Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 6


Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 6
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng


Cả người ta chấn động, mắt thấy bộ dáng kinh hoảng của lão nhân gia, trong lòng có chút do dự, nếu bây giờ đột nhiên hiện thân, ngươi bảo ta phải giải thích sao về hiện tượng tá thi hoàn hồn chỉ cần nghe đã thấy sởn tóc gáy? Huống hồ, Thất bà tuổi đã cao, vạn nhất bị kích thích gì đó, ta chẳng phải mang tội quá nặng?

“Rốt cuộc là ai? Còn không lên tiếng ta sẽ gọi bảo vệ!” Bà chậm rãi bước tới, dung nhan lộ rõ dưới ánh đèn, cư nhiên khỏe mạnh hơn không ít so với ba năm trước. Mái tóc hoa râm nay đã bạc trắng, được búi chỉnh tề sau đầu. Trong lòng ta kích động tới gần như muốn liều lĩnh xông ra, ôm lấy bà khóc rống, kể lể hết những ủy khuất phải chịu cả kiếp trước kiếp này. May mà còn giữ được chút lí trí, nín thở không dám vọng động, chỉ thấy lão nhân gia chống quải trượng, vẫn đang tràn ngập nghi ngờ, bỗng nhiên, trong mắt bà hiện lên một tia hi vọng, ngập ngừng hỏi: “Đông quan, là ngươi sao? Là ngươi đến thăm Thất bà sao?”

Lòng ta đau như dao cứa, liều mạng cắn mu bàn tay mới miễn cường kìm được tiếng nức nở, mà lúc này, thần sắc của Thất bà đã hoàn toàn thay đổi, tràn ngập mong chờ, thanh âm run run: “Là ngươi đúng không, Đông quan, đừng sợ a, kẻ xấu kia bị Thất bà đuổi đi rồi, ngươi đi ra nhìn Thất bà được không, được không?”

Đột nhiên bà gõ trượng xuống đất, mỉm cười nói: “Xem ta này, đúng là đã già tới hồ hồ, ngươi sợ ánh sáng có phải không, ta đi tắt đèn, ngươi từ từ, đừng rời đi, Thất bà tắt đèn, tắt đèn trước đã.”

Bà chống quải trượng, nhanh nhẹn bước tới cạnh cửa, “tách” một tiếng, trong nhà kính lập tức tối đen. Giữa bóng tối, Thất bà nhẹ giọng nói: “Đông quan, ngươi ngoan lắm, không phải sợ, là Thất bà a, là Thất bà thương ngươi nhất a.” Bà đợi môt hồi, xung quanh vẫn im ắng không một tiếng động, hốt nhiên, Thất bà ôm mặt khóc ô ô, vừa khóc vừa nói: “Đồ hư đốn, ngươi thật nhẫn tâm, đi biền biệt ba năm ròng, một cái mộng cũng không báo cho Thất bà, ngươi muốn Thất bà tức chết sao? Ngươi ở dưới đó rốt cuộc thế nào? Sống có ổn không? Ngươi tính tình hảo, có hay không bị khi dễ? Những đồ đốt cho ngươi, ngươi có hay không nhận được? Đông quan, Đông quan a ~~”

Ta nhắm mắt lại, hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuôi, chỉ nghe bà vừa khóc nức nở vừa ca thán: “Ngươi từ nhỏ đã là hài tử ngoan, tâm địa thiện lương, làm gì cũng nghĩ cho người khác, hành sự luôn lưu lại một đường sống, sao trời lại không có mắt a, không bắt tên hỗn đản kia, lại mang ngươi đi…” Tiếng khóc thê lương vang vọng, ta rốt cuộc không nhẫn nổi nữa, lặng lẽ rời khỏi chỗ ẩn thân, nhanh chóng mò tới chiếc chăn lông, lão nhân gia mới hoảng hốt thấy một cái bóng đen, ta đã nhanh tay dùng chăn trùm kín đầu bà, trước khi bà kịp hô hoán đã nắm lấy bàn tay gầy guộc, thấp giọng nghẹn ngào: “Mỗ mụ, là ta…”

Thất bà là người Đài Loan, mỗ mụ là cách gọi thân mật của riêng Lâm Thế Đông với bà. Mới trước đây Đông quan sinh bệnh làm nũng, bị khi dễ bị lạnh nhạt, liền trốn vào lòng Thất bà kêu mỗ mụ, chính là dần trưởng thành, tiếp nhận vị trí Lâm gia gia chủ, bận bịu triền miên khiến đứa nhỏ trước kia không còn nữa, tình cảm bị kiềm nén, cố gắng tìm lối thoát giữa tuyệt vọng, thời gian để mệt còn không có, nói gì tới thân thân mật mật? Hai tiếng “mỗ mụ” này, thế nhưng đã hơn mười năm chưa từng gọi qua, lúc này bật thốt lên, trong lòng ta chỉ có bàng hoàng cùng hối tiếc, mà Thất bà vừa nghe thấy, thân mình chợt khựng lại, rồi rất nhanh giữ lấy tay của ta, hơi run rẩy.

“Đông quan, là ngươi sao?” Thất bà khóc thành tiếng, lại cố nén xuống, vuốt ve tay của ta: “Tay lạnh quá, gầy đi nhiều, thực là ngươi sao, Đông quan?”

Thân thể này mảnh khảnh hơn trước không ít, thể chất lại tệ, lúc nào thân nhiệt cũng thấp, tay chân lạnh lẽo, không nghĩ tới giờ phút này trở thành chứng cớ chứng minh “ta là quỷ”. Ta thầm thở dài trong lòng, lại sợ Thất bà khóc thành tiếng, sẽ kinh động tới tai mắt của Hạ Triệu Bách, vội nói: “Mỗ mụ, thật sự là ta, ta không thể gặp người, người đừng khóc nữa, dụ kẻ xấu đến, Đông quan phải đi mất.”

“Được, được, ta không khóc, không khóc nữa.” Thất bà lập tức hạ giọng, run rẩy vuốt ve tay của ta: “Để ta nhìn ngươi một chút, mỗ mụ nhớ ngươi lắm, chỉ nhìn một chút thôi được không?”

“Mỗ mụ, ta đi ra gặp người đã là trái với phép tắc,” trong tình huống cấp bách, ta đành lợi dụng tư tưởng mê tín của người già nói lung tung: “mà người cũng biết ta chết như thế nào, hình dáng ta bây giờ thật sự không thể nhìn, nếu để người nhìn thấy ta sợ sẽ dọa tới người mất…”

Thất bà có lẽ bị ta dọa sợ, vội nói: “Không nhìn cũng được, mỗ mụ không nhìn nữa, Đông quan, ngươi trò chuyện với ta là tốt rồi, ngươi thực ngoan, còn quay lại xem mỗ mụ, không có ai làm khó ngươi chứ?  Hay là ngươi mau về đi, mỗ mụ đốt giấy tiền cho ngươi, thật nhiều thật nhiều giấy tiền, ngươi hối lộ hết một lượt từ tiểu quỷ tới đại quỷ, không cần luyến tiếc, ngày mai ta liền đốt cho ngươi???”

“Mỗ mụ, không cần.” Ta vừa tức vừa buồn cười, đành nói: “Ta tốt lắm, dưới kia cũng không bị ai khi dễ. Chính là thực nhớ người, xin lỗi, ta đã hứa sẽ phụng dưỡng người đến già, lại không thực hiện được. Người tha thứ cho Đông quan được không, ta một mình chống đỡ Lâm thị, quá khó khăn. Ta vô dụng, lại quá mệt mỏi, đành phải trốn đi trước, lưu một mình mỗ mụ lại nơi này, Đông quan thực bất hiếu.”

Thất bà lớn tiếng nức nở: “Ta biết ngươi mệt mỏi lắm, ngươi vốn không thích tiếp nhận Lâm thị, ta không trách ngươi. Ngươi thực ngoan, bây giờ vẫn ngoan, là tại tên hỗn đản họ Hạ kia không tốt, mỗ mụ vô dụng, già rồi, không có cách nào báo thù cho ngươi, chỉ muốn giúp ngươi trông giữ đám hoa hoa cỏ cỏ này, không biết làm sao đành phải ở lại trong nhà cừu nhân, đều tại mỗ mụ không tốt…”

Lòng ta không tránh khỏi bi thương, hiểu được lão nhân gia ở lại nơi này, là dùng phương thức của riêng mình biểu đạt phẫn nộ cùng địch ý. Chỉ là không rõ, một người như Hạ Triệu Bách sao có thể lưu lại một lão nhân vừa cố chấp vừa hận hắn bên người cho thêm phần khó chịu. Ta nghĩ nghĩ, vẫn sợ Thất bà có bề gì, liền nói: “Mỗ mụ, ta về sau không thể tới gặp người nữa, người nhớ rõ ta ở dưới đó là được rồi. Ta không phải để lại tiền cho người sao? Người quay về Đài Loan dưỡng lão đi, đừng chọc Hạ Triệu Bách sinh khí, ta không muốn phải nhìn thấy người có chuyện gì. Thương trường như chiến trường, là Đông quan vô dụng, đấu không lại người ta tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa, ta có chết oan uổng, cũng đã sớm được ghi trong sổ sinh tử, không liên quan tới Hạ Triệu Bách. Mỗ mụ, người vẫn nên quay về Đài Loan đi, bằng không ta trong lòng bất an, chết cũng không nhắm mắt.”

“Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta già rồi, ở đâu cũng có gì khác?” Thất bà xoa xoa tay của ta, lắc đầu thở dài: “Đông quan a, người kia hại ngươi thành như vậy, ngươi còn bênh vực cho hắn, ngươi sao lại mềm lòng như vậy? Năm đó phu nhân lợi hại như thế nào, thương giới Hồng Kông không ai không biết tiếng, ngươi sao một chút cũng không giống nàng? Lại giống lão gia ôn hòa quá mức…” Bà cười khổ một chút, mới nói tiếp: “Cũng thôi, người chết thì đèn tắt, phải buông tay mới có thể được giải thoát, Thất bà sống lâu như vậy sao có thể không hiểu. Chỉ là luyến tiếc nơi này, luyến tiếc những hoa hoa cỏ cỏ ngươi chăm bẵm, giống như chỉ xoay người lại, liền thấy ngươi đứng bên kia tưới hoa, chớp mắt một cái sẽ thấy ngươi nằm ngủ trưa trên ghế dựa. Ngươi bảo mỗ mụ làm sao bỏ đi được, ngươi chính là khối thịt trong lòng mỗ mụ, mỗ mụ sao có thể bỏ được…”

Ta im lặng không nói gì, khe khẽ vỗ lưng bà, đợi thêm lát nữa, nếu còn chưa đi thì sẽ không đi nổi. Ta nắm lấy tay Thất bà nói: “Mỗ mụ, ta phải đi rồi, người ngoan ngoãn ngồi lại đây, không được xốc chăn lên, đợi Đông quan đi rồi mới được.”

Thất bà khẩn trương giữ chặt ta, lại khóc, đứt quãng nói: “Ta, ta, ngươi còn đến nữa không?”

“Không thể”, ta thở dài, giả thần giả quỷ một lần đã là quá đủ, huống chi giả thần giả quỷ ngay dưới mũi Hạ Triệu Bách, ta còn chưa có gan. Có thể có một ngày, ta dùng thân phận của thân thể này tiếp cận Thất bà, giữ trọn đạo hiếu, nhưng dù thế nào, Đông quan cũng phải về với cát bụi, không thể lại dây dưa với người còn sống. Ta hơi siết tay Thất bà, nhẹ giọng nói: “Nếu có duyên, ta lại tới gặp người, nhưng mỗ mụ a, đến lúc đó người còn nhận ra ta không?”

Thất bà khóc tới lạc giọng:”Có a, cho dù ngươi có biến thành cái gì ta cũng sẽ nhận ra ngươi.”

Ta rút tay mình ra, luyến tiếc nhìn bà, khẽ nói: “Mỗ mụ, ta đi đây.”

“Đông quan, Đông quan ~~”, bà không dám hô, chỉ có thể nén giọng nức nở: “Đông quan…”

Lòng ta như bị đao cắt, quay lại nhìn bà lần cuối, rồi dứt khoát xoay người, lặng lẽ mở cửa rời đi.

Giây phút đóng cửa kia, thân ảnh của Thất bà từ nay về sau khắc ghi trong tim ta. Bà đứng thẳng, có lẽ với mấy chuyện bậy bạ ta vừa bịa ra đều tin là thực, cố gắng bảo trì tư thế đứng nguyên, trùm chiếc chăn lông, có vẻ thật buồn cười, nhưng khi ta nhìn thấy, nước mắt không thể nén được trào ra như vỡ đê. Đó là một người mẹ, sợ đứa nhỏ gặp phải tai vạ gì đó, cho nên cố nén nhớ thương trong lòng, không dám quay đầu lại nhìn . Lâm Thế Đông cả đời ngu độn, suốt kiếp cô đơn, lao lực khắp nơi cũng không thu được kết quả gì. Nhưng có được một người thực lòng yêu thương y, xem ra ba mươi ba năm nhân sinh không uổng phí.

Trăng treo giữa bầu trời đêm, tỏa ánh sáng bàng bạc, trên mặt ta nước mắt còn chưa khô, vội vội vàng vàng rời khỏi nơi này. Sau nhà kính có mấy bụi dành dành tươi tốt, thời điểm này đang hàm nụ, dưới ánh trăng giống như những khỏa pha lê trong suốt. Ta nhanh chóng vạch bụi dành dành ra, đằng sau có một cánh cửa bỏ hoang, khóa bởi một cái khóa cực lớn, lại đã rỉ sét loang lổ. Trong lòng ta thầm cầu nguyện, bước tới nhấn một cái lại xoay một cái, khóa kia liền mở ra. Cánh cửa này giấu sau bụi hoa, khóa là do ta năm đó cố ý phá hỏng, chính là để lặng lẽ rời khỏi Lâm phủ đi nhìn đứa nhỏ ta yêu thương. Không thể tưởng được ba năm sau, Hạ Triệu Bách lười đến hết chỗ nói, cái gì cũng không thay đổi. Ta giống như năm đó, chậm rãi mở cửa, vô thanh vô tức chuồn ra ngoài, còn không quên đóng lại.

Bên ngoài là một mảng sườn dốc, cây cối dày đặc. Nhưng ta đã quá quen thuộc, đi dọc theo bờ đá xuống quốc lộ dưới lưng chừng núi, lại cuốc bộ thêm mấy trăm mét liền gặp trạm xe bus, ngồi xe suốt đêm chỉ cần năm tệ là về tới nhà của ta hiện tại.

Tất cả đều vô cùng thuận lợi, ta ngồi đợi xe trong trạm bus không một bóng người, quay đầu nhìn lại phòng ốc ẩn hiện sau núi rừng, hết thảy giống như một giấc mộng, Lâm Thế Đông, Hạ Triệu Bách, Thất bà, bác sĩ Tống, cùng những chuyện cũ trước kia đều giống như sương mai, trong phút chốc, chỉ cần nhiệt độ cơ thể cũng bị bốc hơi.


Ta xoa xoa tay, ngồi trong trạm xe bus lúc hai giờ sáng, vừa cố nén đau đầu, vừa nghĩ, ta mới mười bảy tuổi, ta có gia đình của chính mình, ta là một người hoàn toàn khác, ta không gọi là Lâm Thế Đông, hiện tại tên của ta là Giản Dật.

1 nhận xét:

  1. có nhiều đoạn làm mình muốn khóc ToT, mình ko chống đỡ nổi vs những thể loại này a

    Trả lờiXóa