Trọng sinh chi tảo mộ - Chương 8
Tác giả: Ngô Trầm Thủy
Edit: Tiểu Mộng
Thanh âm người nọ vừa vang lên, cả đám thiếu niên xung
quanh đều cười ồ phụ họa, còn kèm theo vài tiếng huýt sáo, cực kì huyên náo. Ta
chán ghét nhất là hành vi thiếu giáo dưỡng loại này, nhướng mày, cũng không có
ý định đáp lại, bước chân chỉ hơi khựng liền xách theo cặp lồng, tiếp tục đi tới.
“Đừng
đi a, ẻo lả, mọi người lâu vậy mới gặp nhau, đứng lại tâm sự chút đi.” Ta nghe
được tiếng gió phía sau, một nam sinh bước lên trước vài bước chặn ta lại, đám
nam sinh phía sau cười càng hăng, ồn ào nói: “Đúng rồi, mọi người hảo hảo mà
liên hệ cảm tình thôi.”
Khẩu
khí lỗ mãng cùng khinh thường khiến ta cảm thấy chán ghét, ta không kiên nhẫn
liếc người đang đứng trước mặt, T-shirt đen bó sát cùng quần jean xanh đậm
thoải mái, cạp thắt một chiếc thắt lưng kim loại rất nổi bật, kết hợp cùng đôi
giày sneaker Lanvin đắt tiền. Thân hình cao lớn cường tráng, ít nhất là so với
ta cao hơn nửa cái đầu, chính là bộ dạng đc dinh dưỡng đầy đủ, khuôn mặt hình
chữ Quốc (国) lộ ra vẻ kiêu ngạo, trước trán rủ xuống vài lọn tóc
nhuộm vàng chóe, bởi vì tuổi còn trẻ mà lộ ra vẻ tàn bạo không biết che giấu. Hắn
thấy ta dò xét, khóe miệng hơi nhếch lên, cười tà, nụ cười này, trong suy nghĩ
của hắn có thể là thực khốc, nhưng với ta, không khác gì bản fake kém chất lượng
của đám hắc bang ngoài bến tàu. Nếu mấy câu nói trước gây sự khó chịu, thì nụ
cười tà này lại khiến ta bật cười, giống như nhìn đến một đứa nhỏ khát khao được
thừa nhận, gắng sức lớn lên, sải đôi chân chạy đến thế giới của người lớn, lại
hồn nhiên không biết, người đã trưởng thành so với một thiếu niên phải phiền
não hơn nhiều lắm.
Ta
buồn cười lại có điểm thương hại nhìn kẻ đứng đối diện, bình thản nói: “Vị tiên
sinh này, cho hỏi ngài là ai?”
Nam
sinh kia có chút sửng sốt, sau đó lập tức nổi giận đưa tay đẩy ta một cái:
“Ngươi làm gì thế? Giả bộ mất trí nhớ à? Chiêu này giờ quê lắm rồi có biết
không, dám giỡn mặt lão tử? Không biết chữ chết viết thế nào à?”
Ta
bị đẩy suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, vội gắt gao bảo vệ cặp lồng trong tay,
trong lòng quả thực có chút giận, đứng thẳng dậy nói với nam sinh kia: “Ngươi
là ai chứ? Nếu biết ta bị tai nạn phải nằm viện, thì cũng nên biết chút thường
thức tông xe có thể bị mất trí nhớ đi? Việc này ngươi tùy tiện hỏi hàng xóm
quanh đây, liền biết ta nói thực hay dối.” Ta thật ngứa mắt với cái tên ỷ vào
tuổi trẻ không biết thu liễm này, cao giọng nói: “Muốn người khác nhớ rõ ngươi,
ít nhất nên tự biết mình là ai. Ta ngay cả mẹ của mình còn không nhớ, làm sao
nhớ nổi ngươi? Hơn nữa, cho dù chúng ta từng quen biết, có lẽ cũng không có được
bao nhiêu hồi ức vui vẻ, đôi bên vẫn là không nhận thức thì tốt hơn.”
Tên
nhóc kinh ngạc nhìn ta, ta lắc đầu thầm than, xách theo cặp lồng cháo, đi vòng
qua hắn, chợt cảm thấy cánh tay đau nhức, bị kéo mạnh về phía hắn, cặp lồng
suýt chút nữa đánh rơi, vội quát: “Ngươi làm gì thế? Buông tay!”
“Mấy
năm không gặp, ngươi trở nên lớn mật a ẻo lả, dám nói với ta như vậy,” hắn một
tay hung hăng xách cổ áo ta, một tay chỉ vào đầu ta, nghiến răng nói: “Có phải
tai nạn xe làm teo cả não ngươi rồi? A? Thật không biết sợ ta? Giáo huấn trước
kia đều đã quên hết?”
Ta
cả kinh, sau đó là giận dữ, kiếp trước dù là thời điểm sa sút nhất, cũng nào có
bị người ta vô lễ như vậy? Ba năm của kiếp này, được Giản mụ mụ yêu thương che
chở, đâu từng chịu sỉ nhục như thế? Ta hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Vị tiên
sinh này, ngươi lễ nghi giáo dưỡng học chưa tốt, thì nên về nhà học lại từ đầu,
lấy tay chỉ vào người khác như vậy chỉ thể hiện ngươi lỗ mãng không chút tu dưỡng,
hay là giáo dục từ gia đình khuyết thiếu nghiêm trọng. Ta mặc kệ trước kia từng
phát sinh chuyện gì, hiện giờ ta từng bị tai nạn, nói không nhớ rõ ngươi là
không nhớ rõ, giữa hai chúng ta làm gì còn quan hệ gì? Làm người không cần tự
sướng, đừng tưởng ai cũng phải xoay quanh ngươi như xoay quanh mặt trời! Hay
là,” ta cười khẩy: “nhân sinh của ngươi chẳng có gì để theo đuổi, phải khi
dễ một người thấp bé hơn ngươi, mới cảm thấy mình có chút giá trị? Có giỏi thì
đi tìm người cường tráng hơn ngươi đi, làm khó một kẻ tàn tật như ta, tưởng
mình giỏi lắm sao!”
Nam
sinh kia tái mặt, hiển nhiên chưa bao giờ bị mắng mỏ kịch liệt như thế, nghe
xong liền tím mặt, xách cổ áo ta định tung ra một đấm. Ta nếu bị thằng nhóc này
dọa sợ, chẳng phải sống uổng phí ba mươi năm sao. Nhìn chằm chằm vào hắn, cười
lạnh: “Thế nào, nói động đến ngươi rồi? Quả nhiên, ngươi có bản lĩnh gì chứ? Chỉ
sợ lớn như vậy ngay cả một đồng cũng chưa tự mình kiếm đc. Đánh a, tốt nhất là
đánh cho ta vào viện luôn đi, dù gì cũng nhiều người nhìn thấy như vậy, ai nấy đều hiểu rõ, mắt ngươi thật là tinh, đánh người cũng phải chọn một kẻ không thể
hoàn thủ, nháo đến trường học, tốt nhất là nháo tòa soạn báo, để cả Hồng Kông
này được chiêm ngưỡng phong thái của ngươi, xem ngươi anh hùng thế nào, động thủ
đi!”
Nam
sinh từng này tuổi, đa phần đều có chút chủ nghĩa anh hùng, ta mắng lời lời này
chỉ sợ đã chọc tới tử huyệt của hắn. Tên nhóc kia tức giận tới khuôn mặt lúc trắng
lúc đỏ, một quyền lao tới hung hăng đấm vào cằm ta. Ta ngã nhào, cặp lồng trong
tay văng đi, cháo cá bột vất vả nấu được vung vãi trên đất. Ta cố nén đau nhức
trên mặt, vội nhào tới, nhưng sao có thể hốt lại được? Trong giây lát, đầu ta
có chút trống rỗng, một tia bi ai chậm rãi dâng lên từ đáy lòng, cuộc sống mà
ta yêu thích, hạnh phúc ta đang chìm đắm bên trong, có phải cũng mong manh như chút
cháo đang vương vãi này, thủy chung một ngày sẽ biến mất không tìm lại được.
Ta dù sao cũng không phải Giản Dật a, ngơ ngác nhìn cái cặp lồng kia, cặp lồng
tròn màu lam bỗng có điểm xa lạ, dường như chẳng có chút liên quan tới ta. Đột
nhiên, có ai đó tung một cước, chiếc cặp lồng bị đá văng ra xa, còn lóc cóc lóc
cóc lăn lộn thêm một đoạn nữa, đám nam sinh xung quanh cười càng lớn, ta chỉ
chăm chú nhìn chiếc cặp lồng lẻ loi kia, chỉ vừa mới đây còn chứa đựng bao yêu
thương cùng kì vọng, lại chỉ một giây sau đã lật úp trên đất.
“Ẻo
lả,” thằng nhóc dẫn đầu kia kiêu ngạo cười to, sau đó xách ta khỏi mặt đất,
nghiến răng nói: “Cẩn thận một chút, còn dám chọc tới ta nữa, ta liền nói cho mẹ
ngươi biết, đứa con của bà ta là một thằng gay chỉ thích nam nhân, xem bà ta
làm sao đây!”
Ta
ngẩng đầu, dần thấu hiểu được, Giản Dật trước kia sao lại kết oán với mấy nam
sinh này, sao lại bị cô lập, bị khi dễ, nam sinh mà ngoại hình còn xinh đẹp hơn
nữ sinh, thực sự có điểm ẻo lả, thân hình vừa gầy vừa nhỏ, gia cảnh lại cần
hàn, thật sự là không khi dễ hắn thì còn khi dễ ai? Khó trách được đứa nhỏ kia
nóng nảy dễ giận, trần mặc khép kín. Ta khó có thể tin nhìn biểu tình độc ác của
thiếu niên trước mặt, hắn còn trẻ như vậy, còn trẻ nên mới căm ghét một người
mà chẳng cần lí do, cũng có thể chỉ vì người kia có điểm không giống hắn, còn
trẻ nên mới không hiểu được, hành vi của mình sẽ mang lại đau khổ cho người
khác như thế nào. Ta hơi nhắm mắt, rồi lại mở ra, nghẹn giọng nói: “Ngươi nói
xem, ba năm trước có phải thời điểm ta bị tai nạn, là mới chịu ngươi khi dễ?”
Trong
mắt hắn có chút ngạc nhiên: “Ngươi thực sự cái gì cũng không nhớ?”
“Nói
cho ta, có đúng không?” Ta nhìn thẳng vào hắn.
Hắn
dù gì cũng mới chỉ là một đứa nhỏ, có chút chột dạ né tránh ánh mắt của ta, lại
mạnh miệng quát: “Phải thì làm sao? Chúng ta chính là không vừa mắt ngươi đấy, thì sao nào?”
“Chẳng
làm sao cả,” ta thản nhiên đẩy tay hắn ra, nói: “Ngươi có muốn nhìn vết thương
của ta không?”
“Ngươi
thần kinh à, sao ta phải…”
“Không
dám sao?” Ta khinh miệt liếc hắn, kéo ống quần lên, lộ ra vết thương hẹp dài xấu
xí kéo từ cẳng chân lên tới đầu gối, chỉ chỉ vào đó nói: “Cái chân này suýt
chút nữa thì vứt đi, xương bên trong còn đang đóng đinh, nơi này,” ta cởi bỏ
vài cúc áo, lộ ra lồng ngực, mặt trên còn lưu lại không ít vết sẹo do giải phẫu:
“từng phải phẫu thuật ba bốn lần, nơi này,” ta chỉ vào đầu của mình, nhàn nhạt
nói: “đến nay vẫn còn tụ huyết, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”
Nam
sinh kia trợn to mắt, không chỉ mình hắn, mà cả đám đang vây xem xung quanh, toàn
bộ lặng ngắt như tờ, ta lạnh lùng liếc bọn họ, nói: “Có nghĩa là, trận tai nạn
ba năm trước kia, thiếu chút nữa cướp đi sinh mệnh của ta, bởi vậy ta phải nằm
trên giường bệnh nửa năm, điều dưỡng mất một năm, cái chân này không bao giờ có
thể chạy nhảy nữa, mưa giông gió bão nhất định sẽ đau nhức không thôi, ta không
bao giờ có thể cao lớn như các ngươi, hơn nữa cả đời, cũng không có cách nào
hoàn toàn khỏe mạnh. Ta đến giờ thỉnh thoảng vẫn choáng váng, hơn nữa ai biết,
khối tụ huyết trong não, có thể hay không ảnh hưởng đến dây thần kinh, có lẽ một
ngày nào đó thức dậy, ta liền mất đi thị giác hay khứu giác.” Ta dừng một chút,
nhíu mày nhìn nam sinh dẫn đầu kia: “Ba năm trước các ngươi mới mười bốn mười
lăm tuổi, cũng đã biết khi dễ người khác, thiếu chút nữa hại chết một mạng người,
ta có thể coi như các ngươi khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng ba năm sau
thì sao? Các ngươi còn muốn thế nào nữa? Ẻo lả thì thế sao? Gay cũng có làm
sao? Ta không nợ nần gì các ngươi cả.”
Nam
sinh kia nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên chân ta, không nói nổi một lời, ta hơi
hơi híp mắt: “Ngươi muốn nói cho Giản mụ mụ cái gì, ta không quản được, nhưng cảm
phiền ngươi dùng não ngẫm lại, trải qua sinh li tử biệt, mẹ ta còn để ý tới ta
có phải gay hay không sao?” Ta lạnh lùng cười: “Đừng nói tới, mấy người các
ngươi, tay chân không biết việc, chỉ biết tiêu tiền đánh nhau, là gánh nặng của
cha mẹ, cũng là gánh nặng của xã hội, có tư cách gì mắng người khác là ẻo lả,
là gay? Nực cười, Giản Dật ta hôm nay nói mấy lời này là lần cuối, nếu các
ngươi còn dám đến quấy rầy ta, chớ trách ta làm to chuyện, nhất là ngươi,” ta
cười lạnh với nam sinh dẫn đầu, “Hồng Kông có cơ cấu các tổ chức phi chính phủ,
không ít trong số đó bảo vệ quyền lợi của các thành phần trong xã hội, ngươi
nói, nếu ta tới tìm họ, còn hẹn thêm phóng viên, làm một chuyên đề phóng sự, đặt
tên là nam sinh có tiền nào đó khởi xướng bạo lực học đường, khi dễ bạn học đồng
tính nhỏ yếu, chậc chậc, đã là bạo lực học đường, lại còn là kì thị đồng tính, cộng
thêm ỷ mạnh hiếp yếu, thực là phong phú a. Ta xem, ngươi nếu biết an phận thủ
thường làm nhị thế tổ, đương nhiên sẽ chẳng có gì xảy ra cả. Nhược bằng ngươi
có nửa điểm ác ý, chuyện này nhất định sẽ bị phanh phui, cả đời này ngươi sẽ phải
sống trong tai tiếng, có tin không?”
Nhãn
lực của ta vẫn còn, sớm nhìn ra thiếu niên này một thân quần áo không khoa
trương lại toàn là hàng hiệu, hắn thần sắc kiêu ngạo, kẻ xun xoe xung quanh không
hề ít, trên dưới hai mươi chính là tuổi bắt đầu xây dựng hoài bão cho riêng
mình. Mấy lời này vừa nói, quả nhiên thằng nhóc kia xanh mặt, không nói nên lời.
Ta thở dài, cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, trong đầu ong ong, quả nhiên, ta vẫn
không hợp với giương cung bạt kiếm. Ta liếc hắn lần cuối, lạnh lùng nói: “Trên
đời này rất nhiều chuyện, không phải cứ có sức mạnh thì là cường giả, lão sư của
ngươi bên Anh quốc chưa từng dạy ngươi sao?”
Nói
xong, ta không để ý đến bọn họ nữa, đi tới nhặt lên chiếc cặp lồng đã dính bẩn,
đang định vòng qua bọn họ, nam sinh kia bỗng nói: “Từ từ.”
Ta
dừng chân, hỏi: “Thế nào, còn muốn đánh ta một quyền nữa?”
Hắn nhíu mày, hoang mang nhìn ta, nói: “Vài
năm không gặp, ngươi thay đổi thực nhiều, ngươi thực là tên ẻo lả kia?”
Ta lạnh lùng nói: “Đã chết đi sống lại mà vẫn như xưa,
không phải là chết uổng sao?” Xoay người liếc hắn: “Ta không nhớ ngươi, mà xem
ra, cũng may mắn vì không nhớ ngươi, mặc kệ ngươi là ai, chúng ta sẽ không
gặp lại nữa, ngươi quản ta là ai làm gì.”
minh cho chap moi cua ban :-* sr vi.minh cmt bang dt nen ko tien viet chu co dau :-d
Trả lờiXóayêu bạn nhiều
Trả lờiXóa