Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 7
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng
Hai
giờ sáng, xe bắt đầu xuống núi, chung quanh yên tĩnh, quẹo rồi lại quẹo, đường
xá ở Hồng Kông đặc trưng bởi những đoạn sườn dốc chật hẹp, đèn đường mờ nhạt,
nơi này không có quán ăn đêm, bởi vậy suốt một đường không nhìn thấy bóng người.
Ngồi một hồi lâu, lại đổi một chuyến bus mới đến nơi. Xuống xe, đi bộ qua hai
dãy phố, liền hiện rõ một tòa chung cư hơn mười tầng, đây là tòa chung cư giá rẻ
được xây dựng sớm nhất ở Hồng Kông, cũng là nơi ở hiện tại của ta.
Ta
không biết bình thường thì một thiếu niên mười bảy tuổi yếu ớt vô duyên vô cớ
hơn hai giờ sáng mới về nhà, cha mẹ của hắn sẽ phản ứng như thế nào, nhưng ta
biết, nếu là Giản Dật, mẹ hắn sẽ hốt hoảng lo sợ, đứng ngồi không yên. Thời điểm
ta về tới nhà, đèn vẫn sáng trưng, Giản Lý Thục Anh mụ mụ ngồi nghiêm chỉnh
trong phòng đợi ta về. Nhìn thấy ta, đầu tiên là nhảy dựng lên, tiện tay tét cho
ta mấy cái vào mông, tiếp đó là tràng quở trách thao thao bất tuyệt. Ta hổ thẹn
vô cùng, ra sức trấn an, cuối cùng không thể không lợi dụng tới thân thể suy yếu
của mình, nhắc nhở mẹ đầu ta đang đau muốn nứt, mệt mỏi rã rời mới được buông
tha cái mệnh nhỏ tắm rửa đi ngủ. Ta vừa trèo lên giường lại bị dựng dậy cưỡng
ép uống hết một ly sữa bò, rồi mới được yên ổn tiến vào giấc ngủ.
Ngày
hôm nay đã căng thẳng nhiều lắm, đến giờ ta mới có thể thả lỏng đầu óc, không
lâu sau mắt liền díp lại, chợt cảm thấy bàn tay khô ráo ấm áp của mẹ nhẹ nhàng
phủ lên trán, tựa hồ muốn xác minh ta quả thực vẫn bình an vô sự. Ta không khỏi thở
dài trong lòng, mở mắt hướng nàng mỉm cười: “Mẹ, ngài làm ơn đừng phẫn quỷ dọa
người giữa đêm hôm canh ba được không?”
“Ba”
một tiếng, đầu ta ăn thêm một tát, mẹ dí dí cái đầu ta cười mắng: “Ngươi hư lắm,
lần sau còn giờ này mới về nhà thử xem, ta đánh gãy chân ngươi.”
“Mẹ
~~”, ta kéo tay nàng, mềm mỏng hống: “Xin lỗi mà, lần này là ngoài ý muốn, sẽ
không có lần sau nữa, đừng giận ta có được không?”
Nàng
hơi sửng sốt, hốc mắt nhanh chóng ngập nước, lại bị đè nén xuống, đầu ta ăn
thêm một tát, chẳng qua nhẹ hơn lúc nãy nhiều, ác thanh ác khí nói: “Còn biết
nghĩ như vậy, lần sau ngươi còn dám dọa mẹ ngươi như vậy, ta liền…”
“Đánh
gẫy chân ta chứ gì, ta biết rồi, Giản mụ mụ, sợ người quá đi.” Ta bật cười, nhẹ
giọng hống nàng: “Đi nghỉ ngơi nào, mấy tiếng nữa phải ra chợ mở hàng rồi,
ngoan, đi nào.”
“Biết
rồi.” Nàng không kiên nhẫn nói, đứng dậy muốn đi, chợt lại thở dài: “Dật tử, mẹ
ngươi thấy được, ngươi hiện tại thực ngoan. Ngươi biết thương mẹ, còn biết giúp
đỡ việc nhà, bảo ngươi đi học lại, ngươi cũng không phản đối, còn chăm chỉ ôm
sách ôn tập chuẩn bị thi. Ta trong lòng rất vui. Nhưng ngươi ngoan như vậy, lại
khiến mẹ sợ có biết không? Thật giống như ngươi cố gắng làm mọi thứ cho thật tốt,
một giây tiếp theo mẹ quay lưng đi, ngươi sẽ biến đâu mất. Nếu là như vậy, mẹ
thà rằng ngươi giống như trước kia, âm âm u u, chỉ biết có mỗi mình.”
Ta
chỉ cảm thấy đau lòng, vội đứng lên ôm lấy nàng, đáng tiếc tay chân mảnh khảnh
muốn ôm chặt cũng không được. Ta cười hì hì vỗ lưng Giản mụ mụ: “Mẹ yên tâm,
con của người sẽ vẫn ở bên người, không đi đâu hết. Hay là ta không đi thi nữa,
về sau cũng không học đại học, không cưới lão bà được không, cứ ở bên cạnh người,
được không.”
“Thúi
lắm,” mẹ đẩy ta ra liền, cười mắng: “Ngươi mà dám như vậy, lão nương lấy chổi
lau nhà trực tiếp đánh chết ngươi.”
“Mẹ,
người thực dã man.” Ta bật cười, hống nàng: “Được rồi, không có chuyện gì cả,
đi ngủ nào, ngoan, tỉnh dậy đứa nhỏ ngoan của người làm bữa sáng cho người được
không? Cháo cá bột với lạc nhé?”
“Ừm,”
mẹ vỗ vỗ hai má ta, mỉm cười: “ngươi cũng đi ngủ đi, mới tẩm bổ được chút thịt
lại biến đâu mất rồi.”
“Mẹ,
người cho là ta nóng thì nở ra lạnh co lại hay sao chứ? Cũng quá khoa trương
đi.” Ta vừa nói vừa đẩy nàng ra khỏi phòng, cười cười: “Mẹ ngủ ngon.”
Một
tiếng “mẹ” này, lòng ta hoàn toàn cam tâm tình nguyện, không phải vì ta không
có lựa chọn nào khác ngoài sống sót bằng thân phận của Giản Dật, mà bởi vì kiếp
trước, ta chưa từng có được một người mẹ không vòng vo, ấm áp mà vô tư như vậy.
Năm đó Lâm phu nhân luôn duy trì hình tượng quý phụ, Lâm Thế Đông từ nhỏ tới lớn
lúc nào thì lên sởi, lúc nào thì thay răng chỉ sợ nàng không hề biết. Mà Thất
bà tuy đối Đông quan chăm lo chu toàn, nhưng vẫn mang danh phận chủ tớ, sao có
thể giống Giản mụ mụ đánh đánh mắng mắng mà khăng khít thân mật?
Ba
năm trước, Lâm Thế Đông bỏ mình dưới bánh xe, thiếu niên mười bốn tuổi Giản Dật
cũng gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng cùng ngày, phải nằm việc hơn nửa năm,
điều dưỡng mất một năm, đó là may mắn được quỹ từ thiện nào đó quyên trợ. Giản
Dật vừa xảy ra chuyện, gia đình vốn đã khó khăn liền lâm vào quẫn cảnh. Giản Lý
Thục Anh vì chạy chữa cho đứa con đã tiêu hết toàn bộ tiền nhịn ăn nhịn mặc
tích cóp được trong nhiều năm, vất vả nhất là, một nữ nhân làm ba bốn phần việc
mỗi ngày, xong còn phải vội chạy vào viện chăm sóc đứa nhỏ nằm bẹp trên giường
không dậy nổi, gầy tới mức da bọc xương, một nữ nhân bốn mươi mấy tuổi, nhưng
nhìn qua già hơn tuổi rất nhiều. Đến giai đoạn điều dưỡng của ta, nàng không có
tiền thuê hộ lí cùng trả phí vật lí trị liệu, đành tự thân vận động đi học để mỗi
đêm mát xa cho ta, mệt đến đầu đầy mồ hôi, còn cố cười hỏi đứa nhỏ ngốc thấy thế
nào, có hay không làm đau ngươi?
Ta
không cho rằng giữa thân nhân nhất thiết phải có nỗ lực cùng hi sinh như vậy,
nhưng người như Giản mụ mụ, có một khối tiền nhất định sẽ tiêu trên người ta,
có hai khối, vẫn là tiêu trên người ta, nếu có mười khối, may ra mới lấy năm
hào tiêu cho bản thân mình. Ta nghĩ, rơi vào tình huống này, chỉ cần là một con
người có đạo đức lương tâm cơ bản, đều không thể không động dung, đừng nói tới
một đời trước, ta đã thấy qua bao người xu nịnh bợ đỡ cùng bỏ đá xuống giếng,
sao dám mơ tới cũng có một ngày được thân nhân hậu đãi như vậy?
Dưới
sự chiếu cố tỉ mỉ của nàng, hai chân của ta dù không được nhanh nhẹn linh hoạt,
nhưng cuối cùng cũng có thể đi lại bình thường; thân thể thứ hai này dù trọn đời
không thể hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng có thể tự đảm đương cuộc sống của mình. Nữ
nhân này trả giá nhiều như vậy, chỉ cần ta gọi một tiếng “mẹ”, chỉ cần đứa nhỏ
này hơi nghe lời một chút, ta sao nỡ nhẫn tâm nói với nàng, đứa nhỏ chân chính
đã không còn, chiếm cứ thân thể này là một người hoàn toàn xa lạ?
Bác
sĩ nói đầu ta bị tụ máu, tạm thời mất trí nhớ cũng là bình thường. Nhưng trong
nội tâm, ta thừa nhận, ta không chối bản thân là Giản Dật, là bởi vì ta ước ao
có được một người mẹ như vậy, ta khát cầu được người đối xử tốt mà chẳng cần hồi
đáp. Nếu là trước kia, nói ta chỉ xứng có được tiền kiếp cô độc lạnh lẽo, cũng
chẳng sao; nhưng giờ đây ta đã biết được người quan tâm lại hạnh phúc như vậy,
được người chiếu cố trái tim ấp ám biết bao, ta sao có thể đẩy nàng ra, trở về
làm Lâm Thế Đông cô độc lẻ loi của kiếp trước ?
Bản
thân Giản Dật, đại khái cũng không biết mình có bao nhiêu may mắn. Sau khi xuất
viện về nhà, ta rảnh rỗi vô sự, thường lật xem những album cũ, phát hiện đứa nhỏ
này từ bé tới lớn, tuy rằng xinh đẹp vô cùng, nhưng gương mặt long lanh thuần
khiết đại đa số thời điểm đều tràn ngập lo lắng, rất hiếm khi nở được một nụ cười.
Nghe nói, tính cách hắn cô độc dễ giận, không có nổi một người bạn thân thiết
nào. Tan học trở về nhà, cũng chỉ ngồi ngốc một góc, giống như tự xây một bức
tường kiên cố bao quanh mình. Hắn đối với vị trí đặt các đồ vật phi thường cố
chấp, yêu sạch sẽ đến mức thành bệnh, đôi lúc Giản mụ mụ không lưu tâm, hơi di
chuyển thứ gì đó của hắn, Giản Dật sẽ cực kì phẫn nộ, nóng nảy tới khó thể kiềm
chế.
Lần
tai nạn xe đó cũng vậy, nguyên nhân chỉ là Giản mụ mụ nấu cơm xong bưng lên, bất
giác để rơi chút nước tương lên áo phông của hắn, Giản Dật lại giống như chạm
phải chất độc, không thể khống chế quát mắng ầm ĩ. Giản mụ mụ dù kinh ngạc
trong lòng, nhưng cũng bị đứa nhỏ hư hỏng này chọc giận, bất quá cho hắn một
cái tát, hắn liền nổi điên lao ra khỏi nhà, đùng đùng tức giận chạy như bay qua
ngã tư, bị một chiếc xe con đâm phải, nhảm nhí như vậy liền rời bỏ người mẹ
thương yêu hắn.
Ta
không thể lí giải nổi tâm tình của đứa nhỏ này, mà trên thực tế cũng không muốn
lí giải. Một kiếp trước, Lâm Thế Đông trực tiếp bỏ qua thời niên thiếu mà trưởng
thành, trong nhân sinh của y không cho phép xuất hiện mấy thứ như thời kì phản
nghịch, trừ bỏ tính tình hơi ngoài ý muốn, mỗi giai đoạn của ta, ít nhất là bề
ngoài đều đạt tới yêu cầu của Lâm phu nhân. Hiện tại làm Giản Dật mới biết,
nguyên lại thanh thiếu niên còn có một thời kì như vậy. Thân thể trẻ tuổi, thân
phận bình thường tới không thể bình thường hơn, người mẹ hung dữ lại hay càm
ràm, cuộc sống không có chèn ép tranh đấu, mưu toan đè nặng… Hết thảy đổi với
ta mà nói, đều có một ma lực không thể chối từ.
Đáng
nói nhất, là không có ai quan tâm tới chung cư giá rẻ mà chúng ta đang ở. Nơi
này trước kia là bãi tha ma, có vài người kiêng kị không muốn dọn đến, nhưng
hai mẹ con ta, trước sau tám năm đều tự xin ở lại nơi này. Không gian trong nhà
rất nhỏ, phòng của ta sau khi kê một cái giường thì đến xoay người còn thấy
khó, diện tích cả nhà so với một cái toilet lớn ở Lâm trạch còn bé hơn. Nhưng
chung cư giá rẻ so với nhà cao cửa rộng, biệt thự hiện đại lại ấm cúng hơn nhiều
lắm. Vô luận là hành lang thật dài lúc nào cũng có thể đụng mặt láng giềng, tiếng
cười đùa hay cãi vã từ những nhà khác truyền qua cánh cửa cách âm kém đến ngạc
nhiên, tiếng cò kè mặc cả từ phố chợ gần đó, hay bát quái trò chuyện của các cô
các bà từ gian trà nước dưới lầu, cùng với hơi thở cuộc sống đậm đặc đến mức có
thể ngưng tụ lại. Thật kì diệu khi ngươi biết rõ hàng xóm nhà bên tối hôm qua
ăn gì dạo phố mua những gì, hay gặp một ông chú lạ mặt có thể chuẩn xác hô lên
tiểu học ngươi học trường nào lớp nào, mấy tuổi thì bị lên sởi. Từ xoay sở kiếm
chút đất trồng rau để có thêm thu nhập, hay vắt óc tính cách nhét một nhà năm
người vào căn nhà chỉ ba mươi mét vuông, sức sáng tạo của địa phương này làm ta
mỗi lần đều tán thưởng không thôi.
Cuộc
sống mỗi ngày giống như không hề có biến hóa, thậm chí mỗi người ở đây, ta hoài
nghi mười mấy năm như một đều mặc cùng một kiểu quần áo, đúng giờ mỗi ngày tiến
vào quán trà dùng chút điểm tâm. Nhưng thay đổi không phải dễ dàng có thể phát
hiện, tỉ như trên má hồng chậm rãi in lên dấu vết của áp lực cuộc sống, tỉ như
mái tóc đen lặng lẽ thêm vài sợi chỉ bạc, những thay đổi này, không phải
chợt ùa đến, mà là thong thả tích góp từng ngày từng ngày, giống như cái ngăn
kéo của bà chủ siêu thị gần đó, chờ tích đầy rồi, có thể đem đổi một thứ lợi
ích thực tế. Tuổi thanh xuân chậm rãi đổi
lấy vài thứ thực dụng, tỉ như nhà cao cửa rộng, hay chiếc giường kingsize; tỉ
như có người chịu dạy bảo ngươi gì đó, tương đương với đem thả tiền vào túi
ngươi; tỉ như, vĩnh viễn không nên nhìn người chỉ nhìn bề ngoài, ông bác ngươi
nhìn thấy mang túi plastic đi mua hoa quả giảm giá trên phố, không biết chừng
chính là một đại gia.
Kiếp trước của ta, cô độc đã thành thói quen, yên lặng
ăn cơm uống trà nhạt nhẽo như vậy cũng không thấy có gì không ổn; nhưng sống ở
đây vài năm mới hiểu được nguyên lai giữa mẹ với con còn có thể mắng mỏ, càm
ràm, thậm chí sử dụng đến vũ lực; nguyên lai chuyện bát quái của hàng xóm còn
có thể bắt nguồn từ cuộc sống riêng của ngươi, từ ngươi dùng bột giặt nhãn hiệu
gì, đứa nhỏ của ngươi uống loại sữa gì; nguyên lai nếu hàng xóm chạy tới bảo
ngươi qua nhà ta ăn cơm, là thực sự mời ngươi sang đó ăn cơm; nguyên lai tại địa
phương như thế này, có thể không làm Lâm công tử sĩ diện tới đáng thương, mà chỉ
cần làm một Giản Dật không có gì đặc biệt sống vui vẻ an nhàn.
Hôm
sau, khi ta vượt qua được cơn chóng mặt, giãy dụa mãi tới tỉnh dậy được, Giản mụ
mụ sớm đã thức dậy, ra chợ mở hàng bán đồ ăn. Quầy hàng nhỏ này sinh ý chủ yếu từ
hàng xóm láng giềng, lợi nhuận không nhiều, nhưng được cái gần nhà, thời gian lại
thong thả. Ta thường hống Giản mụ mụ, đợi ta kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ mở
cho nàng một cái siêu thị gia đình, để nàng làm bà chủ tới nghiện, Giản mụ mụ
chỉ cười nhạt: “Có thể kiếm tiền chưa chắc đã có phúc xài tiền, làm người vẫn
an an ổn ổn thì hơn.” Lòng ta có chút chua xót, trước kia tùy tiện mua món quà
hống vị hôn thê vui vẻ, kí chi phiếu hơn mười vạn cũng là bình thường, một cái
siêu thị nho nhỏ có đáng gì? Nhưng trong lòng ta biết, dù ta có đem đồng hồ đắt
tiền, trang phục cao cấp, châu báu ngọc ngà tặng cho Giản mụ mụ, chỉ sợ vẫn
không bằng một bát cháo cá bột do đứa con tự tay nấu.
Ta
cười cười, rửa mặt xong liền tiến vào phòng bếp, nhìn thấy ngay lạc đã được
tách sẵn vỏ, cá bột đã làm sạch sẽ, ngay cả gừng cũng được xắt chỉ đặt một bên. Ý
cười trên mặt càng sâu, Giản mụ mụ đã chuẩn bị tới bước này, ngại gì đem cháo
nấu luôn, lại nhất định phải đợi ta làm, có lẽ, đối với nàng đây cũng chính là
một loại hưởng thụ. Ta khẽ lắc đầu, gương mặt vẫn vương ý cười, tay lấy chiếc nồi
đất thả vào đó lạc đã lột vỏ, đổ thêm nước, cho lên bếp đun lửa mạnh, đợi sôi rồi
mới chuyển về lửa nhỏ, lại đổ thêm gạo Đông Bắc đã vo sạch sẽ (tùy theo số người
ăn mà định phân lượng), gạo đã nở bung mới thả vào cá bột đã làm sạch cắt thành
khối, gừng, dầu, tiếp tục đun cho nhuyễn. Trong lúc đợi cháo nhuyễn, ta đem
hành thái xong xuôi, chợt nghĩ tới, trong tủ lạnh còn sữa bò chưa uống, nếu bị
Giản mụ mụ phát hiện chỉ sợ lại ăn mắng một trận. Ta vội mở tủ lạnh, lấy sữa ra
tu, nhân tiện xem chút sách, đợi hồi lâu, cháo đã nhuyễn, nêm nếm vừa miệng, thả
thêm hành vào, lát sau liền ngửi được mùi thơm điếc cả mũi.
Ta
lấy chiếc cặp lồng giữ nhiệt từ tủ âm tường ra rửa sạch sẽ, rồi đổ cháo nóng
vào, đi đưa bữa sáng cho Giản mụ mụ. Tâm tư của nàng về điểm này thực dễ hiểu,
chỉ là muốn mượn cơ hội, khoe đứa con ngoan ngoãn hiếu thuận với phố xá láng giềng.
Ta bật cười, tâm tư của nữ nhân cho dù tám mươi tuổi vẫn có nét gì ngây thơ thật
khả ái. Ta yêu thương nàng quý trọng nàng, vì nàng làm một chút chuyện nhỏ này
có đáng gì? Ta lấy chìa khóa, đổi giày, mang theo cặp lồng mở toang cánh cửa,
trước mắt là cảnh xuân tươi đẹp, một buổi sáng dương quang rạng ngời.
Thời
tiết thực đẹp, dù dự báo thời tiết nói mấy ngày tới đều có mây mưa, nhưng giờ
phút này, chỉ có thêm một khắc cảnh xuân cũng quá tốt. Tâm tình ta thực hảo,
cước bộ nhẹ nhàng, linh hồn Lâm Thế Đông đã mốc meo bốc mùi ở sâu bên trong,
cũng như được ánh dương quang an ủi, chấp nhận tha thứ cùng lãng quên. Ta nở nụ cười, hào hứng trò chuyện một hồi với
Vương di nhà bên, khen bộ quần áo mới của nàng thật tươi tắn, lại so mấy chiêu
với lão nhân từ trà quán dưới lầu trở về, ngượng ngùng nghe bọn họ khen mình là
đứa con hiếu thuận, bước qua dải hoa viên phân cách giữa đường, thuận tay đỡ dậy
một đứa nhỏ, tiểu tử kia hướng ta cười, lộ ra hàm răng mới chỉ có hai chiếc
răng nanh, bộ dáng vừa đáng yêu vừa lanh lợi…
Đây
là một buổi sáng tốt đẹp, đó là ta nghĩ như vậy, nếu không có cái thanh âm khó
nghe kia. Chỉ tiếc, trong lòng ta đang tràn ngập vui vẻ, bỗng nghe thấy một đám
nam sinh sau lưng lầm bầm, cười tới không chút hảo ý, sau đó vang lên một giọng
nam mang theo khinh miệt cùng trào phúng: “Ẻo lả, thế nào a? Nghe nói ngươi xuất
viện, hại ta chạy từ Anh quốc về đây xem xem thế nào, thế mà một chút việc
cũng không có, thật là mạng lớn , xem ra ông trời cũng không muốn thu loại
quái vật bất nam bất nữ như ngươi a.”
giàu cũng không phải là tốt nhát a, có người quan tâm mình, được sống bình thản vô lo mới là hạnh phúc
Trả lờiXóa