên, cửa bị hung hăng đẩy ra “bang” một tiếng, Hạ Triệu Bách cũng giật mình bật ngồi dậy. Tiếng quải trượng chống trên đất thực rõ, thanh âm quá mức quen thuộc này khiến ta càng thêm kinh hoảng, lát sau nữa là thanh âm vang vọng hàm chứa uy nghiêm của một lão phụ nhân: “Hạ tiên sinh, ta nhớ rõ là chúng ta từng có thỏa thuận.”

Thanh âm này cư nhiên là Thất bà, lão quản gia đã chăm lo cho ta từ nhỏ, cũng là người có thể coi như thân nhân duy nhất của ta trong kiếp trước. Ta dùng sức bịt miệng, nén xuống thanh âm xúc động, nhưng lúc này, Hạ Triệu Bách chợt trở mình đứng dậy, ta siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ nếu Hạ Triệu Bách phát điên dám vô lễ với Thất bà, cho dù sợ, cho dù đánh không lại ta cũng bất chấp mà nhào ra. Nhưng đúng thời khắc ấy, lại nghe thấy thanh âm mệt mỏi cùng bất đắc dĩ của Hạ Triệu Bách: “Đương nhiên, ta chưa từng quên thỏa thuận.”

“Như vậy, ngài không ngại giải thích cho lão thái bà này, vì sao canh ba nửa đêm không ngủ trong phòng mình mà lại xuất hiện ở đây?”

“Ta,” thanh âm của Hạ Triệu Bách cư nhiên có chút chật vật, “ta chỉ là hơi say rượu.”

“Ta lại thấy tinh thần của ngài rất tốt.” Thất bà thản nhiên nói: “Lúc trước chúng ta đã nói rồi, tất cả phòng ở đều là của người, chỉ riêng nhà kính này thuộc về ta. Ngài nhân lúc ta không chú ý xông vào đây, Hạ tiên sinh, như vậy có tính là xâm nhập tư gia bất hợp pháp không, ta có thể báo cảnh sát đấy.”

Hạ Triệu Bách cười lạnh: “Cả trạch tử này đều do ta mua lại, khối đất dưới chân ngài đang đứng cũng không ngoại lệ. Gọi tới cảnh cục, chỉ sợ người ta cười ngài già tới hồ đồ thôi.” Ta trộm nhìn thấy, hắn đưa tay ấn ấn huyệt Thái Dương, tựa hồ mệt mỏi tới không chịu nổi, hạ giọng xuống: “Thất bà, chúng ta đừng ở trong này nháo nữa, Thế Đông nếu đang ở đây, y có nghe được nhất định sẽ khổ sở.”

Ta nghe xong âm thầm lắc đầu, Hạ Triệu Bách a Hạ Triệu Bách, uổng cho ngươi gian xảo ác độc, lại không hiểu được, Lâm Thế Đông chính là miếng thịt trong lòng Thất bà, ngươi đứng trong nhà kính của y nhắc đến y, làm sao có tác dụng khuyên giải, chính là đổ dầu vào lửa thôi. Quả nhiên, hô hấp của Thất bà trở nên dồn dập, nửa ngày sau mới lạnh lùng thốt một câu: “Hạ Triệu Bách, tích chút đức đi. Ngươi đã đuổi tận giết tuyệt y, chẳng lẽ còn một chốn này cũng không buông tha? Đông quan khi còn sống lá gan đã nhỏ, thành quỷ chỉ sợ gan càng nhỏ, ngươi vừa xuất hiện, y cũng chỉ có thể chạy ra ngoài làm cô hồn dã quỷ.”

Thân hình của Hạ Triệu Bách tựa hồ chấn động, đang lúc ta nghĩ hắn sẽ bất kính với lão nhân gia thì lại thấy hắn cúi đầu, im lặng không nói gì đi ngang qua Thất bà ra khỏi nhà kính, lúc rời đi còn không quên đóng cửa lại.

Theo thanh âm đóng cửa “cách” một tiếng, Thất bà sụp xuống bên chiếc ghế mây, bàn tay khô gầy của lão nhân gia vuốt ve từng tấc từng tấc chiếc ghế, sao đó chậm rãi ôm lấy chiếc chăn lông, chậm rãi gấp lại cẩn thận đặt dưới chiếc gối mềm, sau đó, bỗng nhiên nức nở ra tiếng, giữa đêm khuya tĩnh lặng trở nên vô cùng thê lương, ta nghe thấy rõ bị nén trong tiếng nức nở ấy là thanh âm nho nhỏ gọi tên ta: “Đông quan, Đông quan...”

Ta rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt mãnh liệt òa ra, từ khi về lại tổ trạch này, những thứ đã bị che giấu, bị lãng quên, bị buông tay, bị bụi phủ từng chút từng chút một bị lôi ra, trần trụi dưới ánh dương quang chói mắt. Lúc này ta mới phát giác, cố quên đi tất cả để sống một cuộc đời mới căn bản chỉ là lừa mình dối người, tại sao ta phải trốn tránh, tại sao lại phải rơi lệ, tại sao lại phải bi ai, bởi vì ta do cả quá khứ và hiện tại cấu thành, thân thể này tổ hợp của một cái vỏ mười bảy tuổi với một linh hồn ba mươi ba tuổi, bởi vậy ta chẳng bao giờ có thể chặt đứt hoàn toàn những mối ràng buộc với quá khứ.

Tại nơi này, một giây mà Thất bà nức nở, ta đã hoàn toàn hiểu rõ, ta vẫn là Lâm Thế Đông khi trước, mà cũng không phải là Lâm Thế Đông trước kia.


Quên hết tất cả, ta tiến thêm một bước, muốn nhìn cho rõ bà lão đã thương yêu ta bao nhiêu năm, bất giác quẹt vào một nhánh sơn trà, cành lá một trận rung động, Thất bà run run một chút, lập tức nhảy dựng lên quát: “Ai, ai đang ở đó?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét